Ba người Phong Vũ, Chu Minh Hào và Hắc Tần Uy vừa phá đám được chuyện tốt của ai kia nên vui mừng cười ra tiếng để chọc tức Lãnh Triết, anh ta lườm ba người họ, ánh mắt nóng rực phát ra tia lửa. Thật sự nếu không phải vì cái lưng của anh thì Lãnh Triết đã nhào tới đấm cho ba tên kia mấy phát rồi. Đương nhiên ba người kia thừa biết anh ta không thể làm gì được họ lúc này nên cứ mặc sức trêu chọc: "Ôi miếng mồi đưa tới miệng mà không được ăn." Hắc Tần Uy hai tay đút túi quần, tỏ ra vẻ mặt tiếc nuối. "Thiệt đấy, tớ mà không ăn được tớ cũng bực lắm!" Chu Minh Hào cũng hùa theo Hắc Tần Uy trêu chọc Lãnh Triết, còn Phong Vũ thì vẫn im lặng, anh chỉ cười theo bọn họ thôi. "Im đi! Các cậu đụng tới cô ấy thử xem!" Lãnh Triết gằn giọng phát ra từng chữ, lời nói như mũi tên muốn đâm thẳng vào Chu Minh Hào và Hắc Tần Uy. "Thôi không giỡn, nghe nói bệnh cũ cậu lại tái phát rồi hả?" Phong Vũ lên tiếng. Ba người không cười nữa, họ trở về bộ dáng lạnh lùng như thường ngày, đi lại bên cạnh Lãnh Triết. "Quản gia nói?" "Ừ trước đây cậu bị tái phát một lần rồi, tớ không yên tâm nên dặn quản gia có chuyện gì thì gọi cho bọn tớ!" Hắc Tần Uy tiếp lời Phong Vũ. "Không có gì chỉ là trật xương một chút thôi." Lãnh Triết thở dài, thầm trách móc quản gia trong đầu. Anh ta đã dặn là phải giữ bí mật, không được nói với ai rồi mà! "Ừ chỉ trật thôi hả? Cậu lúc nào cũng không nghĩ cho sức khỏe của mình gì hết!" "Lãnh Triết! Cậu mấy ngày nay cứ ở nhà tịnh dưỡng, chuyện của Cư Phong bang cứ để chúng tớ lo." Chu Minh Hào đưa tay đặt lên vai anh ta. "Không được! Tổ chức còn bao nhiêu chuyện..." "Đây là mệnh lệnh! Cậu không thực hiện, tớ sẽ đưa cô ta đi!" Phong Vũ khắn giọng ra lệnh, ánh mắt anh trở nên sắc bén. Anh biết bây giờ đâu là điểm yếu của Lãnh Triết, muốn anh ta nghe lời bắt buộc phải dùng biện pháp uy hiếp. "Biết rồi, đừng đưa cô ấy đi." Lãnh Triết chỉ đành ngậm ngùi tuân lệnh. Phong Vũ! Cậu được lắm, dám lấy cô ấy ra uy hiếp tớ! Phong Vũ hài lòng nhếch môi cười, anh chỉ thăm Lãnh Triết một chút xem tình hình sức khỏe của anh ta rồi còn phải về giải quyết hết đống việc đang dang dở. "Thôi tớ có việc, đi đây. Cậu ráng mà tịnh dưỡng, hôm nào bọn tớ ghé thăm." Anh quay lưng rời đi, hai người Chu Minh Hào và Hắc Tần Uy chỉ chào hỏi với Lãnh Triết xong vài câu thì cũng ra về. Cánh cửa vừa đóng lại, Lãnh Triết chỉ đành thở dài. Anh ta là một người linh hoạt, nằm im một chỗ đối với Lãnh Triết như là một cực hình huống hồ tới tận một tháng trời. Hôm nay anh ta cứ nghĩ sẽ được hưởng thức mỹ vị mà giờ phải đợi hơn một tháng nữa. "Cô gái đáng chết! Đợi anh hồi phục sẽ xử em ra sao!"