Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa
Chương 27
” Loan Loan!”
Sau khi mở lò vi sóng ra Thư Loan chỉ cảm thấy có một luồng khí nóng dữ dội đang lao về phía mình, đôi mắt bị luồng khí nóng làm cho không mở ra được, còn truyền đến cơn đau giống như bị cào xé.
Thư Loan bị đau theo bản năng che đôi mắt, rồi lùi lại mấy bước.
Bên tai truyền đến tiếng hét to của Bùi Huyên Huyên và Đường Tịch.
Ngay khi nghe thấy thanh âm Tưởng Hạo liền vội vàng vào bếp, sau khi thấy rõ tình huống lập tức nhanh như chớp lấy hòm thuốc để trên giá xuống, kéo Thư Loan tránh xa lò vi sóng.
Một tay Tưởng Hạo kéo bàn tay đang che mắt của Thư Loan, một tay còn lại đặt túi đá chườm lên mắt của cậu
“A…” Bị sự lạnh lẽo của túi chườm kích thích một cách mãnh liệt, cả người Thư Loan đều run lên.
“Đừng nhúc nhích.” Tưởng Hạo nắm chặt cánh tay Thư Loan.
“Đau quá.”
Trước mắt là một vùng tăm tối, Thư Loan hơi nhíu mày, bàn tay đè lên vai Tưởng Hạo.
Nghe thấy tiếng và chạy đến, Trình Tu Hảo nhìn Thư Loan không hề chớp mắt lấy một cái, bàn tay nắm thành quyền, trong mắt không giấu được vẻ lo lắng, còn Bùi Huyên Huyên gần như muốn bật khóc.
Tưởng Hạo nửa dỗ dành nửa lừa gạt nói: “Sẽ cảm thấy tốt ngay thôi.”
“Ngoan.” Tưởng Hạo cầm túi đá chườm lật qua lật lại, nhẹ nhàng đặt trên mắt Thư Loan. Chườm một lúc lâu, tuy rằng Thư Loan vẫn cảm thấy đau, nhưng ít ra thì cơn đau vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được .
Diệp Triều nhíu mày nói: “Hay là đến bệnh viện khám cho chắc.”
Đường Tịch lấy balo và điện thoại di động của hai người đưa cho Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo gật đầu, thấy dường như Thư Loan không còn đau quá mới hỏi: “Có thể đi không? Cùng đi với anh đến bệnh viện để khám xem sao nhé?”
“Ừm.” Đôi mắt Thư Loan không thể nào mở to, không nhìn thấy rõ được, bởi vậy theo bản năng liền kéo ống tay áo của Tưởng Hạo.
Hai người rời đi đến tận buổi tối mới về cùng vợ chồng Jonas vợ chồng.
Lúc trở lại, cửa hàng điểm tâm ngọt đã đóng cửa.
Trải qua kiểm tra, đôi mắt Thư Loan không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, chỉ bị dị vật kích thích, tạm thời sẽ không nhìn được rõ lắm, chỉ cần ngủ một giấc là có thể khá hơn rồi.
Tưởng Hạo dẫn Thư Loan trở về phòng, sau khi thấy cậu ngủ say, liền đi đến nhà bếp định nấu cho cậu một ít cháo. Ở thị trấn nhỏ này không có cơm Tàu, nhưng vẫn có thể mua gạo được, Tưởng Hạo quyết định tự mình nấu.
Ban đêm, cửa hàng điểm tâm ngọt hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh va chạm của chén đĩa và tiếng nước chảy truyền ra từ trong nhà bếp.
Lâm Nghệ Vi ở phía ngoài nhà bếp nhìn thấy bóng lưng của Tưởng Hạo đang đứng cạnh kệ bếp tập trung nấu cháo. Đèn treo trên trần nhà đung đa đung đưa, khiến cho cả không gian nhuốm đầy ánh sáng màu vàng nhạt.
“Hạo ca.”
Tưởng Hạo kinh ngạc, rồi khẽ gật đầu.
Dường như thái độ của Tưởng Hạo có hơi xa cách, cảm thấy khoảng cách cũng không giống với lần trước, hình như lần này còn…
Lâm Nghệ Vi đứng ở phía sau Tưởng Hạo, cắn cắn môi dưới hỏi: “Anh đang giận tôi sao? Bởi vì… Bởi vì tôi không giúp được gì đúng không?”
Thư Loan bị thương nên phải đi tới bệnh viện, Trương Vân Khê cũng không ở, nên nhà bếp cũng chỉ còn sót lại một người là Lâm Nghệ Vi.
Mọi người nghĩ tuy rằng rất vất vả, nhưng cũng có thể cố gắng giúp đỡ Lâm Nghệ Vi. Đâu ai ngờ Lâm Nghệ Vi không biết làm gì cả, sau khi tiếp nhận danh sách món ăn phải làm thì tay chân lập tức luống cuống, ngay cả việc phải bắt đầu từ đâu cũng không biết.
Không có Thư Loan làm bình phong để che giấu, Lâm Nghệ Vi mất đi người để sai khiến, vậy nên cả người đều mông lung .
Mọi người cũng mông lung , sau đó Lâm Nghệ Vi bắt đầu khóc, cuối cùng Trình Tu Hảo đành phải quyết định nhanh chóng kết thúc việc kinh doanh của ngày hôm nay.
“Bản thân cô đã làm cái gì thì cô tự biết rõ.”
Lâm Nghệ Vi sững sờ.
“Cái gì?”
Tưởng Hạo là người từng lăn lộn trong quân đội, tâm tư không phải người thường có thể sánh bằng. Anh không thể không biết những tâm tư và thủ đoạn đen tối của Lâm Nghệ Vi.
Cho dù là thành công trong việc làm tổn thương Bùi Huyên Huyên, hay là Thư Loan vô tội gặp xui xẻo, Tưởng Hạo đều tức giận.
Loan Loan của anh bị thương… Đau đến mức muốn khóc.
Đôi mắt Loan Loan của anh suýt chút nữa đã không còn nhìn thấy gì nữa, nếu như thật sự có chuyện gì bất ngờ không thể nào cứu vãn, vậy phải làm thế nào?!
Lâm Nghệ Vi thích gây chuyện hại người, khiến cho Tưởng Hạo cảm thấy rất phiền chán.
Chẳng muốn nói chuyện cùng Lâm Nghệ Vi thêm nữa, Tưởng Hạo đậy kín vung, chuẩn bị rời khỏi nhà bếp.
“Không phải.. Không phải tôi! Tôi không làm!” Lâm Nghệ Vi cuống lên, tiến lên muốn ôm lấy Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo lắc mình, tách ra khỏi cái ôm, híp híp mắt, đang muốn vòng qua Lâm Nghệ Vi, nhưng cánh tay lại bị cô ta cương quyết kéo lại.
“Không phải tôi!”
Tưởng Hạo không kiên nhẫn nói: “Cô đã thật sự dám làm tổn thương đến người khác, thì cũng phải biết làm nũng hay là tùy hứng cũng không thể thay đổi được cái gì, cũng không có ai dung túng cô đâu.”
Lâm Nghệ Vi trường thành trong một gia đình có điều kiện quá tốt, trước đây khi Tưởng Hạo biết cô thì Lâm Nghệ Vi đã là một nàng công chúa sống trong tháp ngà, tùy hứng làm bậy, muốn gió có gió muốn mưa được mưa.
Nghe Tưởng Hạo nói xong, sắc mặt Lâm Nghệ Vi trắng bệch, biết mình không thể nào biện minh và giải thích, liền hít sâu một hơi, mềm giọng nói: “Hạo ca, em làm như vậy… Là bởi vì em yêu anh.”
“Xin lỗi… Bởi vì yêu anh nên em chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình mà mất đi lý trí, anh đừng tức giận, chờ một lát nữa em sẽ đi nói lời xin lỗi với Thư Loan có được hay không?”
“Em thật sự, thật sự yêu anh.” Nói cũng nói rồi, Lâm Nghệ Vi không thèm đếm xỉa đến chuyện gì nữa, cắn răng nói: “Hạo ca, cùng với em được không?”
Tưởng Hạo híp mắt lại.
Khi tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Hạo, Lâm Nghệ Vi sững sờ.
“Hạo ca…?”
Rốt cuộc Tưởng Hạo không thể nhịn được nữa, lạnh lùng nói: ” Lâm Nghệ Vi, cô có biết hay không, nếu như có nhiều ớt hơn một chút, hoặc là ở nhiệt độ cao hơn, chuyện xảy ra ngày hôm nay đủ để khiến Loan Loan hoặc là Huyên Huyên bị mù.”
“Rầm” một tiếng, Tưởng Hạo tàn nhẫn đập mạnh lên bàn, khiến bụi bay lên mù mịt, tiếng vang đinh tai nhức óc khiến Lâm Nghệ Vi sợ đến mức cả người đều run lên.
“Cô có suy nghĩ đến hậu quả khi mình làm như vậy không?! Cho dù không phải Loan Loan, thì cô muốn phá huỷ cuộc đời của Huyên Huyên sao? Chỉ vì cô ấy chọc giận cô, khiến cô không vui?”
Viền mắt Lâm Nghệ Vi đỏ ửng, chương trình kéo dài lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy Tưởng Hạo tức giận. Từ trước đến nay, lúc nào Tưởng Hạo cũng cười híp mắt và rất dịu dàng với mọi người, nhưng giờ phút này… Hiếm khi nào thấy Tưởng Hạo sắc bén như vậy, mà còn nhằm vào đối tượng là cô!
“Nhưng, cuối cùng Thư Loan và Bùi Huyên Huyên cũng không sao rồi……” Lâm Nghệ Vi hơi nghẹn ngào, chưa từ bỏ ý định mà nói thêm: “Em có điều kiện không hề kém, những gì mà Lâm thị có thể đưa cho anh cũng không hề kém đâu…”
Tưởng Hạo hơi nhíu mày.
Tưởng Hạo có tu dưỡng và nguyên tắc của riêng mình, từ nhỏ anh đã được dạy dỗ, tuyệt không đối với không được động thủ với người dân không có lực công kích, phải bảo vệ người yếu hơn so với mình, không làm tổn thương đến người già và trẻ nhỏ, không nói những lời khó nghe với con gái.
Thế nhưng…
Tưởng Hạo cảm thấy Lâm Nghệ Vi đã chạm vào điểm mấu chốt của anh. Bây giờ còn hết lần này đến lần khác dây dưa không dứt, khiêu chiến tính cách của anh.
Tưởng Hạo lấy một cái túi nhỏ từ trong túi của mình ra, sau khi nhìn thấy cái túi nhỏ kia Lâm Nghệ Vi cảm thấy lòng mình lạnh ngắt.
“Đôi găng tay này trả lại cho cô.”
Lâm Nghệ Vi trợn to mắt, cắn răng nhìn Tưởng Hạo cả người đều run lên.
Thật sự chán ghét đến mức ấy sao? Ngay cả đồ mình đưa cũng cảm thấy ghét bỏ?
Thấy cuối cùng Lâm Nghệ Vi cũng không dây dưa nữa, cháo cũng nấu xong rồi, Tưởng Hạo lấy muôi gỗ cẩn thận múc cháo hoa từ trong nồi ra, để vào trong bát sứ, sau đó bưng bát lên nhanh chóng rời khỏi nhà bếp.
Tưởng Hạo cảm thấy bản thân mình rất lố bịch, xét cho cùng thì chuyện Thư Loan bị thương cũng là do anh sai.
Tưởng Hạo thở dài một hơi, xoa xoa mặt cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Là do anh không bảo vệ được người mình yêu, sau đó còn trút lửa giận lên người khác, có thể cư xử như vậy sao?
Một binh lính ưu tú, nếu ngay cả người mình yêu cũng không thể bảo vệ, còn nói gì đến việc bảo vệ quốc gia hay là đoàn đội của mình chứ.
Nhiệt độ ở bát sứ kích thích lòng bàn tay Tưởng Hạo, nhưng dường như Tưởng Hạo không hề phát hiện ra.
“Reng reng reng —— “
Hai người sững sờ.
Sau khi rời khỏi nhà bếp, Tưởng Hạo chạm mặt Thư Loan, Thư Loan đang đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm điện thoại di động còn đang reo của anh.
” Loan Loan?”
Thư Loan nói: “Điện thoại di động của anh vẫn đang đổ chuông, vì thế nên em mang xuống cho anh.”
“Cảm ơn em.” Tưởng Hạo sờ sờ mũi nói: “Sao em lại xuống đây? Đôi mắt em không nhìn thấy rõ lắm, không phải là em nên ở trong phòng nghỉ ngơi sao?”
Thư Loan theo bản năng nhìn cái bình không trong tay.
Tưởng Hạo hiểu ý, cầm cái bình đi lấy nước cho cậu: “Em có thể bưng cháo đi ăn trước.”
Thư Loan liếc nhìn Lâm Nghệ Vi vừa đuổi theo ra đến nơi, hơi mím môi.
Tưởng Hạo và Lâm Nghệ Vi vẫn ở cùng nhau trong nhà bếp?
Thư Loan cũng không nhìn Lâm Nghệ Vi, bước nhanh lên lầu.
Điều hòa nhiệt độ trong phòng được bật ở mức vừa phải, bát cháo đặt ở trên bàn trà đã không còn hơi nóng bốc lên.
Thư Loan làm tổ trong chăn, trong đầu là những suy nghĩ hỗn loạn.
Lâm Nghệ Vi và Tưởng Hạo…
Tưởng Hạo và Lâm Nghệ Vi…
Bọn họ rất xứng đôi, Lâm Nghệ Vi tốt hơn mình.
Thư Loan cảm thấy trong đầu mình có vô số thanh âm đang nói chuyện, ầm ĩ khắp nơi, mà cậu không thể nào kiểm soát những thanh âm này.
Cạch —— “
Tưởng Hạo mang theo bình nước đi vào phòng, liền thấy Thư Loan không hề ăn cháo, mà nằm cuộn tròn ở trong chăn, quay lưng ra cửa không biết đang suy nghĩ gì.
“Loan Loan?”
“Cút.”
Tưởng Hạo trợn to mắt.
Này, này lại làm sao vậy ?
Tưởng Hạo đặt cái bình cẩn thận, sau đó ngồi lên trên giường cười nói: “Làm sao vậy? Không vui?”
Thư Loan không phản ứng lại.
“Đừng nghịch, đến ăn cháo nào.” Tưởng Hạo dở khóc dở cười, đưa tay đè lên vai Thư Loan muốn xoay người cậu lại.
“Anh đừng có động vào tôi!”
Tưởng Hạo sững sờ.
Âm lượng giọng nói của Thư Loan rất cao, xem ra là do tâm trạng thật sự không vui.
Tưởng Hạo thở dài, cũng không nghe theo Thư Loan, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ đỉnh đầu cậu.
“Anh đi tìm Lâm Nghệ Vi là được rồi.”
Quay lưng lại với Tưởng Hạo, Thư Loan nói với giọng buồn buồn.
Tưởng Hạo biết rõ, cười nói: “Nhưng anh không muốn đi tìm cô ấy, anh chỉ muốn tìm em.”
“Tại sao muốn tìm tôi, tôi cũng không tốt bằng cô ấy…”
Thư Loan vùi mặt vào gối.
“Không có nhan sắc xinh đẹp, cũng không có ngực to.”
“Phía sau không có người chống lưng, không có Lâm thị.”
“Còn không biết nói chuyện.”
“Không có tình sâu nghĩa nặng như cô ấy (*).”
(*) Nguyên văn là câu “Tình sâu thẳm mưa nhạt nhòa”: Là một bài hát trong phim “Tân dòng sông ly biệt”.
Mình mạn phép chém thành như vậy. Nếu bạn nào biết nghĩa chính xác thì bảo mình với nhé
Tưởng Hạo sững sờ nhìn “cái bánh dango” (*) ở trước mặt mình.
(*) Dango (団子 Đoàn tử) là một loại bánh trôi của ẩm thực Nhật Bản được làm từ bột nếp (mochiko), tương tự như bánh dày Nhật Bản mochi. Bánh này thường được ăn với trà xanh. Đoàn tử được ăn quanh năm, tuy nhiên theo truyền thống mỗi giai đoạn nhất định trong năm sẽ ăn một loại đoàn tử khác nhau. Người ta thường ghim 3, 4 viên đoàn tử vào que tre.
<img alt=dango src="https://teamluoi2gmail.files.wordpress.com/2018/09/dango.jpg" data-pagespeed-url-hash=651431303 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Đối với việc Thư Loan không tín nhiệm mình, anh có cảm thấy hơi khó chịu và đau lòng nhưng thực ra còn rất muốn…cười.
Cái gì mà “tình sâu nghĩa nặng”, Thư Loan đang nhập vai vào bộ phim nào vậy.
“Dù sao thì… Tôi cũng rất tồi tệ.”
Đây là lần đầu tiên Thư Loan đặt ra nhiều giả thiết “nếu” như vậy, có thể là vì đôi mắt đau, lại nhìn thấy cảnh tượng Lâm Nghệ Vi và Tưởng Hạo ở cùng với nhau trong nhà bếp, hết chuyện này đến chuyện khác đè nặng lên người, tủi thân đến mức không nhịn được.
“Tôi không thể, tôi không thể làm được cái gì cả.”
Tưởng Hạo nhận ra giọng nói của Thư Loan xen lẫn tiếng hít thở nặng nề, lập tức thô bạo kéo cậu lên ôm vào trong ngực.
“Anh làm gì vậy!”
“Em đừng tiếp tục giả vờ ngớ ngẩn nữa, anh sẽ không đi bất cứ nơi nào cả, không thích bất cứ ai, chỉ thích một mình em, em còn không biết sao?” Tưởng Hạo không cần bỏ ra quá nhiều sức cũng có thể áp chế Thư Loan đang liên tục giãy dụa, ôm cậu vào lòng mình. Một tay ôm lấy cậu, một tay không ngừng vỗ nhẹ lưng cậu và nói: “Được rồi được rồi, em đừng tiếp tục nghĩ nữa.”
Đôi mắt Thư Loan bị khí nóng của lò vi sóng hun nóng nên vẫn hơi đỏ, giờ phút này dựa vào trong lòng Tưởng Hạo, tóc rối tung, đôi mắt và gò má đều đỏ bừng, thậm chí nhìn còn có chút chật vật.
“Anh cút đi.”
“Thư Loan.”
“Anh đi raaa…”
“Thư Loan, cậu bình tĩnh chút, hít thở sâu……” Tưởng Hạo hơi nhíu mày.
“Anh cút đi!”
Lời trấn an của Tưởng Hạo trấn an bị giọng nói sắc bén cắt ngang .
“Đứa ngốc…” Hít sâu một hơi, Tưởng Hạo đành phải đè Thư Loan ở trên giường.
“…!”
Tưởng Hạo nằm đè lên trên người Thư Loan, một tay nắm lấy tay Thư Loan ghìm nó ở trên đầu cậu, còn một tay nắm cằm của cậu, sau đó cúi đầu hôn xuống đôi môi đang mím chặt.
“A…”
Sau khi lấy lại tinh thần Thư Loan nhấc chân muốn đạp Tưởng Hạo, nhưng mà còn chưa kịp hành động, hai đầu gối đã bị chân Tưởng Hạo đè lại .
Dường như là để trừng phạt, Tưởng Hạo nhẹ nhàng cắn lên môi Thư Loan một cái, trêu chọc đến mức cơ thể của người dưới thân run lên.
“Tưởng… Hạo…”
Cái tên khốn kiếp này!
Tưởng Hạo hơi cong môi, tiếp đó điều khiển đầu lưỡi tiến vào, phá tan rào cản nhìn thì kiên cố, nhưng thực chất thì không đỡ nổi một đòn, công thành đoạt đất.
Thư Loan trợn to mắt.
Đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại đang làm loạn ở trong miệng cậu, khai phá từng vùng nhạy cảm, lại khiêu khích trêu chọc, bao trùm tất cả, dường như muốn thưởng thức, ăn cậu sạch sành sanh vào bụng.
Không khí bị cướp đoạt, chóp mũi và trong miệng đều là mùi hương cơ thể của “con sói hoang”, trong đầu Thư Loan đầy những suy nghĩ cũng bị mùi vị của Tưởng Hạo mạnh mẽ ngăn lại.
Thật vất vả nụ hôn mới kết thúc, Thư Loan hít vào từng hơi từng hơi, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Tưởng Hạo nhẹ nhàng xoa xoa lên vầng trán và mái tóc được cắt tỉa theo kiểu “Tóc gãy”(*) của Thư Loan cười nói: “Lần sau còn nháo và cáu kỉnh nữa không?”
(*) Kiểu tóc được cắt xếp lớp, không đồng đều.
Mà sau đó, đầu óc Thư Loan chậm nửa nhịp, nhìn đôi môi còn mang theo ánh nước trơn bóng của Tưởng Hạo, vào lúc bản thân còn chưa phản ứng kịp, đã nhanh miệng nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Nháo!”
Tưởng Hạo không nhịn được cười.
“Loan Loan bảo bối ngoan, không náo loạn nha.” Nói xong Tưởng Hạo cũng nằm xuống, nhẹ nhàng ôm người vào trong vòng tay của mình.
Lúc này Thư Loan mới phản ứng được rằng bản thân đã làm việc ngốc gì, khuôn mặt mới hạ nhiệt lập tức đỏ bừng lần nữa. Kéo chăn lên, Thư Loan gần như muốn chôn bản thân mình vào trong chăn bông.
“Tôi muốn ngủ.”
“Cùng nhau ngủ nha.” Tưởng Hạo vẫn ôm không buông tay.
Thư Loan tàn bạo trừng mắt nhìn Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo khẽ cười nói: “Ngay cả khi em tức giận, vẫn rất đáng yêu.”
“Anh vẫn… rất thích.”
Tưởng Hạo vuốt nhẹ lên lưng Thư Loan, thấp giọng rù rì nói: “Sau nay anh, chắc chắn sẽ làm tốt hơn…”
——————
Tưởng Hạo giải thích và làm theo yêu cầu của chương trình, không truy cứu việc ai đã bỏ ớt vào trong lò vi sóng, bởi vậy nên người trong cửa hàng điểm tâm ngọt cũng không có ai nói ra. Nhưng tất cả mọi người đều có một sự hiểu biết rõ về những người khác như trong lòng bàn tay, vì vậy nên trong lòng cũng ngầm hiểu.
Sau khi được phát sóng fan của Thư Loan cùng với đội bạn là fan của Tưởng Hạo lập tức bùng nổ, giống như bị điên liên tục công kích hai kẻ tình nghi là Bùi Huyên Huyên và Lâm Nghệ Vi, đặc biệt là trên weibo, dù sao thì vốn dĩ lò vi sóng là do Bùi Huyên Huyên mở ra, sau đó là Thư Loan bỗng nhiên xen vào giúp.
Nếu như lò vi sóng là Bùi Huyên Huyên mở ra, thì cũng không có nhiều chuyện như vậy, mọi người sẽ suy đoán là Bùi Huyên Huyên tự bỏ bánh gato vào mà không chú ý đến ớt. Nhưng bây giờ, không chỉ có Bùi Huyên Huyên gây phiền toái, mà ngay cả Lâm Nghệ Vi cũng đã leo lên lưng hổ.
Vô ý bỏ vào? Lẽ nào trước đó Lâm Nghệ Vi không biết sao? Vậy thì từ trước đến nay cô ở nhà bếp làm cái gì vậy? Nếu cô có biết, thì rốt cuộc trong lòng cô ẩn giấu tâm tư ác độc đến mức nào.
Lần này mặc dù Lâm Nghệ Vi không giải thích và nhắc nhở, bộ phận hậu kỳ của chương trình cũng muốn xóa một vài cảnh của cô ở trong chương trình.
Nguyên bản của cửa hàng điểm tâm ngọt là một nhà khách sạn nhỏ, sau đó vợ chồng Wexters trang hoàng thành quán ăn nhỏ mang phong cách đáng yêu, bởi vậy trên lầu có đầy đủ phòng cho tất cả khách mời sử dụng, nhưng công nhân viên phải ở một khu dành cho dân .
Trương Bân là tổ trưởng tổ camera, hiện tại hắn đang ngồi ở trước bàn xem những video do cấp dưới nộp lên, sau khi xem kỹ và hoàn thiện tốt sẽ nộp sang tổ hậu kỳ biên tập.
Bỗng nhiên, điện thoại di động trong túi vang lên, là một dãy số xa lạ.
Sau đó nhận điện thoại cũng là một giọng nói xa lạ.
“Xin chào, anh là Trương Bân đúng không?”
“Cô là…?” Trong lòng Trương Bân nghi hoặc, đây là một giọng nữ rất ngọt ngào.
“Tôi là Chung Linh.”
Trương Bân trợn to mắt.
“Chung… Chung tiểu thư?”
“Tôi có việc muốn tìm anh hỗ trợ, tôi cần một vài video clip.”
Sau khi nghe xong yêu cầu của Chung Linh, Trương Bân do dự nói: “Việc này không đúng với quy định …”
“Ồ?” Đầu bên kia di động, người phụ nữ mỉm cười, sau đó mới chầm chậm nói: “Tôi sẽ chờ một lát, anh hãy gửi tới địa chỉ mail của thôi.”
Trương Bân há to miệng, cuối cùng không phản bác.
—————
Cuối cùng Trương Vân Khê và Thư Loan cũng về nhà bếp, đôi mắt Thư Loan đã khỏi hẳn, sau khi đi tới bệnh viện tuy rằng thân thể Trương Vân Khê còn hơi yếu, nhưng hỗ trợ ở trong nhà bếp thì không có vấn đề gì.
Ngoại trừ việc muốn bày kín đồ ăn lên xe đẩy, hoàn thành mọi yêu cầu của khách trong cửa hàng, bọn họ còn muốn làm một trăm phần bánh muffin và phụ trách một bữa tiệc đứng lớn. Vất vả thì vất vả, nhưng sau khi làm xong những việc này, sẽ hoàn thành mục tiêu một cách nhanh chóng, bọn họ cũng có thể kết thúc công việc ở cửa hàng điểm tâm ngọt này, kết thúc một kỳ trong chương trình.
Một buổi sáng sớm mọi người rời giường, Trương Vân Khê và Thư Loan ở trong phòng bếp bắt đầu làm việc với khí thế hừng hực, Diệp Triều và Đường Tịch cũng đang dọn rửa xe đẩy đồ ăn.
“Hạo ca!”
Tưởng Hạo đang lau dọn bàn, liền thấy Bùi Huyên Huyên đi về phía anh và nói: “Ngày hôm nay Lâm Nghệ Vi nói cô ấy bị bệnh rồi, không thể xuống.”
Tưởng Hạo hơi nhíu mày.
“Bị bệnh gì?”
Bùi Huyên Huyên nói: “Nói là đau đầu, cũng đã lấy hòm thuốc cho cô ấy rồi.”
Trong giọng nói của Bùi Huyên Huyên xen lẫn chút xíu ngữ khí xem thường và bất mãn, ít đến mức không thể nghe ra, Tưởng Hạo lập tức hiểu rõ, đây là do Lâm Nghệ Vi cố tình làm vậy.
“Thế thì để cho cô ấy nghỉ ngơi đi.”
Bên trong phòng bếp, Thư Loan đang đứng ở trước bàn, trong tay còn cầm vỏ trứng.
Thư Loan cúi đầu ngơ ngác, trong bát là hai lòng đỏ trứng mềm nhũn, đang va chạm lẫn nhau.
” Loan Loan?”
Trương Vân Khê thấy Thư Loan ngay người nhìn vào bát, không nhịn được mà gọi vài tiếng.
“Loan Loan!”
Thư Loan giật mình.
“Huh?”
Trương Vân Khê dở khóc dở cười nói: “Cậu làm sao vậy? Đôi mắt vẫn không thoải mái sao?”
Thư Loan lắc đầu.
Tối hôm qua sau khi phát tác xong, trong đầu cậu rất bối rối, thậm chí còn không thể khống chế chính mình, bởi vậy nên cũng không cảm thấy gì. Nhưng bây giờ sau khi tỉnh dậy và bình tĩnh lại …
Cậu cùng Tưởng Hạo, hôn môi.
Hôn môi… là một nụ hôn sâu và tỉ mỉ, hôn trong một khoảng thời gian khá dài!
Đó là ý gì?
Lần này là lần đầu tiên Thư Loan hôn môi người khác, mà người này là người nói yêu thích cậu — Tưởng Hạo.
“Loan Loan.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Thư Loan ngẩng đầu nhìn, đôi mắt nhìn tới mặt Tưởng Hạo, tai cũng đỏ bừng.
Tưởng Hạo bưng bánh gatô đi ra ngoài, mà Thư Loan nhìn bóng lưng của anh, nhịp tim đập có chút thất thường.
” Loan Loan, cậu làm sao mà hoảng hoảng hốt hốt vậy?” Trương Vân Khê cười, tiếp nhận cái bát nhỏ trong tay Thư Loan cười nói: “Mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi nha.”
Thư Loan gật đầu.
“Trương tỷ!” Di động của Trương Vân Khê di để ở trên bàn, bởi vậy trước khi rời đi Đường Tịch tìm đến cô để mượn di động.
Thấy Đường Tịch cứ nhìn màn hình điện thoại di động cười, Trương Vân khê trêu: “Làm sao? Nói chuyện cùng người yêu à? Bạn trai bí mật?”
“Mới không phải đâu, tôi nói chuyện cùng nam thần của tôi đó. Là một diễn viên lồng tiếng, tôi rất yêu thích giọng nói và cách phối âm của anh ấy, rốt cuộc năm nay anh ấy cũng cho tôi biết nick clone.”
Đường Tịch lăn lộn trong giới này cũng không phải là bí mật gì, fan đều biết cô yêu thích kịch truyền thanh và viết fanfic.
Sau khi đăng xuất khỏi tài khoản clone Đường Tịch mới đăng nhập vào tài khoản weibo “Diễn viên Đường Tịch”, rồi chụp một tấm hình chung của Trương Vân Khê và Thư Loan đang làm việc trong nhà bếp, sau đó đăng lên chia sẻ trạng thái.
“Tít tít.”
Cùng lúc đó, chuông thông báo của điện thoại di động Thư Loan cũng vang lên. Mở ra xem thì thấy thông báo về weibo được đặt ở chế độ đặc biệt chú ý.
Weibo được Thư Loan đặt ở chế độ đặc biệt chú ý cũng không nhiều, một người trong số đó chính là tài khoản thần kỳ của Phu Nhân “Ôn nhu như nước quả táo độc”. Mấy ngày nay cũng không có chương mới về cậu chuyện của Tưởng Nhật Thiên và Thư Luyến Nhi, trái lại trong lòng Thư Loan còn xuất hiện một cảm giác trống vắng không thể gọi tên, càng ngày càng chờ mong chương mới.
Phu Nhân up weibo .
Ồ?
Thư Loan nhìn thoáng qua điện thoại di động của mình, kinh ngạc.
Phu nhân Ôn nhu như nước quả táo độc: [ hình ảnh ] đã bắt đầu một ngày mới rồi!
Đường Tịch cố lên! làm việc chăm chỉ, mày làm được!
Mà bức ảnh là ảnh bọn họ chụp chung.
Thư Loan còn chưa phản ứng kịp, liếc nhìn Đường Tịch đang cúi đầu đánh chữ, dường như nghĩ tới điều gì, cậu liền back ra rồi vào weibo của Đường Tịch.
Đường xixixi Tịch: Tôi rất xin lỗi! Ngày hôm nay vẫn bận rộn vạn phần, vì lẽ đó vẫn xin nghỉ! Sau khi xong mọi việc sẽ bồi thường, tôi sẽ spoil cho mọi người một đoạn, có khả năng bảo bảo của Thư Luyến Nhi sẽ không giữ nổi nha, sẽ có tình tiết ngược nho nhỏ, nhưng nhất định sẽ nhanh chóng quay lại những tình tiết ngọt ngào gấp đôi, mọi người nhất định phải chờ đợi Tưởng Nhật Thiên và Thư Luyến Nhi ~!
“…”
Khuôn mặt Thư Loan không hề có cảm xúc mà nhìn Đường Tịch.
Mà Đường Tịch vẫn đang xoát weibo với vẻ mặt không biết gì và vô tội.
“Đường Tịch…”
“Vâng?”
” Tài khoản weibo của cô có ảnh đại diện là động tác xoạc chân đúng không? .”
“Cái gì?” Đường Tịch trừng mắt nhìn.
Thư Loan nhíu mày, lành lạnh nói: “Quả táo độc phu nhân, sắp tới có phải là tôi sẽ bị sinh non?”
“?!”
Dường như Đường Tịch đã ý thức được chuyện gì, sau khi nhìn trang chủ tài khoản của mình trang, sắc mặt lập tức trắng xanh.
“…”
“…”
“A a a a a a a a ————— “
Ngày đó, trong cửa hàng điểm tâm ngọt truyền ra tiếng gào thét kinh thiên địa, khiếp quỷ thần.
Buổi tối, sau khi kết thúc việc buôn bán, Tưởng Hạo quét sạch lá rụng và rác ở sân trước và sân sau, rồi ôm lấy cái chổi ngồi xuống cái ghế dài được kê ở trong sân sau.
Buổi tối mùa hè vẫn hơi nóng bức, bây giờ đã kết thúc quá trình ghi hình của một ngày, Tưởng Hạo thoải mái cởi áo ngoài ra nằm ở trên ghế dài, hai chân bắt chéo đung đưa thích ý.
“Tưởng?”
Tưởng Hạo quay đầu lại nhìn, hóa ra là Jonas đi ra vứt rác.
” Tại sao cậu lại ở chỗ này?”
Tưởng Hạo gối lên cánh tay của mình nói: “Suy nghĩ.”
Jonas ngồi vào cái ghế nhỏ ở bên cạnh, tận hưởng làn gió thổi một lúc rồi mới nói: “Tôi cũng nhớ tới một chuyện.”
“Ừm?”
“Một mùa của chương trình sắp kết thúc rồi, chúng ta cũng sắp phải tách ra. Tôi đã nghĩ phải nói chuyện cùng cậu một chút.” Jonas điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi nói: “Trước đây tôi không phải là một nhà văn, mà là diễn viên. Tôi từng diễn xuất một bộ phim, kịch bản ấy đã giúp tôi đoạt được giải thưởng Ảnh Đế, nhưng sau đó tôi đã lui khỏi giới showbiz.”
“Tại sao? Do quá mệt mỏi?”
“Không, là do tôi quá nhập tâm vào nhân vật trong bộ phim ấy, bị lâm vào tâm trạng tiêu cực, đúng thời điểm đó gia đình tôi đã xảy ra những chuyện không tốt, bản thân tôi mắc bệnh trầm cảm, sau đó không thể không dừng bước.”
Tưởng Hạo cười nói: “Thế nhưng hiện tại anh đã thoát khỏi, vẫn cùng Trương tỷ trải qua cuộc sống rất hạnh phúc.”
“Đúng vậy, Vân Khê giúp tôi thoát khỏi. Tôi nghĩ, cậu cũng có thể giúp Loan Loan chứ?”
Tưởng Hạo sững sờ.
Jonas nghiêm túc nói: ” Tình hình của Loan Loan tốt hơn một chút, thậm chí vẫn chưa thể tính là mắc bệnh, vì lẽ đó nên các triệu chứng không nổi bật. Nhưng tôi là người đã từng trải qua, tôi có thể nhận thấy cậu ấy cũng không phải là một người mạnh mẽ.”
“Đối với tôi mà nói Loan Loan… Ngoại trừ tính khí hơi xấu chút, thì em ấy không khác gì người bình thường cả.” Tưởng Hạo trừng mắt nhìn và nói: “Tôi vẫn sẽ ở bên cạnh em ấy, chuyện này không là gì cả.”
Tưởng Hạo đứng lên nói: “Cảm ơn anh đã nói cho tôi những chuyện này, tôi đi vào trước đây?”
Jonas gật đầu, nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Tưởng Hạo, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng.
Tưởng Hạo cất cái chổi cẩn thận rồi đi về phía nhà bếp. Đơn đặt hàng của tiệc đứng quá mức nặng nề, bọn họ còn chưa làm xong, bởi vậy Thư Loan quyết định buổi tối chờ sau khi cửa hàng kết thúc việc kinh doanh sẽ lại tiếp tục làm.
Đường Tịch ngồi ở bên cạnh cái bàn thấp trong nhà bếp, đầu gục xuống mặt bàn.
Nhìn thấy Tưởng Hạo, Đường Tịch ngẩng đầu lên nói: “Tôi không ngủ được, tâm trạng không tốt, vì vậy nên đến giúp Loan Loan.”
“Tại sao tâm trạng lại không tốt?” Tưởng Hạo dở khóc dở cười hỏi: “Bởi vì bại lộ tài khoản clone?”
Đường Tịch oan ức gật đầu liên tục.
Tưởng Hạo vừa giúp Thư Loan mở túi bột mì đóng gói ra vừa nói: “Cũng không có gì quan trọng đâu, fan vẫn cảm thấy cô rất đáng yêu.”
Tôi cũng cảm thấy cô không tệ. Tưởng Hạo thầm nghĩ, bản thân tự ăn cẩu lương của chính mình, tuy rằng có cảm giác quái dị và vi diệu, nhưng ngoài ý muốn… Lại thấy ngon?
Chậc chậc, thật sự rất thích đoạn miêu tả “thịt” hoạt sắc sinh hương.
Quả thực hận không thể đi thúc giục Đường Tịch ra chương mới.
“Nếu vì chuyện này mới được coi là cô gái đáng yêu thì tôi không muốn chút nào … Tôi là cô gái thuần khiết và ngay thẳng mà…”
Đường Tịch sống không có gì lưu luyến.
Mặc dù nhanh chóng xóa bài đăng, nhưng đã bị người Screenshots lại rồi. Sau khi biết được Đường Tịch chính là ngọn cờ phất trong gió Ôn nhu như nước quả táo độc, lúc mới biết fan đều cảm thấy khiếp sợ, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì bỗng phát hiện…
Thực ra chẳng phải chuyện này rất hợp lý sao?
Đường Tịch có tính cách và phong cách hành xử khá tương đồng với quả táo độc thái thái!
“Hơn nữa… Anh ấy không để ý tới tôi …” Đường Tịch hữu khí vô lực nói: “Tôi đã dùng bí danh quả táo độc để quyến rũ nam thần của mình, vốn dĩ chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ rất tốt, thậm chí còn bắt đầu tính đến chuyện hẹn gặp mặt cơ, nhưng mà sau khi thân phận thật sự của tôi bại lộ ra ngoài, nam thần không để ý tới tôi nữa …”
“Nhất định là do nam thần không thích bề ngoài và nghề nghiệp của tôi trong thực tế.”
Tưởng Hạo an ủi: “Có thể là do anh ta không thấy tin tức? Một cô gái xinh đẹp lại có sự nghiệp thành công như cô, sao có thể bị ghét bỏ được.”
Đường Tịch xẹp xẹp miệng hô: “Anh ấy vẫn đăng trạng thái đều đều! Nhưng không reply lại cho tôi… Tôi oan ức —— tôi bị nam thần vứt bỏ rồi—— “
Thư Loan không nhịn được hỏi: ” Nam thần của cô là ai?”
“Không ai khác chính là Mạc Biện Chử Diệp! Là một người đã đạt đến cấp đại thần trong giới lồng tiếng, có thể nói giọng nói của anh ấy là tuyệt nhất.” Nhắc tới nam thần của mình, Đường Tịch lập tức tràn đầy sức sống, mở mục thư viện trong điện thoại di động ra tìm kiếm file âm thanh cho hai người nghe thử.
“Cho hai người nghe thử giọng nói của nam thần, trước kia anh ấy từng phối âm cho kịch truyền thanh.”
Trong điện thoại di động truyền đến một giọng nói nam trầm thấp, nói lời thoại kịch uyển chuyển và có cảm xúc.
“Êm tai chứ?”
Thư Loan và Tưởng Hạo gật đầu.
“Huhuhu…. Tôi thật sự muốn ôm Chử Diệp khóc cả ngày luôn.” Đường Tịch ôm điện thoại di động cô quạnh đến mức khó có thể chấp nhận.
“Đừng nghĩ nữa.” Thư Loan lắc đầu nói: “Không phải nói là đến giúp đỡ sao? Giúp tôi nghiền đồ đi.”
Nói, Thư Loan đưa một túi bánh quy tiêu hóa (*) cho Đường Tịch.
(*) Digestive biscuit: Nguyên liệu chính của bánh là bột mì, bột yến mạch. Bánh có nhiều chất xơ tốt cho sức khỏe. Trong thời đại gầy thì mới đẹp, bánh tiêu hóa rất phổ biến trong thế hệ trẻ, lý do là không có gì có lợi nhiều hơn bánh tiêu hóa, có ít calo và không dễ tăng cân, có thể đáp ứng nhu cầu của mọi người về hương vị.
<img alt="Digestive biscuit" src="https://teamluoi2gmail.files.wordpress.com/2018/09/digestive-biscuit1.jpg" data-pagespeed-url-hash=1389770693 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Đường Tịch nhận lấy túi bánh bích quy, thấy Thư Loan hơi híp mắt lại, dường như đang kiềm chế gì đó, lập tức hỏi: “Anh làm sao thế?”
Thư Loan lắc đầu.
Đầu hơi đau…
Thân thể cũng cảm thấy hơi lạnh.
Thư Loan hít sâu một hơi, lắc lắc đầu nói: “Không có chuyện gì đâu, cô làm nhanh đi.”
Mấy người bận rộn đến bình minh mới hoàn thành, còn Đường Tịch cố gắng đến rạng sáng thì cũng không chịu đựng được mà đi ngủ một giấc.
Tưởng Hạo và Thư Loan thức suốt một đêm, thời điểm sáng sớm mặt trời mọc Thư Loan cảm thấy hơi choáng váng.
” Loan Loan, đi ngủ đi.”
Thư Loan lắc đầu nói: “Cũng sắp đến giờ mở cửa rồi.”
Tưởng Hạo nói: “Đơn đặt hàng của tiệc đứng đã hoàn thành đúng hạn, công việc của ngày hôm nay Trương tỷ cũng có thể xử lý tốt, nếu không tốt thì chúng ta có thể kết thúc việc kinh doanh sớm.”
“Không sao.” Thư Loan đẩy Tưởng Hạo ra và nói: “Tôi đi rửa mặt.”
Nhìn theo bóng lưng Thư Loan rời đi, Tưởng Hạo thở dài.
Nhìn sắc trời có chút âm u, Thư Loan lên lầu tới sân vườn thu quần áo đã phơi khô trước. Bình thường Trương Vân Khê và Jonas sẽ tự thu quần áo của mình, còn quần áo của lá Diệp Triều và Bùi Huyên Huyên đã treo chừng mấy ngày, chắc là quên luôn rồi.
Thư Loan thu lại cẩn thận giúp hai người, định mang về phòng cho bọn họ.
Ở trước cửa phòng nghỉ của Diệp Triều, Thư Loan đưa tay gõ cửa.
Không phản ứng.
Lại gõ gõ, vẫn không phản ứng.
Thư Loan hơi nhíu mày, có thể là chưa tỉnh giấc?
Cậu không thể nào nghe thấy âm thanh động tĩnh bên trong khi bị cản bởi cánh cửa gỗ như người bình thường khác, nên đành phải nhẹ nhàng đẩy cửa ra, xuyên qua khe cửa nghe động tĩnh bên trong phòng. Nếu như còn chưa tỉnh ngủ, thì cậu cứ cầm quần áo là được. Mấy ngày nay cậu vẫn giúp mấy người thu quần áo, mọi người đều biết.
“Ừm…”
Bên trong phòng truyền đến một tiếng thở dốc trầm thấp.
“Ừm… A…”
Thư Loan trợn to mắt.
Thanh âm này… Không đúng a?
Thanh âm này…không thích hợp….
“A! A! Không cần a… Hừ hừ…”
Trời đất?
Trời đất???
Bên trong truyền đến từng tiếng kêu và rên rỉ kiều diễm. Thư Loan cảm thấy có phải là cậu nên đi trước một bước?
“A… Hạo ca, ngươi thật lớn. Aha, Hạo ca, Tưởng Hạo ca, sâu hơn một chút ~~ “
“Ân a? Ta không xong rồi… Đã là lần thứ bảy …”
“…”
????
Thư Loan hít vào một ngụm khí lạnh, thân thể phản ứng nhanh qua đại não chuyển động, duỗi tay một cái tàn nhẫn mà va mở cửa bản.
“Rầm —— “
Diệp Triều nhìn chằm chằm Thư Loan đang đứng cửa lớn.
Thư Loan cũng nhìn hắn.
Diệp Triều ngồi trước máy vi tính, đeo tai nghe, trước máy vi tính còn gắn một cái microphone.
“…”
Bầu không khí quỷ dị mà yên tĩnh.
Qua một hồi lâu, Diệp Triều mới nói: “Cái kia… Anh nghe thấy rồi?”
Thư Loan máy móc gật đầu.
Diệp Triều giải thích: “Ặc… Tôi nhớ anh cũng nhìn ra rồi, tôi là người lồng tiếng, hiện tại tôi đang cùng một người nữa phối âm cho anh cùng Hạo ca, nhân vật mà tôi thủ vai chính là anh.”
“Vì lẽ đó, anh không thấy à. Khụ khụ, người bị cái kia cái kia chính là anh, ah.” Diệp Triều trừng mắt nhìn.
“…”
“Rầm —— “
Diệp Triều ngơ ngác nhìn đống quần áo bị ném lên trên ghế và cánh cửa lớn vừa bị đóng lại thật mạnh, sau đó, ôm bụng nở nụ cười trầm thấp.
Ngoài cửa, Thư Loan nghiến răng nghiến lợi.
Đồ khốn kiếp!
Đồ khốn kiếp!
Thói đời bạc bẽo, con người bên trong thiếu niên trắng nõn nà, có nụ cười như ánh mặt trời lại là như thế ư?! Đúng là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa!
Mình sẽ không bao giờ phát sinh âm thanh như vậy!
Thực sự rất hoang đường!
Hoang đường!
Thư Loan nhanh chân đi về phía phòng mình, khuôn mặt đỏ bừng.
Mà ngày đó Lâm Nghệ Vi vẫn “Bị ốm”, chui ở trong phòng không hề ra ngoài.
Trong lòng Tưởng Hạo cảm thấy nghi hoặc, phong ba lò vi sóng cũng đã qua mấy ngày, Lâm Nghệ Vi còn muốn trốn tránh tới khi nào?
Bùi Huyên Huyên đưa hộp cơm cho Tưởng Hạo và nói: “Hạo ca, anh có thể giúp tôi một tay không, anh đưa hộp cơm này cho Lâm Nghệ Vi nhé? Cơm nước xong tôi còn phải ra ngoài. Ngày hôm nay đến lượt tôi đi ra ngoài đẩy xe bán đồ ăn.”
“Được.”
Tưởng Hạo nhận lấy hộp cơm.
Đi tới căn phòng của Lâm Nghệ Vi, Tưởng Hạo thấy nhiếp ảnh gia, nhưng người ấy chỉ ở ngoài cửa phòng, chứ không đi vào cùng mình.
Sau khi chào hỏi cùng Lâm Nghệ Vi, Tưởng Hạo đẩy cửa đi vào, đặt hộp cơm lên cái bàn nhỏ được kê bên cạnh giường.
Lâm Nghệ Vi chui trong chăn, nói bằng thanh âm yếu ớt: “Hạo ca, cảm ơn anh…”
“Đừng khách sáo.”
“Hạo ca… Tôi hơi nhức đầu. Anh có thể ở lại với tôi một lúc được không?” Lâm Nghệ Vi nhìn Tưởng Hạo với ánh mắt điềm đạm đáng yêu.
Tưởng Hạo kéo ghế, ngồi xuống vị trí bên cạnh giường.
Ánh mắt Lâm Nghệ Vi sáng lên, nhưng còn không kịp mở miệng đã thấy Tưởng Hạo thở dài nói: “Tôi vẫn chưa nói rõ ràng cẩn thận với cô, bây giờ sẽ nói vậy.”
Lâm Nghệ Vi sững sờ.
“Tôi có người mà mình thích, không phải người ấy thì không thể.” Tưởng Hạo cười nói: “Cả đời này ngoại trừ người ấy ra, tôi chắc chắn sẽ không có khả năng thích những người khác.”
“Lẽ nào thật sự chính là… Thư Loan?” Lâm Nghệ Vi không dám tin: “Anh yêu đàn ông ư?”
Tưởng Hạo gật đầu.
“Đúng, tôi chỉ yêu Loan Loan.”
Lâm Nghệ Vi trợn to mắt, hai tay túm lấy ga trải giường dưới thân thật chặt, dường như không muốn tin đây là sự thật.
“Anh và Thư Loan cùng nhau, chẳng lẽ không cảm thấy buồn nôn sao? Anh ta là đàn ông đấy!”
Tưởng Hạo lắc lắc đầu, không muốn ầm ĩ cùng Lâm Nghệ Vi, dùng giọng nói nửa cảnh cáo nửa khuyên bảo: “Hi vọng Lâm tiểu thư không cần tiếp tục làm ra chuyện không lý trí, tổn thương tới người khác như lần trước nữa. Cô đã trưởng thành, tôi cũng không cho phép những chuyện như vậy phát sinh thêm một lần nào nữa đâu.”
Nhìn Tưởng Hạo xoay người rời đi, đầu tiên Lâm Nghệ Vi cảm thấy tức giận đến mức run rẩy, sau đó thì cảm thấy ủ rũ suy sụp.
Tại sao…
Tưởng Hạo không hề nổi giận với cô, nhưng lại ngăn cách cô ở bên ngoài.
Là người cô chọn, là người cô đã yêu trong mấy năm trời…
Có phải là, không có cách nào cứu vãn lại?
“Đúng rồi.” Tưởng Hạo đứng ở cạnh cửa nói: “Cô không định xuống giúp mọi người sao?”
Lâm Nghệ Vi đang giả vờ ốm, Tưởng Hạo liếc mắt là nhìn ra được.
Lâm Nghệ Vi cười khổ nói: “Anh không lên mạng sao?”
Tưởng Hạo ngạc nhiên trong chốc lát.
Trên đường đi xuống lầu, Tưởng Hạo móc di động ra lướt weibo.
Quả nhiên, mọi chuyện đang trở thành một mớ hỗn độn.
Đột nhiên có một tài khoản weibo mới tạo up lên những video clip ngắn đã bị xóa hoặc cắt bớt của Lâm Nghệ Vi, Lâm Nghệ Vi lén giấu ớt trong bánh gato, Lâm Nghệ Vi không làm bất cứ việc gì ở nhà bếp mà chỉ lướt di động, Bùi Huyên Huyên tập trung chỉ trích Lâm Nghệ Vi…
Tất cả đều đã sáng tỏ.
Weibo phụ của Lâm Nghệ Vi, weibo, các kênh livestream và các nơi khác đều bị fan công kích, có còn vô số fan Thư Loan, fan Tưởng Hạo, fan Bùi Huyên Huyên đang nổi nóng, ngay cả fan là người qua đường và fan của chương trình cũng cảm thấy bất bình thay.
Đương nhiên “Kim chủ” của Lâm Nghệ Vi và fan cũng bị liên luy không kém bao nhiêu, cứ ở đâu có quan hệ với Lâm Nghệ Vi là có khói thuốc súng.
Cách mạng lưới internet, không ai biết ai là ai, vì thế nên mắng người không cần phải nể nang và cũng không buông tha.
[ Lòng dạ đàn bà là độc ác nhất, đau lòng cho đôi mắt của Loan Loan. Chúng tôi sẽ vì Loan Loan mà hợp tác với các nữ thần khác để hành động đòi lại công bằng cho anh ấy. ]
[Chúc mắt Lâm Nghệ Vi sau này sẽ bị mù, nổ tung tại chỗ! ]
[ Tiện nhân không biết xấu hổ, cũng chỉ có cô ta mới có thể nghĩ ra thủ đoạn ác độc như vậy. Đưa Huyên Huyên của chúng ta đi thôi. ]
Tưởng Hạo xem những công kích của cư dân mạng đối với Lâm Nghệ Vi, lắc lắc đầu.
Bối cảnh của Lâm Nghệ Vi rất sâu, rốt cuộc là ai dám làm như thế này? Hơn nữa, còn thể có được video của chương trình, nói vậy cũng không phải là người ngoài…
Xem ra Lâm Nghệ Vi đã đắc tội với ai đó.
Sau khi kết thúc việc kinh doanh, Diệp Triều cố tình đón đầu Thư Loan trước khi cậu trở về phòng.
Hai người đứng ở bên cạnh cầu thang, Diệp Triều thấp giọng nói: “Cái kia… Nhớ giúp tôi giữ bí mật chuyện mà anh nhìn thấy sáng sớm hôm nay.”
Thư Loan nhíu mày.
Diệp Triều cười nói: “Giúp tôi một việc này thôi nhé?”
Thư Loan nói: Vì sao anh lại phối âm cho kịch bản như vậy.”
“Chuyện này…” Diệp Triều nói: “Có một fan đặc biệt yêu thích tôi, cô ấy viết rất nhiều fanfic về anh và Hạo ca, có cả…cảnh giường chiếu nữa, cô ấy hi vọng tôi có thể phối âm giúp.”
“Tôi nghĩ, fan này cũng rất đáng yêu, cũng có quan hệ không tệ với tôi, nên đã đồng ý.”
Thư Loan hơi nhíu mày.
Nghe thực sự rất quen thuộc…
“Anh là Mạc Biện Chử Diệp? Người fan kia là Quả táo độc phu nhân?”
Diệp Triều kinh ngạc nói: ” Sao anh lại biết?”
Thư Loan cười lạnh.
“Nói tóm lại nhớ phải giữ bí mật nha, cũng phải giữ bí mật với Đường Tịch nữa đấy.”
Thư Loan nói: “Anh không thích Đường Tịch?”
” Thích chứ.”
“Vậy tại sao không nói với cô ấy, còn không để ý tới cô ấy nữa?” Mấy ngày nay Đường Tịch vẫn luôn nhắc đến chuyện này bên tai Thư Loan, lải nhải kêu oan ức, khiến cho Thư Loan cũng cảm thấy phiền, không nhịn được muốn làm rõ sự thật thay Đường Tịch luôn.
“Không để ý tới cô ấy là bởi vì ban đầu cảm thấy sốc, tôi đã không lường trước được . Có điều sau đó lại bất hòa, không nói thẳng với cô ấy là bởi vì…” Diệp Triều kéo kéo mũ lưỡi trai trên đầu, cười như phường đầu trộm đuôi cướp và nói: “Tôi muốn theo đuổi cô ấy một cách từ từ chậm rãi… Sẽ chơi rất vui.”
Thư Loan lườm anh ta một cái, mặc kệ chuyện của bọn họ.
Thực sự là một phong cách được ưa thích.
“Được rồi tôi sẽ không nói.”
Thư Loan xoay người muốn trở về phòng, nhưng lại thấy đầu óc quay cuồng choáng váng.
“Loan Loan?”
Mắt Thư Loan tối sầm lại, cơ thể mềm nhũn, không nhịn được ngồi quỳ trên đất.
“Loan Loan!”
Diệp Triều lập tức tiến lên nâng Thư Loan dậy, dẫn cậu trở về phòng. Nhưng mà đi không tới vài bước, Tưởng Hạo đang quét tước trên gác xép nhìn thấy lập tức nói: “Để tôi.”
Thấy Tưởng Hạo lên lầu, Diệp Triều dứt khoát buông tay luôn.
Bỗng nhiên mất đi lực chống đỡ, cả người Thư Loan không tìm được chỗ tựa nên lảo đảo, Tưởng Hạo tiến lên đỡ được cậu, trực tiếp bế ngang Thư Loan lên. Thư Loan kinh ngạc, vô thức muốn chống cự.
Tưởng Hạo nói: “Đừng nghịch, em bị sốt rồi.”
Thư Loan kinh ngạc, đưa tay sờ sờ trán của mình.
“Vừa nãy khi em ở nhà bếp anh đã nhận ra rồi, thuốc ở trong túi anh, nói chung là về phòng trước đã.”
Thư Loan cũng cảm thấy tay chân như nhũn ra, nên ngoan ngoãn nằm im.
Sau khi trở về phòng, Tưởng Hạo nhẹ nhàng đặt Thư Loan lên giường, sau đó đưa cốc nước nóng và thuốc đưa cho cậu.
Thư Loan uống thuốc, còn Tưởng Hạo dán miếng dán hạ sốt lên cho cậu.
“Để em thức suốt một đêm.”
Tưởng Hạo bóp bóp gò má Thư Loan.
Thư Loan hừ hừ.
“Ngủ đi, anh sẽ ở bên cạnh em.” Tưởng Hạo dựa vào đầu giường, vừa bảo vệ Thư Loan vừa chơi di động.
Đêm dần dần sâu, ngoài cửa sổ bắt đầu mưa tí ta tí tách, Tưởng Hạo đứng dậy chỉnh lại điều hòa thấp xuống, thì di động vang lên.
‘Lowell.’
Ở đầu bên kia di động vang lên giọng đàn ông lạnh lẽo trầm thấp, Tưởng Hạo ngạc nhiên.
Người đang nói chuyện cùng Tưởng Hạo đã gọi tên Tiếng Anh của anh, trước đây khi ở Nam Mĩ anh đã dùng cái tên này.
“… Nghiêm Tuân?”
“Là tớ.”
Tưởng Hạo thở phào nhẹ nhõm. Bỗng dưng nghe thấy cái tên này thì thực ra anh cũng không thể nói là vui vẻ, nhưng Nghiêm Tuân là người bạn từ nhỏ đã chơi thân với anh, không giống với những người anh em kiên cường của anh trong quân đội.
Nghiêm Tuân nói: “Lần trước cậu không nghe điện thoại của tớ.”
“Không tiện.” Tưởng Hạo nhớ tới hôm trước Thư Loan cầm theo di động vẫn đang đổ chuông xuống lầu tìm mình, kết quả lại đụng tới chuyện của Lâm Nghệ Vi, mà dở khóc dở cười.
“Bây giờ cậu cũng đang nói chuyện với âm lượng cũng rất nhỏ, làm sao vậy? Đang làm chuyện gì đuối lý?”
Tưởng Hạo liếc nhìn Thư Loan đang ngủ say, nhíu mày đắc ý nói: “Vợ tớ đang ngủ ở bên cạnh, tớ sợ sẽ đánh thức em ấy.”
“Stop, Cứng ngắc như cậu mà cũng có thể có vợ? Đừng đùa nữa, tớ tìm cậu là có chuyện nghiêm túc muốn nói.”
Tưởng Hạo hơi nhíu mày, trong lòng có dự cảm không tốt.
“Cậu nói đi.”
” ‘Bọn họ’ đến rồi.”
“Đùng đoàng!”
Một tiếng sấm vang đinh tai nhức óc, ngoài cửa sổ xuất hiện chớp giật và sấm sét, dường như Thư Loan dần dần muốn tỉnh lại, mơ mơ màng màng đưa tay túm lấy góc áo Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo hơi buông điện thoại di động ra, đưa tay xoa xoa đầu Thư Loan nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì, anh ở đây, em ngủ tiếp đi.”
Chờ Thư Loan ngủ thiếp đi lần thứ hai, Tưởng Hạo hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình sau đó mới hỏi Nghiêm Tuân: ” Tại sao cậu lại có thể có tin tình báo về ‘Bọn họ’?”
Tuy rằng trưởng bối trong gia tộc Nghiêm tuân gia tộc trưởng bối đều là cấp lãnh đạo trong quân đội, nhưng bản thân Nghiêm Tuân chỉ là một bác sĩ trong quân đội, chắc chắn không thế tham dự vào nhiệm vụ trong quân đội.
Nghiêm Tuân nói: “Là bác trai bảo tớ nhắc nhở cậu.”
Tưởng Hạo kinh ngạc.
Nghiêm Tuân tiếp tục nói: “Dù sao thì bác trai cũng không liên lạc được với cậu. Tuy rằng anh đã xuất ngũ còn rời nhà trốn đi, nhưng bác trai vẫn rất quan tâm đến cậu đấy. Ông ấy chỉ được cái mạnh miệng thôi.”
Tưởng Hạo cười khổ nói: “Tớ biết ông ấy quan tâm đến tớ, nhưng tớ không thể đi gặp cha mình được, sẽ có cảm giác như bị chặt đứt chân.”
Tưởng Hạo thầm nghĩ, thậm chí anh còn tự đặt tên cho mình là Lowell, trong tiếng Pháp có nghĩa là Sói con. Anh vẫn hi vọng mình có thể trở thành một quân nhân xuất sắc.
“Nói tóm lại, cậu nên cẩn thận một chút.’Bọn họ’ không phải người lương thiện đâu.”
“Tớ biết rõ.”
Kiếp trước anh đã bị bọn họ giết chết, làm sao mà không hiểu cho được?
Sau khi cúp di động, Tưởng Hạo đang định nằm xuống nghỉ ngơi, cửa phòng lại truyền đến âm thanh “Cạch” một tiếng.
Chết tiệt!
Lẽ nào nhanh như vậy?!
Tưởng Hạo cảnh giác nghiêng tai, lắng nghe tiếng bước chân rất nhẹ ở ngoài cửa, anh nhẹ nhàng cởi đồng hồ trên tay Thư Loan ra.
“Cạch —— “
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
24 chương
59 chương
137 chương
65 chương