Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn
Chương 15
Chương 14
Edit & Beta: Mina
Trì Yên thật sự chưa từng nghĩ tới Khương Dịch sẽ thích cô, ít nhất đến nửa năm trước cái ngày gặp lại Khương Dịch, cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Cô không phải là người có quá nhiều cảm tình với người khác phái, thanh tâm quả dục (*) đã quen, không nhạy bén với cảm giác thích.
(*)Thanh tâm quả dục: giữ cho tâm hồn luôn thanh sạch, đè nén dục vọng.
Huống chi, Khương Dịch người này tính cách lạnh lùng, trước kia khi tiếp xúc với anh, phần lớn thời gian Trì Yên không thấy nhiều biểu cảm trên gương mặt anh.
Anh ít nói, cảm xúc trên khuôn mặt càng ít hơn.
Khoảng thời gian Trì Yên ở Khương gia khá sợ anh, về sau mỗi lần cô hỏi anh bài tập nào, Khương Dịch chỉ cần gõ đầu bút lên chỗ đó, Trì Yên rất tự giác gọi "Anh trai".
Càng gọi nhiều lần, cô càng phát hiện Khương Dịch coi cô như em gái.
Trước mắt Trì Yên thoáng qua những hình ảnh, tám năm trước, nửa năm trước, cùng với mấy ngày gần đây, đến cuối cùng, toàn bộ dừng trên khuôn mặt Khương Dịch.
Lúc này sắc mặt Khương Dịch không tốt lắm, lông mày nhíu lại, chỉ có đôi mắt kia, sáng ngời, thâm trầm chăm chú, tựa như bóng đêm ngoài cửa sổ.
Đầu Trì Yên bỗng trống rỗng, chớp mắt sau đó trả lời anh: "Chưa từng thấy."
Cô thật sự chưa từng thấy.
Chân mày Khương Dịch nhíu chặt hơn, nửa người trên của anh không có đà, chỉ có thể chống cánh tay nằm nghiêng người.
Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt kéo ra, Trì Yên nâng mắt, đúng lúc nhìn thấy Khương Dịch hơi giương cằm về phía cô: "Qua đây."
Có lẽ do thiếu máu, giọng anh hơi yếu.
Hai người cùng trên một chiếc giường, nửa người trên của Khương Dịch không mặc áo, nhìn thế nào cũng cảm thấy ái muội. Trì Yên sợ anh lộn xộn khiến vết thương sau lưng càng nặng thêm, hơi dịch người về phía trước, thắt lưng liền bị anh giữ chặt kéo về phía trước.
Hơi thở của Khương Dịch rất nóng, nhưng thứ chống đỡ giữa hai chân Trì Yên càng nóng hơn, một chân đè hai chân Trì Yên để cô không lộn xộn, giọng trầm thấp: "Cho em xem."
"Khương Dịch..."
Trì Yên vừa mở miệng đã thấy lông mày anh vừa dãn ra lại nhíu chặt, ngay cả động đậy cô cũng không dám, duy trì tư thế hỏi anh: "Còn đau sao?"
"Ừ." Khương Dịch chớp mắt, duỗi tay lau nước mắt trên khóe mắt cô: "Em hôn anh một cái, anh sẽ không đau nữa."
Trì Yên vươn tay ra sau lưng anh, dựa theo trí nhớ chạm vào chỗ gần vết thương, có lẽ hơi nặng tay nên anh khép hờ mắt khẽ hừ một tiếng.
Một giây sau, Khương Dịch đang định kéo tay làm loạn của cô thì Trì Yên đã hôn lên môi anh.
Trước kia Trì Yên quay phim đều là những vai diễn phụ, sẽ không có những cảnh thân mật trước ống kính, toàn bộ kinh nghiệm đều nhờ Khương Dịch, còn lại gần bằng con số không.
Hai làn môi kề nhau, Trì Yên cố gắng hít thở, mấy giây sau vẫn không biết tiếp theo nên làm thế nào.
Khương Dịch cũng không cử động, đáy mắt anh hiện lên ánh đèn phòng mờ nhạt, nhìn cô không chớp mắt.
Trì Yên tích lũy nỗi uất ức cả ngày, đột nhiên toàn bộ tan thành mây khói.
Khương Dịch nói một câu không sai, cô đau lòng.
Rõ ràng đánh trên người Khương Dịch nhưng có vài giây Trì Yên cảm thấy lưng cô nhói đau, sau đó dọc theo da thịt lan tràn vào tim.
Trì Yên thấy anh không làm gì, dứt khoát nhắm mắt lại, học dáng vẻ Khương Dịch mỗi lần hôn cô, tinh tế khắc họa đường nét đôi môi anh một lần, vừa muốn đi vào hàm răng Khương Dịch, anh đã nghiêng đầu đi.
Nụ hôn của cô rơi trên mặt anh, xúc cảm rõ ràng không giống nhau.
Trì Yên mờ mịt mở mắt ra, đến khi nhìn thấy vẻ mặt muốn cười nhưng nhịn cười của Khương Dịch, cô mới cảm thấy mặt nóng lên.
Hiếm khi cô chủ động.
Khương Dịch cũng biết nhưng sau khi chủ động nhất định sẽ xảy ra vấn đề, vì vậy trước khi Trì Yên tiến hành động tác kế tiếp anh liền nghiêng mặt đi.
Anh cũng hiếm có khi nào kiềm chế trước mặt Trì Yên.
Dì cả của Trì Yên vừa đi, khí huyết tràn đầy, rất nhanh cảm nhận được máu toàn thân dâng trào khiến suy nghĩ của cô hơi hỗn loạn, cô sững sờ một giây, sau đó lúng túng khẽ ho khan vài tiếng, cuối cùng thật sự không chịu nổi, dứt khoát xoay người đưa lưng về phía Khương Dịch.
Chưa đến mấy giây sau, cơ thể hai người dán sát vào nhau lần nữa, Khương Dịch ôm cô từ phía sau.
Trì Yên không lộn xộn, cả ngày hôm nay cô lăn qua lộn lại hơi mệt mỏi, mắt nhắm mắt mở, vốn không tỉnh táo, đột nhiên nghe thấy anh mở miệng gọi cô: "Trì Yên?"
"... Vâng."
"Em không nhận ra anh không chỉ một lần, đúng không?"
Trì Yên cố gắng mở mi mắt, hơi lấy lại ý thức, đáy mắt mông lung, thật lâu, cô mới rầu rĩ "Vâng" một tiếng.
Quả nhiên.
Trì Yên học cùng trường Đại Học với Lục Cận Thanh, có lần Khương Dịch đi tìm Lục Cận Thanh, tình cờ gặp cô trong trường hợp không tưởng tượng nổi.
Mặc dù không bất ngờ vì đã thấy mấy lần rồi.
Lần đầu tiên, có một nam sinh cầm bó hoa, xấu hổ cười nhìn cô, nhìn qua hẳn là đang thổ lộ.
Khương Dịch nhìn nhiều thêm vài lần.
Lần thứ hai, vẫn là nam sinh kia, ngay cả Khương Dịch cũng có thể nhận ra cậu ta, kết quả cách vài mét, anh nghe thấy Trì Yên hỏi một câu: "Bạn học, cậu là ai?"
Anh có thể nghe ra, Trì Yên thật sự không biết cậu ta.
Khi đó Khương Dịch còn suy nghĩ, sao cô nhóc này trí nhớ kém như vậy.
Đến buổi tối nửa năm trước trong bữa tiệc sinh nhật cô, Trì Yên lại hỏi anh câu giống hệt như thế.
Thế mới nói, trong cuộc sống, khắp nơi đều có bất ngờ.
Khương Dịch siết chặt vòng tay ôm ngang hông Trì Yên, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao?"
Trì Yên không lên tiếng.
Khương Dịch biết cô chưa ngủ, nhưng nhìn cô như vậy, cũng biết cô không muốn nói, anh mấp máy môi: "Ngủ thôi, lúc nào muốn nói thì nói sau."
Trì Yên đáp một tiếng, nhắm mắt lại, trước mắt tối đen như mực, tựa như không nhớ nổi bất cứ điều gì.
Cô thực sự không dễ nhớ mặt người khác phái, nhưng chỉ không nhớ người khác phái tuổi xấp xỉ cô.
Cũng không thể nói là không nhớ được, chỉ là một thời gian không gặp, cô sẽ dễ dàng quên mất người đó.
Kể cả Lục Chi Nhiên, mỗi bộ phim của anh cô đều xem rất nhiều lần, kết quả lần đó thấy anh ta trong xe Lục Phỉ, vẫn phải mất vài giây sau mới nhớ ra tên anh ta.
Đây là bệnh tâm lý, chính cô cũng biết rõ.
Hơn nữa căn bệnh này theo cô suốt gần mười năm, thời Đại Học, Bạch Lộ nói bóng gió khuyên cô đi khám bác sĩ tâm lý, không phải Trì Yên chưa từng đi khám, nhưng sau khi trở về, những thứ không nhớ được vẫn không nhớ được, nên quên, nên bài xích vẫn bài xích.
Về sau cô quyết định từ bỏ, đổi thành cùng Bạch Lộ sống nương tựa lẫn nhau.
Mí mắt Trì Yên nặng trĩu, nhưng dù làm thế nào cũng không ngủ được, cô rụt rụt vào trong ngực Khương Dịch, sau lưng, anh hít thở đều đều, Trì Yên dần dần bình tĩnh lại, không biết qua bao lâu mới chìm vào giấc ngủ.
·
Có vẻ Weibo của Trì Yên đã bình lặng trở lại.
Cuối cùng cô cũng có tâm trạng mở [ Tin nhắn riêng ], không mở còn tốt, lúc này, nhìn thấy tên người gửi tin nhắn dòng đầu tiên.
Gửi từ hôm qua nên cô chưa kịp đọc.
Là tin nhắn Lục Chi Nhiên gửi, anh ta gọi cô là "Tiểu Trì" giống Lục Phỉ.
Bốn năm dòng chữ, Trì Yên không nhìn ra nội dung gì.
Trong mắt cô, vài câu nói này giống như hỏi cô hôm nay ăn cơm chưa, không có ý nghĩa gì lớn.
Nhưng bởi vì là Lục Chi Nhiên, đương nhiên Trì Yên cảm thấy hơi kích động, hơn nữa không trả lời sẽ không hay cho lắm, cô nhắn tin trả lời bằng một icon không dễ gây hiểu lầm nhất.
Cô tưởng Lục Chi Nhiên sẽ không trả lời lại.
Mãi đến chiều tối, đoàn làm phim thông báo kết thúc công việc muốn đi ăn liên hoan, cô gặp Lục Chi Nhiên trước cửa phim trường.
Cả ngày hôm nay tâm trạng của Trì Yên không tệ, cong môi, ngay cả khóe mắt cũng cong thành một đường rất đẹp, cô không gọi "Tiền bối" nữa, nhưng lại không biết nên gọi thế nào, dứt khoát lược bỏ xưng hô, cười tủm tỉm nói "Chào".
Gương mặt cô tinh xảo xinh đẹp, cười rộ lên càng tỏa ra vài phần rực rỡ, thoải mái.
Lục Chi Nhiên cũng cong môi cười với cô: "Tôi hỏi em, em còn chưa trả lời tôi."
Trì Yên hơi mờ mịt trước câu hỏi của anh ta.
Ban nãy cô không cầm điện thoại theo nên không biết anh ta hỏi gì, còn đang suy nghĩ làm thế nào tỏ vẻ tự nhiên bỏ qua xấu hổ chuyển chủ đề, Lục Chi Nhiên đã tiếp tục mở miệng hỏi lần nữa: "Ngày mai có thời gian chứ?"
Trì Yên tiếp tục mờ mịt.
Dựa theo đạo lý mà nói, giữa bọn họ không cần tránh scandal, cũng không cần cố gắng tạo bầu không khí quen biết thân thiết.
Lục Chi Nhiên: "Chị tôi hẹn gặp em."
"... Chị anh?"
"Chính là Lục Phỉ."
Không trách được đều họ Lục.
Có lẽ Lục Chi Nhiên nhìn ra cô nghĩ nhiều, mỉm cười, giọng dịu dàng khác thường: "Yên tâm, chỉ có hai người bọn em."
Lúc này Trì Yên mới yên tâm, đúng dịp ngày mai không có việc gì, cộng thêm đối phương là Lục Phỉ, xác định thời gian địa điểm xong liền đồng ý.
Đơn giản nói chuyện với nhau vài câu, hai người việc ai người đấy làm.
Trì Yên đứng bên ngoài phim trường chờ cảnh quay cuối cùng, kết quả lại đụng phải bình hoa có chỗ dựa vững chắc, vốn chỉ cần mười mấy phút diễn xong mà kéo dài gần một tiếng.
Trì Yên đi giày đế bằng, nhàm chán đứng ven đường, nửa ngày đá cục đá, vừa ngước mắt đã nhìn thấy Bạch Lộ cầm máy camera, cực kỳ hưng phấn chạy về phía cô.
Cô không nghĩ hôm nay Bạch Lộ sẽ đi săn tin.
Nhưng chỉ cần nhìn cô ấy liền hiểu, lần này là đi săn tin đoàn làm phim của Lục Chi Nhiên.
Rõ ràng hôm nay Bạch Lộ hưng phấn khác thường, kéo cô tìm tiệm trà sữa, vừa ngồi xuống đã nói: "Cậu có xem tin tức không?"
"Không có thời gian xem, sao thế?"
Bạch Lộ "Chậc" vài tiếng: "Đợt trước mấy vị kia có scandal với Khương Dịch, hôm nay tất cả bọn họ đều lên tiếng làm sáng tỏ."
Trì Yên còn nhớ "Mấy vị kia" đều là bạn của Khương Du Sở, Khương Du Sở ở nước ngoài nhiều năm, quen biết minh tinh, người mẫu nhiều đến mức đếm không hết, giao thiệp rộng, khiến các cô ấy phối hợp lên tiếng làm sáng tỏ là việc không có gì khó khăn.
Bạch Lộ gạt vấn đề này sang một bên, hút một ngụm trà sữa, nói cực nhanh: "Còn có một tin hot, cậu..."
Đoán một chút gì đó đi.
Trì Yên: "Tớ đoán không ra."
"..." Bạch Lộ liếc xéo cô: "Nữ số 2 trong đoàn làm phim bên cạnh, hai ngày nay bị truyền tin tức ngủ cùng một nam minh tinh đã kết hôn, bây giờ còn đang quan hệ xã hội, nếu ép xuống không được, nữ số 2 nhất định phải thay người."
Trì Yên: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó cậu sẽ có cơ hội nha!"
"..."
"Cậu nói xem, cậu có Khương Tổng tài nguyên tốt như thế, nếu lợi dụng thật tốt, hiện tại lửa đã sớm lan khắp bốn phương." Bạch Lộ cười như tên trộm: "Thế thì tớ đâu cần chạy tới chạy lui tìm tin tức, trực tiếp lấy tin từ cậu là được rồi."
Trì Yên cảm thấy, Bạch Lộ làm như vậy, rất giống Khương Du Sở.
Một người bán anh trai ruột, một người bán bạn bè thân thiết, rất liều mạng.
Cô nhịn không được bật cười, khuôn mặt dưới ánh đèn ấm áp trong tiệm trà sữa dường như được phủ thêm một lớp lông tơ mỏng.
"Được rồi, được rồi, đừng cười nữa, nói việc chính, tớ thấy tổ đạo diễn bên kia sầu đến bắt đầu rụng tóc, mấy ngày gần đây không tiếp tục quay phim được, chỉ sợ đến lúc tin được đăng lại một lần nữa tốn công cắt nối biên tập."
Không trách được hai hôm nay Lục Chi Nhiên nhàn rỗi như vậy.
Bạch Lộ nói rồi vỗ vỗ bả vai cô: "Chờ xem, hai ngày nay nhất định sẽ có chuyện."
Trì Yên không để trong lòng, đến khi di động của Bạch Lộ vang lên một tiếng.
"Xong, không chặn được, đăng tin tức rồi."
• 31/01/2018 - 02/07/2018 •
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
72 chương
66 chương
21 chương
23 chương
7 chương
176 chương