Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ
Chương 44 : Người là mày giết
Edit: Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Mặc dù chỉ luyện võ thuật vào buổi tối, nhưng cũng không luyện tập uổng công chút nào, tay mấy người kia còn chưa có đưa tới, chân của Cảnh Vân Chiêu đã hung hăng quét qua, trực tiếp tấn công hạ mấy người, lập tức mấy người xiêu xiêu vẹo vẹo như lui lại phía sau mấy bước.
Một chiêu này của Cảnh Vân Chiêu, khiến mấy người đều ngạc nhiên.
Vậy mà còn chưa có tỉnh hồn lại, lại nghe Lữ Giai cực kỳ tức giận bịt mũi kêu lên: "Anh ơi! Chảy máu mũi rồi! Đau quá!"
Một câu nói, lại kéo bốn người trở lại từ trong khiếp sợ, càng thêm tức giận, sức lực mạnh hơn, hung hăng xoay vòng quả đấm đập tới.
Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Thân thể Cảnh Vân Chiêu chợt lóe lên, hơi cứng một chút, quả đấm xẹt qua bên tai của cô, trái tim hung hăng co rụt lại, ánh mắt kia thật giống như muốn ăn thịt người vậy, đạp tới một cước, trước ngực lại thoáng qua tay của một người, trong nháy mắt hung hăng bắt được tay cổ tay kia, hung hăng vặn một cái!
Lần trước đánh Lữ Giai chẳng qua là đánh mặt xấu, lần này thì khác, hai đời tới nay, đây là trường hợp đầu tiên.
Nhưng cô cảm thấy, hành động của những người này không nhanh như họ nghĩ, mặc dù đáp trả đúng có chút cố hết sức, nhưng không đến nỗi bị thua thiệt lớn.
Dù sao mấy người anh họ này cũng là đàn ông, lúc này lại bị cô gái hành hạ như thế? Tất cả cũng đều tức giận đỏ mắt.
Nhất là Lữ Giai còn không ngừng nhục mạ bên cạnh, càng làm cho mấy người nhiệt huyết dâng trào, hận không được lấy ra con dao đâm cho Cảnh Vân Chiêu một dao chấm dứt.
Dù sao người anh họ lớn này cũng là một thanh niên hơn 20 tuổi, có sức mạnh, hơn nữa bọn họ nhiều người, thừa dịp Cảnh Vân Chiêu đối phó ba người kia hết sức, cầm một tảng đá ném về phía Cảnh Vân Chiêu.
Mấy người đánh đỏ cả mắt rồi, duy chỉ có Lữ Giai nhìn rõ ràng, trong lòng cả kinh.
Hòn đá kia rất bén nhọn, nếu đập trúng, tuyệt đối là trọng thương, không chừng còn có thể mất mạng.
Dù sao cũng là nữ sinh mười lăm mười sáu tuổi, thấy một màn như vậy thì hoảng sợ, nhưng tên đã lắp vào cung không phát cũng không được, cô ta hoàn toàn không còn kịp ngăn lại, thậm chí thấy vẻ mặt Cảnh Vân Chiêu làm cho cô ta chán ghét, lại có chút không muốn mở miệng.
"Phanh" một tiếng, tảng đá lớn rơi xuống đất.
"Anh Ba!" Lữ Giai vừa nhìn, cả người bối rối.
Chỉ nhìn thấy đầu của người anh họ thứ ba kia đầy máu tươi ngã xuống.
Theo một tiếng hét bén nhọn này, anh họ lớn nhất cũng sợ run, khóe môi run rẩy, có chút không dám tin.
Anh ta mới vừa rõ ràng nhắm ngay Cảnh Vân Chiêu, không sai, nhưng chỉ trong nháy mắt, Cảnh Vân Chiêu đã tránh khỏi, không chỉ có tránh khỏi, mà anh ta cũng không giải thích được sao tảng đá lại rơi trên đầu thằng Ba......
Đúng rồi, anh ta nhìn thấy, Cảnh Vân Chiêu thấy hành động của anh ta, cho nên cô ta biết biết né tránh cho nên đập trúng thằng ba, hơn nữa, lúc đó vẻ mặt cô ta nhìn anh ta đầy giễu cợt!
Cô ta cố ý!
Lúc này anh họ thứ ba co quắp ở trên mặt đất, đỉnh đầu máu chảy không ngừng, không chỉ trong chốc lát, người nọ thế nhưng không nhúc nhích!
Lữ Giai run rẩy cầm điện thoại di động lên, nhưng lại bị anh họ lớn đoạt mất: "Không thể báo cảnh sát! Báo cảnh sát thì anh xong đời! Cả đời này xong luôn!"
Hòn đá kia là anh ta cầm, người cũng là anh ta đánh, nếu báo cảnh sát, anh ta chắc chắn bị bắt!
"Anh họ lớn! Em van anh, anh Ba sẽ chết......" Lữ Giai không ngừng rơi nước mắt, bị sợ đến mất hồn mất vía, vội vàng cầu xin.
Cô ta có bốn người cô, mặc dù bốn anh họ này đều không phải là anh em ruột, nhưng quan hệ rất tốt, nhưng bây giờ anh họ lớn thế nhưng không để cho cô ta báo cảnh sát? Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn cô ta nhìn anh Ba chảy hết máu mà chết ư!
Lúc này, Cảnh Vân Chiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn, trực tiếp bước chân rời đi!Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
"Mày không thể đi!" Anh họ lớn như thể bị điên rồi, hét một câu.
Bước chân Cảnh Vân Chiêu ngừng lại một chút, khóe miệng lộ ra một chút giễu cợt.
"Người là mày giết, hòn đá là mày cầm! Cậu ấy là mày đánh chết!" Anh họ lớn nổi điên hét lên
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
10 chương
15 chương
61 chương
64 chương
84 chương