CHƯƠNG 18 Ngày đó, nhìn thấy một thân bạch y tuấn dật phi phàm nàng liền ngây ngốc. Hắn chỉ lạnh lùng nói: “Ta muốn bao nơi này”, các lão gia thường ngày ương ngạnh sĩ diện một câu cũng không dám phản đối đều im lặng đứng dậy rời đi. Tú bà mừng như điên, đưa tới tất cả quan linh vũ kỹ tư chất bất phàm, nàng mỹ mạo lanh lợi nên được ở một bên hầu hạ, do vậy kiêu hãnh càng cao. Đối mặt cả phòng tuyệt sắc dung mạo hắn chỉ lạnh nhạt phán: “Không tồi”, liền phi thân rời đi, khắp phòng ngân phiếu rơi vãi, mọi người điên cuồng giành giật nhưng trong mắt nàng chỉ lưu lại hình ảnh bạch y vừa biến mất. Trăm vạn ngân lượng, không vì ca múa hương diễm mỹ nữ như hoa, không để ý tới sơn trân hải vị cả phòng món ngon, chỉ một chén rượu từ tay nàng bồi, đó đối với nàng là trăm vạn ngân thưởng. Nàng từ đó sa vào tương tư, luôn tự hỏi: hắn nói ‘không tồi’ là nói rượu hay nói người. “Leng keng. . . . .” Tiếng rơi vỡ thật lớn, Liên Vận ngẩng đầu thấy tiểu luyến đồng đá ngã ghế dựa. Nhã công tử lại ôm nó mắng: “Đáng đời, nhìn không thấy còn đá đạp lung tung cái gì, đau chết ngươi.” Một bên mắng một bên xoa bóp bàn chân sưng đỏ của nó. Mà tiểu luyến đồng ngu xuẩn kia không biết cảm ơn, còn luôn tìm cách tránh Nhã công tử, miệng khóc kêu: “Người xấu”, muốn từ trên chân công tử leo xuống. “Thật sự không biết cảm ơn.” Liên Vận lầm bầm, tầm mắt hướng xuống liền thấy dưới chân Nhã công tử có một đống vải đen rách nát, kinh hô: “Ai nha, sao lại có thứ này?” Cái thứ đen bẩn như vậy sao lại xuất hiện bên người Nhã công tử? Nhất định là do tiểu luyến đồng kia rồi. Liên Vận trong mắt chỉ có Phong Nhã, thầm nghĩ làm cho hắn chú ý tới mình thế nên vòng qua người Thanh hướng tới chỗ Phong Nhã. Tùy tùng kia cười lạnh, mắt mang âm lệ, nàng không để ý tới, chỉ cần được Nhã công tử ưu ái tương lai có thể thành nữ vương, đến lúc đó một tùy tùng nho nhỏ bất mãn nàng chẳng lẽ còn áp không được sao? Tới gần Phong Nhã, Liên Vận bộ dáng linh hoạt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại mang dáng vẻ mềm mại đáng yêu. Vừa rồi quá mức vội vàng nên đánh mất lý trí, nữ nhân trọng điểm là dung mạo, tuy nhiên nội ngoại khí chất lại càng hấp dẫn nam nhân. Ngạo nghễ trong trẻo cùng lạnh lùng tự nhiên sẽ mang tia kiều mị, nàng dùng bộ dáng này câu dẫn khiến không biết bao nhiêu người điên cuồng. Nếu không phải vì chờ đợi Nhã công tử nàng sao có thể lưu làm thị nữ? Thành Lạc Dương hoa khôi thanh lâu không phải tùy nàng ưng thuận sao? Nam nhân này, nàng vì tình thế bắt buộc! Nếu không hai tháng gian khổ có thể nào tiêu tan? Liên Vận chậm rãi ngẩng đầu, chỉ chờ Phong Nhã kinh diễm đã thấy hắn húp một ngụm súp mớm cho tiểu luyến đồng. Tiểu luyến đồng nuốt vào, ho nhẹ, dùng giọng mũi hét: “Người xấu. . . . .” “Tiểu hài tử ngốc, ngươi không thể tìm từ khác mắng a?” Phong Nhã cười khẽ, trên mặt tràn đầy vẻ cưng chiều chìm đắm, lại gắp miếng thịt bò nhét vào miệng nó. “Ăn no rồi tìm từ mới mẻ mắng chửi đi!” “Ta. . . . . ta ăn nhiều hơn, cho người ta đến mắng ngươi!” Tiểu đông tây không hiểu lời hắn, căm giận nuốt miếng thịt. Phong Nhã cười cười lại uy tiếp một hơi, khẽ cắn vành tai nó dỗ: “Hảo hảo, ngươi nhanh nhanh ăn no, nghỉ ngơi đầy đủ, muốn sao cũng được. . . . .” Giọng nói mang ý trêu đùa, tiểu luyến đồng kia tựa hồ nghe không hiểu chỉ biết há miệng chờ Nhã công tử tự tay uy thực cho nó. Liên Vận không cam lòng, bước nhẹ tới phía trước Phong Nhã ngồi xổm xuống, từ trên cao nhìn xuống một mảng phong cảnh không sót chút gì. Nhặt lên nhúm vải đen rách ôn nhu nói: “Ai nha, sao lại bẩn như vậy? Công tử, y bào có thể bị dơ? Xin cho thiếp thân là ngài. . . . . Ân!” Liên Vận mắt trừng lớn, đầu lưỡi cơ hồ muốn phun ra. Phong Nhã một tay dùng thìa nhẹ nhàng đút cho tiểu luyến đồng, tay kia lại hung hăng siết chặt cổ nàng, chậm rãi hôn đỉnh đầu tiểu luyến đồng, lơ đãng liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Đồ này ngươi có thể chạm?” “Ta. . . . .” Liên Vận vất vả hô hấp, đồng tử tán loạn trừng tiểu luyến đồng đê tiện kia. Đồ của nó nàng vì sao không xứng chạm?