Cưng chiều mỗi em
Chương 19 : Đơn ly hôn là lâm quân gửi tới
Trong hai ngày sau đó cô ở lỳ trong nhà Hạ Lan Châu, Lê Nhật Linh kẽm chế tâm trạng vô hình, chuẩn bị mang đơn ly hôn trở về nhà họ Lê nói rõ ràng mọi chuyện.
Ban đầu cô trở về nước không phải là muốn ly hôn sao? Bây giờ có cơ hội tốt như vậy ở ngay trước mắt, làm sao có thể bỏ qua?
Nếu như chẳng qua chỉ là một mình mình muốn đơn phương ly hôn, nhà họ Lêchắc chẳn không đồng ý. Nhưng mà lần nàylà chính Lâm Quân nói muốn ly hôn, cũng không trách cô được mà?
Cầm đơn ly hôn, Lê Nhật Linh một lân nữa kiên định lập trường của mình.
Vào giờ cơm tối, nhà họ Lêồn ào náo nhiệt, tiếng cười nói vang vang vui vẻ.
Nhìn thấy Lê Nhật Linh một thân một mình kéo vali trở về nhà, Lê Hải Thiên đi sau lưng cô tò mò, “Tại sao con bỗng nhiên trở về, lại chỉ có một mình, ngài chủ tịch đâu?”
Tuy nói rằng Lâm Quân về vai vế là con rể ông, nhưngLê Hải Thiêntrước giờ vẫn một mực gọi Lâm Quân băng kính ngữ, là ngài chủ tịch.
Không phải vì cái gì khác, những khoản tiền mà nhà họ Lâm đổ vào đầu tư cho công ty ông ta cũng khiến ông phải khúm núm lấy lòng rồi.
Người làm nhận lấy valitừ trong tay Lê Nhật Linh bỏ qua một bên, khách sáo chào một tiếng, “Cô cả: “Con cũng không biết.”
“Bất kể nói thế nào, ngài chủ tịch là chồng con,sao con lại không thể dụng tâm nhiều một chút?” Lê Hải nhìn con gái, chỉ hận không rèn nổi sắt thành thép, “Trước kia conở nước ngoài đi học thì cũng được đi, nhưng bây giờ con đã trở về, có thể nhiều đi tìm hiểu chông mìnhmột chút hay không, có thể quan tâm lo lắng chogia đình một chút?”
Những câu hỏi liên tục giáng vào ngườiLê Nhật Linh khiến cô không thể nào mở miệng giải thích, mẹ cô thương xót con gái, liềnkéo cô xuống ngồi ở một bên, “Được rồi, con gái thật vất vả mới trở về nhà một chuyến, nói nhiều như vậy làm gì.”
“Nó không chỉ là con gái của chúng tamà còn làcon dâu nhà họ Lâm. Nó cứ chạy về nhànhư vậy, nhà họ Lâmsẽ đánh giá con như thế nào! Ba sẽ chống đốcái nhà này như thế nào hả?” Nhà họ Lê còn phải dựa dâm cáicây to nhà họ Lâm này để sống qua ngày đó.
Lê Hải Thiên để cho vợ mình bình tĩnh lại, đồng ý nói, “Nhật Linh, bây giờ không giống ngày xưa nữa, dù sao con vẫn nên xử lý cuộc hôn nhân này thật tốt đi.”
Lê Nhã Tuyếttiến đếnbên ngườiLê Nhật Linh, tròn mắt nhìn cô, ngây thơ thẳng thắn hỏi, “Chị, anh rể đâu, chị trởvề nhà, còn anh rể có về chung không?”
Chị cùng anh rể kết hôn ba năm, cô chưa một lần từng thấy qua anh rể.
Nghe những người trong trường học, anh rể là người đàn ông thuộc dạng chóp đỉnh thành phố, nhiều người cũng quan tâm chú mục vào anh rể, lúc nàocô mới có thể có cơ hội gặp mặt một lần đây.
Lê Nhã Tuyếtnăm nay vừa tròn mười tám, mới thi lên đại học, vẫn còn là một cô gái tuổi teen, đang còn trong độ tuổi thanh xuân manh động.
Không biết có phải tất cả cha mẹ đều có khuynh hướng yêu thương những đứa con nhỏ tuổi hơn hay không, Lê Nhật Linh biết, cha mẹ cô thương yêu em gáimình hơn cô. Không nỡ nói nặng lời, cái gì cũng chiều theo cô, muốn bảo bọc cô em gái này trong lòng mãi như một nàng công chúahạnh phúc nhấtthế giới.
Tuy cho tới bây giờ cha mẹ đối với mình không phải hà khắc gì cho cam, nhưng so với em gái mà nói, vẫn luôn cảm thấy thua kém hơn nhiều.
Lê Hải Thiên tức giận nói, “Em gái con hỏi con, con không nghe được sao?”
Lê Nhật Linh ngập ngừng một chút, “Hắn không có đến”
“A… Tại sao không đến.” Lê Nhã Tuyếtviết ở trên mặt hai chữthất vọng.
Nào có cái gì tại sao…
Vốn chính là một vai trò không ai muốn làm, chẳng qua vì một tờ giấy đăng ký kết hôn mà trói buộc nhau.
Lời này, Lê Nhật Linh cũng chỉ dámsuy nghĩ trong lòng một chút, cô không dám nói ra.
“Nhật Linh, con không phải trẻ con nữa, chồng mình, gia đình mìnhcon nhất định phải chăm sóc kỹ lưỡng.” Bà Viên Vũ mẹ cô thở dài.
Lê Nhật Linh cảm thấy bản thân vô cùng kiềm chế, vừa buồn cười vừa muốn khóc.
Ba nămở nước ngoài, thật vất vả trở mới về nước, có thể gặp gỡ cùng cha mẹ và em gái, trong miệng ai nấy nói ra đều là Lâm Quân cùng nhà họ Lâm.
Mặc dù người chồngtrên danh nghĩa đó rất ít cùng xuất hiện với cô, thế nhưng cô buồn bã phát hiện, cuộc sống mình đã bị Lâm Quân ảnh hưởng quá lớn, thật sự khó mà dứt ra được.
Vốn là muốn tìm một cơ hội thích hợp đểnói ra với người nhà, nhưng bây giờ, cô cảm thấy mình đã không còn cách nào chờ đợi được nữa.
Tự phát cỏ dọn đường, đi bừa thôi.
Lê Nhật Linh trực tiếpcầm đơn ly hôntừ trong túi xách ra, đặt lên bàn, “Có thể phải khiếncả nhà thất vọng rồi, cuộc hôn nhân này không thểtiếp tục được lâu hơn nữa. Cái này, là Lâm Quân đưa cho con.”
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
18 chương
90 chương
17 chương
123 chương
4 chương
34 chương