Chương 1508 Không có được người mà mình quá yêu. Lê Nhật Linh nghe thấy âm thanh này, vành mắt ửng đỏ, nhưng cô càng chạy càng xa, cuối cùng vẫn không quay đầu lại nhìn cái nào. ‘Giải quyết xong rồi sao?” Lâm Quân ở nhà, cầm máy tính bảng tra tài liệu, thấy Lê Nhật Linh trở về thì nhanh chóng đứng dậy đón cô, nở một nụ cười nhẹ nhàng. “Vâng” Lê Nhật Linh ném túi sách qua một bên, ngồi trên ghế sofa hít một hơi thật sâu. Lâm Quân thấy rõ hành động nhỏ này của cô nên cẩn thận hỏi: “Em sao vậy? Tâm trạng không tốt hả?” “Lam Tịch cầu hôn em” “Sau đó thì sao?” “Anh cảm thấy sẽ thế nào?” Lê Nhật Linh nghiêng mặt qua nhìn Lâm Quân, vẻ mặt tức giận, anh biết rõ rồi còn hỏi! Đột nhiên Lâm Quân ôm lấy Lê Nhật Linh, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Cảm ơn em: “Cảm ơn em cái gì?” “Cảm ơn em đã quay lại, cảm ơn em vẫn chấp nhận ở bên cạnh anh” Lâm Quân mỉm cười, có lẽ Lê Nhật Linh sẽ không hiểu được việc cô trở về bên anh có ý nghĩa lớn đến nhường nào. “Cha mẹ, ăn cơm thôi!” Giọng trẻ con truyền đến, Lâm Quân gật đầu, đáp lại: “Cha mẹ tới ngay đây!” Trên bàn cơm, cả nhà hòa thuận ngồi lại với nhau, trải qua mấy ngày ở chung, cuối cùng Lê Nhật Linh cũng cảm thấy quen dần với việc ngồi cùng nhau ăn cơm thế này rồi. Dù sao có Hạ Ly và Hòa Phong ở giữa thúc đẩy, bầu không khí cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Ví dụ như bây giờ, Hạ Ly giơ tay lên, tỏ vẻ tội nghiệp nhìn Lê Nhật Linh: “Mẹ, tay Hạ Ly bị thương rồi này, mẹ có thể đút cho con ăn không?” Lê Nhật Linh còn chưa kịp mở miệng, Chí Linh bên kia đã kho khan mấy tiếng, nhẹ nhàng nói: “Hạ Ly, em bị thương ở tay trái mà, vì vậy, không ảnh hưởng tới việc ăn cơm đâu” Hai đứa mới nói mấy câu đã chọc cho cả nhà cười ầm lên. Hạ Ly bị vạch trần nhưng vẫn không vui, chu miệng nói: “Này này này, người ta lớn lên ở nước ngoài nên thuận tay trái đó, bị thương ở tay trái sao lại không ảnh hưởng tới việc ăn cơm được?” “Ha ha” Mọi người lại cười không ngừng được. “Nào, cha bón con ăn nhé” Tâm trạng Lâm. Quân rất tốt, nhìn Hạ Ly. “Con không cần cha, con chỉ muốn mẹ thôi!” Hạ Ly lườm Lâm Quân một cái, mở miệng nói. “Quá đáng vậy sao? Con lại dám ghét bỏ cha con hả!” Lâm Quân không vui, làm bộ cau mày nhìn Hạ Ly. Có lẽ Hạ Ly không muốn nghe theo: “Cha có thể đút cho mẹ ăn, sau đó mẹ cho con ăn, một mũi tên trúng ba đích!” “Con đúng là ranh ma tinh quái mài” Lê Nhật Linh nháy mắt một cái, nhìn Hạ Ly, không nhịn được bật cười. “Được rồi, đừng làm loạn nữa, ngoan ngoãn ăn cơm đi, không dùng đũa băng tay trái được thì cha lấy thìa cho con” Lâm Quân làm bộ muốn đứng dậy. “Con không muốn, cha quá đáng thật đấy, trước khi mẹ trở về thì rõ ràng cha thương con nhất, bây giờ còn không để mẹ đút cho con ăn “Đây là vợ chal” “Đây là mẹ con mà!” Một lớn một nhỏ. trừng nhau, không ai chịu nhượng bộ, trái lại khiến Lê Nhật Linh ngồi một bên, rối rằm nhìn họ đấu nhau, cô không nhịn được thở dài, y như hai thãng hề ý. “Anh, hai chúng ta chỉ có thể nương tựa lẫn nhau thôi” Chí Linh yếu đuối nhìn Hòa. Phong, gắp một miếng thịt lên đặt vào bát Hòa Phong, Hòa Phong gật đâu một cái, rồi gắp một ngọn rau cho Chí Linh, hai đứa trẻ nhìn nhau cười, cúi đầu ăn cơm. Còn Lâm Niệm Sơ từ đầu đến cuối đều nhìn Hạ Ly, trong mắt tràn ngập nuông chiều.