Chương 1493 “Đáng đời anh!” Lâm Quân nhìn cô, trong mắt anh hiện lên ý cười khiến cho người khác không thể phát hiện. Bên ngoài khoảng sân nhỏ được cây phượng và ngọn đèn đường mờ ảo bao phủ. Cô đẩy cửa bước vào, căn nhà mờ ảo nhưng không phải không thấy mà mang một vẻ đẹp tĩnh lặng “Anh chờ em một chút, em đi bật đèn” Lê Nhật Linh chưa kịp buông tay anh ra, Lâm Quân đã xoay người dễ dàng đè lên người cô! Cô giấy dụa người nhưng vô dụng, chống cự vô ích, lại bị anh cưỡng hôn. Cô mất hết sức lực chỉ có thể dựa vào Lâm Quân! Bịch, hai người đều bị ngã xuống trên giường. “Nhớ anh không?” Hai mắt Lâm Quân sáng như sao, ánh mắt phản chiếu hình bóng của Nhật Linh. Đôi mắt anh hiện lên một chút hơi nước, bầu không khí im lặng hơn bình thường! Cảm thấy Lê Nhật Linh quá yên tĩnh, Lâm Quân nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của cô ral Lê Nhật Linh hơi do dự muốn dừng lại, nhưng cô không biết tại sao, cô cảm thấy mình không ghét Lâm Quân, mà là có chút chìm đắm vào nụ hôn của anh. Sau khi mất trí nhớ, cô luôn giấu mình trong lớp vỏ cứng như ốc sên, không muốn chạm vào thứ không biết, vì sợ bị tổn thương. Nhưng sau khi gặp Lâm Quân, tất cả điều này dường như đã thay đổi Cô thậm chí còn cảm thấy rằng tất cả những điều này rất quen thuộc và nó diễn ra một cách tự nhiên. Vì vậy, sau khi trút bỏ quần áo, cô không phản kháng nữa. Nếu nó thực sự là một điều tồi tệ thì em vẫn sẽ làm cùng anh. Lê Nhật Linh nhầm mắt, cô bắt đầu nhẹ nhàng hôn lại và làm theo động tác của anh. Một đêm ân ái mây mưa qua đi, Lê Nhật Linh có cảm giác hơi không chân thực, dường như đó chỉ là một giấc mộng, nhưng toàn thân đau nhức, vết hôn dày đặc trên cơ thể nhắc nhở cô mọi chuyện đã xảy ra là có thật. Cô quay người nhìn Lâm Quân ngủ say bên cạnh, gương mặt đẹp trai một cách hoàn hảo kia, có vẻ như khi ngủ trông càng đẹp hơn. Sao lại có người đẹp được đến mức độ này chứ? Lê Nhật Linh có chút bất mãn nhìn anh. “Anh đẹp trai đến vậy à?” Đột nhiên Lâm Quân mở mắt nhìn thẳng vào mắt cô, nhân lúc cô không chú ý lật người đè lên người cô. “Anh làm gì thế hả?” “Anh lại muốn em” Lâm Quân thản nhiên nói, không hề biết đến hai từ xấu hổ để mà cảm thấy ngượng miệng. “Đêm qua anh…” Không biết qua bao lâu Lâm Quân mới dừng lại, để Lê Nhật Linh gối lên tay rồi cẩn thận ôm cô vào lòng như bảo bối Mà Lê Nhật Linh cũng không phản đối hay giấy ra, cô nép vào lòng anh như chim nhỏ. “Nhật Linh, em tin anh không?” Lâm Quân nhẹ nhàng nói “Tin cái gì cơ?” “Tin chuyện em chính là người vợ đang mất trí nhớ của anh” Lê Nhật Linh ngẩng đầu nhìn Lâm Quân, cô suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Em gật đầu nghĩa là đã tin anh rồi sao?” Lâm Quân kích động ôm chặt Lê Nhật Linh vào lòng vui mừng nói. “Có phải vui đến vậy không?” “Đương nhiên là phải vui, chỉ cần em tin anh, thì dù phải trả giá đắt đến thế nào anh cũng cam lòng”