Chương 1402 “Cháu dậy ngay đây” Hạ Ly lập tức nhảy xuống giường, lao vào trong lòng Hoàng Ánh. “Ai da, cháu nhỏ, chậm thôi, chậm thôi” Hoàng Ánh không nhịn được mà cười. “Bà, hôm nay bà phải cho cháu mặc như công chúa nhé, thế thì cha cháu gặp cháu mới không nỡ rời xa cháu, sau này sẽ không đi công tác lâu thế nữa” “Hạ Ly, cháu ăn mặc thế nào cũng xinh, đều là công chúa đáng yêu” Hoàng Ánh gõ mũi con bé, trêu chọc khiến Hạ Ly cười khúc khích. “Mẹ, Hạ Ly” Lâm Ảnh ôm quần áo của Hạ Ly tới, cũng cười vui vẻ, sắc mặt Hoàng Ánh đột nhiên xấu đi, tuy răng dạo này Lâm Ảnh làm rất tròn trách nhiệm, đối tốt với mấy đứa bé, nhưng trong lòng bà vẫn luôn cảm thấy không vui, dù sao vẫn không phải là Nhật Linh, nên thấy kì quặc. “Mẹt Nhưng đứa cháu bà thì lại rất dễ vui vẻ, dù là tướng mạo của Lâm Ảnh, hay là những điểm tốt của cô ta, đều khiến Hạ Ly chấp nhận người mẹ này rất nhanh, vẫn luôn tưởng rằng Lâm Ảnh là Lê Nhật Linh thật. “Sao con lại vào đây lúc này?” Hoàng Ánh không vui, hỏi, ý ngoài lề là, cô không thấy tôi đang thân thiết với cháu mình sao? “Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, con tới đưa quần áo cho Hạ Ly, quân áo này con đã ủi xong rồi, mẹ xem này” Lâm Ảnh hơi ngại ngùng, đưa quần áo trong tay tới trước mặt cho. Hạ Ly xem. “Hôm nay Hạ Ly không mặc quần áo này” Hoàng Ánh hừ mũi, nhìn quần áo trong tay Lâm Ảnh một cái, sau đó nhìn Hạ Ly đang không hiểu chuyện gì, cười nói: “Hạ Ly của chúng ta hôm nay phải mặc váy công chúa mới được!” “Vâng!” Hạ Ly gật đầu lia lịa, nói với Hoàng Ánh: “Quần áo mẹ đem tới hôm nay, Hạ Ly cũng muốn mặc, hôm nay gặp cha thì mặc váy công chúa, ngày mai mặc quần áo mẹ đem tới, được không?” “Quần áo đó cũ rồi, sao Hạ Ly lại muốn mặc!” Lâm Ảnh vừa được Hạ Ly cứu ra từ sự ngại ngùng, nhìn quần áo trong tay mình, nào có cũ, rõ ràng là đồ mới, nhưng biết Hoàng Ánh cố ý nói thế, cũng không tiện cãi lại, dù sao trừ đứa bé ra, thì những người khác đều biết thân phận và địa vị của cô. Lâm Ảnh cũng như kẻ câm chịu khổ, không nói được gì. “Vì Hạ Ly muốn mẹ vui, Hạ Ly không mặc, mẹ sẽ buồn đó” Hạ Ly bu môi, nhẹ nhàng giải thích, một câu nói chạm tới tim Lâm Ảnh, khiến lòng cô mềm ra. “Hạ Ly, không sao đâu, mẹ sẽ không không vui đâu, Hạ Ly vui là được” Lâm Ảnh nén sự tủi thân mà Hoàng Ánh mang tới cho mình, cười với đứa bé. “Hạ Ly hiểu chuyện quá! Chốc nữa cha về, cũng phải ngoan thế này, được không?” Hoàng Ánh nhìn Lâm Ảnh một cái, dù sao trước mặt cháu, cũng không làm khó cô ta, cho nên chỉ có thể chú ý hơn tới cháu. “Vâng!” Nghĩ tới việc Lâm Quân sắp về, Hạ Ly lại ngoan ngoãn gật đầu. “Vậy chốc nữa để dì mặc quần áo cho cháu, bà có chuyện nói với mami cháu, được không?” “Ừm, được ạ” Hoàng Ánh nhìn Lâm Ảnh đi ra ngoài, Lâm Ảnh lặng lẽ làm động tác bye bye với Hạ Ly rồi đi theo. “Không phải tôi không cho cô gọi tôi là mẹ sao?” Hoàng Ánh khó chịu nhìn Lâm Quân, trong lòng rất không vui.