Chương 1400 Dù thế nào, ông ta vẫn là cha của mình và Trần Tẩm, bây giờ lại luận đúng sai ở đây, chẳng có ý nghĩa gì. Mà James nhìn vào mắt Trần Hi Tuấn chằm chằm, đột nhiên cười thành tiếng, xua tay: “Bỏ đi, dù nói thế nào cũng chỉ là vô ích, chuyện đã định rồi, Hi Tuấn, dù thế nào, con làm anh, sau này phải chăm sóc Tẩm cho tốt” “Vâng, con biết rồi” Trần Hi Tuấn im lặng hồi lâu, cuối cùng sắc mặt cũng tốt lên một chút, quả thực, đây mới là lời mà cậu ta muốn nghe, không liên quan tới lợi ích, báo thì, chỉ là lời dặn dò của một người cha với con mình. ‘Vành mắt Trần Tẩm đỏ lên, lau mũi, không để nước mắt rơi xuống. “Alo. Cha” “Ừm? Sao thế? Chuyện của. James, cha nghe nói rồi, chuyện này con làm tốt lắm, nếu như Nhật Linh biết được, chắc chắn sẽ vui lắm” Lê Vân Hàng nhận điện thoại, bất giác thở dài. Ông cũng hiểu, kể cả James vào tù, có hậu quả đáng có, thì cũng không đổi lại được cô con gái cưng. “Con không phải vì chuyện này, vốn dĩ con muốn để James thân bại danh liệt, nhưng cuối cùng lại buông tay” “Tại sao?” Lê Vân Hàng bất giác nói. “Vì người con phái đi Thái tìm Nhật Linh nói, có thể họ đã có tung tích của Nhật Linh, huống chỉ con cũng rất nhớ mấy đứa bé, con cũng nên về nước rồi” “Gì cơ?” Con ngươi của Lê Vân Hàng đột ngột co lại, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ kích động: “Ý con là, có thể chúng ta sắp tìm được Nhật Linh rồi” “Chuyện này chưa chắc, nhưng con tin chắc chắn Nhật Linh vẫn còn sống” “Tốt, tốt quá” Lê Vân Hàng bất giác nói mấy câu liền, đến nước mắt rơi xuống cũng không phát hiện ra, đời này, con gái ông có thể tìm được một người chồng như Lâm Quân, coi như là bù lại được những thiếu sót mà người cha này đem tới. Lâm Quân cũng gật đầu, nghe ra được sự vui mừng của Lê Vân Hàng: “Cha, nhưng hôm nay con gọi điện cho cha là để nói cho cha, mọi chuyện đã kết kết thúc rồi, con cảm thấy LX vẫn thiệt thòi nhiều, con định rót vốn cho cha, cha có thể xây dựng lại LX, kể cả không bằng được quy mô lúc đó, nhưng con nghĩ với năng lực của cha, thì sớm muộn cũng có thể khôi phục được sự huy hoàng của LX” LX là tâm huyết cả đời của Lê Vân Hàng, đây là chuyện anh đã định làm từ sớm, bây giờ đề ra cũng đúng, nhưng không ngờ Lê Vân Hàng lại ngẩn ra, lại lắc đầu từ chối đề nghị đó. “Không cần nữa!” “Sao thế cha? LX không phải là thứ cha vẫn luôn khúc mắc sao?” Lâm Quân không hiểu. Ai ngờ những lời này của anh lại khiến Lê Vân Hàng nở nụ cười hiếm hoi: “Đến tuổi này rồi, nào có ý chí năm đó nữa, cha không buông bỏ. được LX chẳng qua là vì đã để hết công sức và nỗi nhớ Hạ Hi vào LX, nhưng bây giờ đã buông bỏ được rồi, trên thương trường, cha đã chịu đủ những ân oán thù hận rồi, cha nợ Nhật Linh nhiều thế, một đứa con khác thì chưa tìm thấy, cha nghĩ cũng tới lúc lá rụng về cội rồi! Tiện thế, còn có thể trông ba đứa cháu cưng của cha thêm, đợi Nhật Linh về ở đó” “Con hiểu rồi” Lâm Quân gật đầu, lần này Lê Vân Hàng định về nước, cũng không định lại xây dựng LX nữa. “Vậy…Hạ Linh thì sao?” Lâm Quân nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi. “Cha đã hỏi ý nó trước rồi, đứa nhóc này sinh sống ở nước Pháp từ nhỏ, về thành phố Hà Nội cũng không quen, cha định dùng tiền tích được để mua cho con bé cửa hàng piano mà nó thích, tạo kế sinh nhai, cũng cho nó làm chuyện nó thích cũng tốt lắm” Lê Vân Hàng cười khẽ, hiển nhiên là đã có dự tính từ lâu. Lâm Quân cười: “Xem ra Hạ Linh định làm nhà nghệ thuật. ”