Cưng Chiều Em Nhất
Chương 46
Edit: Thanh Hưng
Hề Hi vốn tưởng rằng đêm nay cô và Hạng Việt sẽ phải phát sinh chút gì, coi như là không phải củi khô bốc lửa, cũng nên có phần cảnh lqđ xuân kiều diễm gì gì đó chứ. Dù sao vẫn đang là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt mà ~
Đáng tiếc...
Bác sĩ Hạng quá đoan chính, ôm hôn môi có thể có, cái khác không cần suy nghĩ, cho dù là giúp sấy tóc hay vẫn là ôm cô đến trên giường, đều là quy củ, tương đương với chính nhân quân tử.
Thân là một người phụ nữ, em gái Hề Hi có chút thất bại, nhưng lại có một ít kiêu ngạo mâu thuẫn như thế: bạn trai ngồi trong lòng mà vẫn không loạn ~ đây nếu không phải tình yêu đích thực thì thế nào mới thật sự là yêu? Có mấy người đàn ông có thể có được định lực thế này?
... Không có đi -_-
Qua vài ngày, tới gần ngày nghỉ dài hạn mồng một tháng năm, được nghỉ ba ngày, tuy nhiên trong đó có hai ngày là thứ bảy và chủ nhật ╭(╯^╰)╮... Nhưng trong trường học nhiệt tình của các bạn đồng học vẫn tăng vọt, mỗi người đều thương lượng cùng đi chỗ nào vui chơi. Tần Lạc Lạc nói hội kịch tổ chức đi huyện Lâm leo núi: "Dù sao cũng chỉ được nghỉ ba ngày, đi xa bất tiện, nếu không chúng ta cũng đi leo núi?"
Đào Bân vẻ mặt khinh thường: "Leo núi có cái gì thú vị, có thời gian còn không bằng ở nhà đi ngủ!" Mắt thấy bạn gái muốn le?equ/yy’do.on phát hỏa, vội vàng bỏ thêm một câu: "Không phải đã nói thứ bảy đi viện phúc lợi Thái Dương thăm mấy đứa nhỏ à, nếu chúng ta đi chơi những đứa trẻ kia sẽ rất thất vọng đấy?"
Nhắc tới mấy đứa trẻ ở viện phúc lợi, Tần Lạc Lạc ủ rũ, Hề Hi ở một bên nói: "Không quan hệ, các người đi chơi đi, đến lúc đó tôi bảo Hạng Việt cùng tôi đi viện phúc lợi, vừa lúc ngày mồng một tháng năm trong cửa hàng của tôi làm hoạt động có lẽ sẽ bận rộn không đi được."
"Cô không đi thì còn gì vui chứ." Tần Lạc Lạc không hài lòng: "Thôi, hay là không đi, tới ngày mồng một tháng năm đoán chừng chỉ cần là chỗ vui chơi nào đều không thiếu người, tôi cũng không muốn cùng người khác chen chúc, giống như đứa ngốc ấy."
Điều này được Đào Bân cực lực đồng ý: "Vợ, em đã có khả năng đoán trước rồi!"
Vừa rồi vẫn còn đề nghị đi chơi Tần Lạc Lạc: "... Cút!"
Thẩm Gia nhìn hai người này nháo, nở nụ cười một tiếng, nhỏ giọng hỏi Hề Hi: "Có phải cô cãi nhau với Hạ Y rồi hay không?" Từ sau đêm hai người đơn độc từ Cửu Ca dời đi kia, gần đây lúc đoàn thể tụ hội Hạ Y đã vắng mặt ba lần, bình thường gọi điện thoại hẹn ăn cơm vị kia chỉ cần vừa nghe là tập thể đã nói có việc không tới được. Biểu hiện rõ ràng như vậy, muốn nói không có quan hệ gì với Hề Hi thì mới là lạ.
Hề Hi cực kỳ vô tội: "Tôi không cãi nhau với anh ta mà."
Thẩm Gia không tin: "Vậy sao gần đây cậu ta lại trốn tránh cô?"
"Không quen nhìn tôi và Hạng Việt yêu đương ~ "
Thẩm Gia: "... Cô có biết cậu ta thích cô không?"
"Tôi lại không ngốc," Hề Hi trợn trừng mắt, bắt đầu nói: "Một người đàn ông đối với một người phụ nữ có tâm tư khác hay không, đương sự rất rõ ràng, không nói ra không có nghĩa là không biết." Chỉ là để ý đến tình bạn mới giả ngu, không muốn hai bên nháo đến xấu hổ không chịu nổi mới thôi.
Thẩm Gia kinh ngạc: "Vậy cô..."
Biết kế tiếp cậu ta muốn nói gì, Hề Hi ngắt lời: "Nếu tôi có ý tứ với anh ta thì đã sớm theo đuổi rồi, sao phải dây dưa lằng nhằng, Hạng Việt là tôi chủ động theo đuổi, theo đuổi hơn nửa năm đấy!"
Được rồi, Thẩm Gia đã không phản bác được, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng bi ai cho bạn tốt. Lại vẫn suy xét có cần dùng lời tha.nhh.ưng này đi an ủi bạn tốt hay không: Không phải cậu quá chậm, là em gái từ đầu đã không có ý tứ kia với cậu. Cũng không biết Hạ Y có thể tiếp thu cái cách nói này hay vẫn càng nguyện ý tin tưởng vững chắc rằng Hạng Việt chiếm tiện nghi về thời gian cho nên mới cướp đoạt trước một bước, lừa mình dối người tốt hơn một chút...
Đó là một vấn đề khó khăn.
Đặt chuyện xoắn xuýt này qua một bên, Thẩm Gia nói lên một việc khác: "Chị họ Thẩm Vi của tôi có bữa yến hội, cô có đi hay không?" Tuy cậu ta rất tò mò chị họ nhà mình vì cái gì muốn cậu ta mời Hề Hi tham gia, dù sao cái kia cũng chỉ là một buổi tụ hội bạn bè cực kỳ bình thường, nhưng nếu chị họ đã nhờ thì cũng không phải chuyện lớn gì, nhấc tay chi lao mà thôi, tự nhiên cậu ta sẽ không từ chối.
Chị họ của Thẩm Gia = Thẩm Vi = bạn gái của Hề Duy
Nụ cười yếu ớt trên mặt Hề Hi tan đi trong nháy mắt: "Không đi!" Nói xong không để ý đến phản ứng của anh ta, trực tiếp từ trên lqđ ghế sofa đứng lên, qua bên cạnh lên tiếng chào hỏi với Tần Lạc Lạc và Đào Bân đang hợp xướng xong lập tức mở cửa rời đi, để lại Thẩm Gia ngồi ở đằng kia một đầu dấu chấm hỏi.
Từ KTV đi ra vừa mới hơn tám giờ tối, Hề Hi gọi điện thoại cho Hạng Việt, biết được anh vẫn đang ở bệnh viện, lập tức chuyển tay lái lái xe về phía tổng viện quân khu.
Lúc cô đến, Hạng Việt vừa mới từ chỗ người bệnh quay về văn phòng, thấy bạn gái vẻ mặt rầu rĩ không vui tiến vào, xoa bóp mặt bánh bao, cười hỏi: "Đây là làm sao vậy, người nào chọc giận em rồi?"
"Em cảm thấy em không nhà để về rồi." Hề Hi tội nghiệp nháy đôi mắt to ngập nước nhìn bạn trai, đáng yêu nói không nên lời.
Hạng Việt nghe vậy cực kỳ kinh ngạc, ôm vai bạn gái hỏi: "Cãi nhau với anh trai em à?"
"Không phải anh em, là Thẩm Vi kia!" Hề Hi cảm thấy mình giống như tiểu bạch bị bắt nạt: "Chị ấy tìm em thị uy! Khinh người quá đáng rồi!"
Lần này Hạng Việt càng kinh ngạc hơn: "Cô ấy tìm em rồi hả?" Theo lý thuyết thì không thể, Thẩm Vi cũng không phải óc heo, tìm em gái Hề Duy thị uy... Ha ha, chỉ số thông minh kia có thể phải lo lắng rồi.
Hề Hi bám vào cánh tay bạn trai bĩu môi nói: "Chị ta bảo Thẩm Gia chuyển lời mời em đi tham gia yến hội trong nhà chị ta! Anh nói xem, đây không phải thị uy là cái gì! Nếu không phải chị ta cố ý, sao Thẩm Gia lại bảo em tới tham gia yến hội của chị họ anh ta? Chị ta tính toán cái rễ hành gì! Em lại không biết chị ta!"
Hạng Việt: "... Em nên coi như là giải vi cầu tốt."
"Rõ ràng là thị uy!" Hề Hi trừng anh: "Nếu như thực sự là cầu tốt làm sao phải dấu đầu lộ đuôi như vậy, thoải mái tới mời em không được sao! Lén lút quanh co lòng vòng như vậy, thế mà vẫn là phó tổng đấy! Hứ, em mặc kệ, anh phải cùng một trận tuyến với em, chờ một lúc nữa anh gọi điện thoại cho anh trai em, cứ nói bạn gái anh ấy bắt nạt em! Em bây giờ cực kỳ đau lòng!"
Hạng Việt dở khóc dở cười, châm ngòi tức giận của cô: "Có người nào như em không? Cú điện thoại này gọi qua, anh trai em và Thẩm Vi khẳng định sẽ cãi nhau."
"Bọn họ cãi nhau thì có liên quan gì tơi em?" Hề Hi vẻ mặt khinh thường: "Thẩm Vi không đến trêu chọc em, em mới lười phản ứng lại chị ta!"
Biết cô lại nổi lên tính gấu, nếu là một mực đối nghịch với cô đoán chừng sẽ phản tác dụng, Hạng Việt hôn một cái lên khóe miệng bạn gái, ôn nhu nói: "Vậy đợi lát nữa anh gọi điện thoại cho anh trai em, hiện tại em theo anh cùng đi ăn cơm hay vẫn là anh đưa em về nhà?"
"Anh còn chưa ăn cơm sao?"
"Tạm thời đón nhận bệnh nhân," Hạng Việt nhẹ nhàng bâng quơ, lại thúc giục cô, "Nói mau, là về nhà hay vẫn là theo anh cùng nhau ăn cơm."
Kia còn cần phải chọn sao? Hề Hi cực kỳ quả quyết nói: "Ăn cơm! Anh trai em không cho em câu trả lời thỏa đáng, hôm nay em sẽ không quay về!"
Hạng Việt đã nghĩ đến khả năng bị kẹp giữa bạn gái và em gái ruột, tới lúc đó Hề Duy lại khổ sở rồi. Nhịn không được vì bạn l.êq.úy.đô.n tốt nhiều năm toát mồ hôi. Cho nên nói có người anh trai chăm sóc em gái cũng không phải tốt đẹp như thế. Nên cảm kích mẹ của anh không sinh cho anh một người em gái không?
Hai người đi nhà hàng Gia Quốc ăn cơm Tây, buổi tối Hề Hi đã ăn rồi nên cũng không quá đói, gọi một phần bánh phô mai. Lúc cùng nhau ăn cơm, Hạng Việt đi toilet một lần, lúc dời đi Hề Hi trực tiếp “Hừ” một tiếng: "Mật báo cho anh trai em phải không?"
Cho nên nói gấu nhỏ thật sự là sinh vật ngạo kiều nhất trên đời, nhìn xem không phải chỉ có thông minh lanh lợi thôi, phản ứng thật nhanh nhẹn, sao lại cứ xoắn xuýt ở chỗ bạn gái của anh trai không thoát ra được chứ!
Hạng Việt cười cười, như có như không nói: "Cậu ấy cũng không dễ dàng." Bình thường công tác vội vàng như chó, lại phải xử lý loại sự tình này, Hề Duy cũng thật đáng thương.
Hề Hi cũng không bởi vì bạn trai “phản chiến” mà tức giận, ngược lại đột nhiên có chút phiền muộn: "Vừa rồi không phải em nói đùa, em cảm giác em thật sự không nhà để về, Hạng Việt, anh sẽ thu nhận em chứ?"
Lời này thật sự là càng nói càng thái quá, sao Hề Duy có thể để cho em gái anh ta ở chung với đàn ông! Hạng Việt có chút bất đắc dĩ nhìn bạn gái: "Hề Hi, trước ba mươi tuổi anh trai em sẽ không cân nhắc đến chuyện kết hôn."
"Lời này em không tin." Hề Hi phản bác: "Trước không đề cập tới lão già nhà em và trưởng bối nhà Thẩm Gia, riêng anh trai em, nói thật, em không tin tưởng anh ấy. Tính tình của anh trai em em biết, nếu không phải thật sự thích anh ấy sẽ không duy trì quan hệ với Thẩm Vi lâu như thế, chị ấy cũng không phải là những minh tinh người mẫu các loại có thể tùy tiện chơi đùa. Anh trai em thậm chí vẫn dự tính trước ba mươi tuổi không nói chuyện kết hôn. Anh ấy nói trước ba mươi tuổi sẽ không suy xét kết hôn, kỳ thật trong tiềm thức đã coi Thẩm Vi làm đối tượng kết hôn rồi. Nếu anh ấy thật sự cực kỳ thích Thẩm Vi, coi chị ta như đối tượng kết hôn, vậy anh nói đi, ôn nhu hương anh hùng mộ, uy lực của lời nói bên gối thực sự không thể khinh thường. Em có thể đánh cược với anh, chậm nhất là sang năm, anh trai em khẳng định sẽ kết hôn."
Thấy cô phân tích đạo lý rõ ràng, Hạng Việt có chút đau lòng. Đứa nhỏ này nhìn quá rõ sự việc, bình thường tùy tiện ngốc nghếch hồ đồ, kỳ thật thật sự không ngốc.
Chuyện cha mẹ Thẩm Vi đã chủ động bàn bạc với nhà họ Hề mấy ngày trước anh đã biết được từ trong nhà, chỉ là tất cả mọi người đều có ý định gạt cô mà thôi. Thẩm Vi còn lớn hơn Hề Duy hai tuổi, năm nay đã 29, thanh xuân của phụ nữ một năm qua đi sẽ ít đi một năm, đương nhiên nhà họ Thẩm sẽ hi vọng con gái có thể nhanh chóng thành hôn.
Đây kỳ thật chỉ là bắt đầu, nghĩ đến càng về sau, áp lực Hề Duy gặp phải sẽ càng lớn. Giống như Hề Hi nói, anh ta đối với Thẩm Vi khẳng định là thật sự thích, một người là tình yêu đích thực, một người là em gái thương như bảo vật, kết hôn gần như thành một trân đấu phân cao thấp giữa hai người, bất kể là thắng hay thua, Hề Duy kẹp ở giữa nhất định chính là người vất vả nhất.
"Thật sự cực kỳ chán ghét anh trai em kết hôn?" Hạng Việt nhẹ giọng hỏi.
Hề Hi trầm mặc không nói, kỳ thật trong lòng cô rõ ràng, cho dù là năm nay kết hôn hay sang năm kết hôn hay là ba năm sau than.hh.ưng.lqđ kết hôn, anh trai luôn luôn phải kết hôn. Sở dĩ muốn kiên trì đến sau ba mươi tuổi, chẳng qua là để ý đến cảm nhận của cô mà thôi. Ba năm sau cô 22 tuổi, tư tưởng trưởng thành, dù sao cũng sẽ càng thành thục hơn hiện tại. Lại nói khi đó có lẽ cô đã ở nước ngoài du học ít nhất một năm, đã cùng anh trai tách ra một thời gian dài, tương ứng với sự ỷ lại vào anh ta sẽ giảm bớt, tự nhiên cũng sẽ không quá bài xích anh ta kết hôn với người khác.
Đạo lý đều đã biết, trong lòng lại vẫn muốn giả bộ hồ đồ.
Thật lâu sau, mãi đến lúc món ăn lục tục đưa lên, khi trong ghế lô không còn ai, Hề Hi mới buồn bực mở miệng: "Em có anh, anh ấy cũng có Thẩm Vi, nhưng em vẫn là không muốn anh ấy kết hôn, có phải cực kỳ quá phận cực kỳ ích kỷ hay không?"
Cô mở miệng nói chuyện, trong lòng Hạng Việt nhẹ nhàng thở ra, nhấc tay ôm cô từ chỗ ngồi vào trong ngực, hôn nhẹ lên tóc mai làm người ta thương yêu: "Ngoan, em như thế này không phải ích kỷ, chỉ là quá để ý thôi."
Anh em ruột thịt, thân đến trình độ nhất định sẽ thành loại bệnh trạng quyến luyến nào đó. Hề Hi gần như là từ nhỏ đã lqđ do Hề Duy nuôi lớn, cảm tình sâu tới mức người ngoài không thể lý giải. Hề Duy từng nói Hề Hi là mạng của anh ta, đây không phải là lời nói vui đùa, Hạng Việt biết rõ vì em gái cái gì Hề Duy cũng có thể vứt bỏ. Cũng bởi vì cảm tình quá sâu, cho nên lúc đến điểm tới hạn nào đó, có khi sẽ làm cho người ta có chút lo lắng.
May là, Hề Duy có Thẩm Vi, mà trong lòng cô gái nhỏ anh thương yêu cũng có anh.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
11 chương
22 chương
66 chương
219 chương