Edit: Thanh Hưng Hạng Việt để cho cô nghĩ, nghĩ cái gì? Không phải là anh trai đối với người nọ còn nể thân tình cũ sao. Mẹ của cô, Tô Tinh, xuất thân dòng dõi thư hương, thời kỳ cải cách văn chương thế kỷ trước đó bởi vì ông cố ngoại từng nhậm chức tại chính phủ quốc dân, trong mười năm rung chuyển, liên luỵ đến dòng họ bên ngoại. Khi đó, ông cố ngoại đã sớm bị bệnh qua đời, ông ngoại bị người kết hợp hãm hại, lại có khí phách thư sinh, không muốn chỉ trích phê phán cha ruột, chịu không nổi hành hạ cuối cùng dùng dây lưng quần treo cổ xà nhà tự tử. Khi đó Tô Tinh mới gần sáu tuổi, phía trên l-equ.ydo-n có hai người anh trai mười mấy tuổi, phía dưới có một em trai vừa mới biết đi, không có cha trong nhà mất đi trụ cột, lúc ấy trọng trách đè ở trên người bà ngoại nặng bao nhiêu có thể nghĩ. Hai cậu lớn của Hề Hi đều chết oan chết uổng, chỉ sót lại cậu nhỏ tự nhiên trở thành dòng độc đinh của nhà họ Tô, được vô tận thương yêu cưng chiều. Tô Tinh và Hề Bá Niên là tự do yêu đương kết hôn, hai nhà cũng tính là môn đăng hộ đối, cũng xuất phát từ dòng dõi thư hương sa sút. Khi kinh tế trong nước nhanh chóng phát triển, Hề Bá Niên dứt khoát kiên quyết theo thương nghiệp, Tô Tinh theo chồng đi sớm về tối, tân tân khổ khổ đánh liều mấy năm, cuối cùng cũng dựng lên một phen cơ nghiệp. Người ta nói, một người đắc đạo, gà chó thăng thiên. Hề Bá Niên và Tô Tinh phát đạt, dĩ nhiên sẽ không keo kiệt với người thân. Vì vậy hai nhà nhanh chóng thoát khỏi nghèo khó, trực tiếp vượ qua thường thường bậc trung chạy nhanh tới giai đoạn xa xỉ hưởng thụ. Người cậu này của Hề Hi bởi vì từ nhỏ được người nhà thương yêu, nhất là sau khi hai anh trai ở trên đều lần lượt qua đời, càng được che chở hơn, vì vậy suy bụng ta ra bụng người, khá là trọng nam khinh nữ. Đối với cháu ngoại Hề Duy, năm xưa ông ấy cũng là thương yêu thật lòng, so với cha ruột Hề Bá Niên này còn phải hơn chứ không lqd kém. Chỉ là lòng người hay thay đổi, khi cuộc sống của người ta ưu việt đến giai đoạn nhất định, không hề cần vì tiền lương nhỏ nhoi mà nôn nóng nữa, dục vọng tự nhiên sẽ bành trướng, có nhà cửa lại muốn xe, có xe lai muốn đổi nhà cửa lớn hơn...... Cứ tuần hoàn như vậy, lòng tham không đáy, một ngày nào đó khi anh rể Hề Bá Niên dùng lợi ích cao thu mua ông ấy khuyên chị gái đồng ý ly hôn thì giữa tình thân và ích lợi, ông ấy lựa chọn vế sau. Mẹ Tô Tinh chết đi một phần là ngoài ý muốn, nhưng cũng một phần do người bên ngoài thúc đẩy, ngay cả người cậu này cũng góp một phần lực. Mà để cho Hề Hi ghi hận trong lòng là khi đó mẹ vừa mới chết, người cậu duy nhất này chẳng những không đưa tay trợ giúp lại còn bỏ đá xuống giếng, thiếu chút nữa lừa gạt cổ phần Hề thị trên danh nghĩa của cô và anh trai đi. Cho dù không muốn thừa nhận nhưng lúc đó nếu không phải lão già nhà mình cảnh giác phát hiện kịp thời, đoán chừng bây giờ cô và anh trai cũng không trôi qua những ngày tháng thoải mái thế này. Hề Hi là cháu gái, từ nhỏ không phải là người mà cậu thích nhưng cô biết năm xưa anh trai Hề Duy cực kỳ thân cận với thanh hưng người cậu này. Hiện tại người nọ bệnh thời kỳ cuối, hết cách xoay chuyển, con gái, con trai lại đáng thương như vậy, anh trai không phải người có tâm địa sắt đá, đối với người thân luôn không đủ hung ác tàn nhẫn. "Anh em có ý tứ gì?" Hồi tưởng kết thúc, Hề Hi vùi ở trong ngực Hạng Việt buồn buồn hỏi. Hạng Việt vuốt sợi tóc mảnh mai trên lưng cô, dịu dàng nói nhỏ: "Cũng không còn ý tứ gì khác, cậu em muốn gặp em một lần." Thấy cô lại muốn giận dữ, vội vàng dùng sức ôm cô: "Chỉ là gặp mặt một lần, cũng không cần cho hoà nhã, chỉ là trước khi chết đi ông ấy muốn an lòng chút." "An lòng?" Hề Hi cười lạnh: "Ông ta là cái thá gì, em quản ông ta lo lắng hay an lòng cái khỉ gió gì, có quan hệ gì tới em!" Hạng Việt nói: "Không vì ông ấy, bởi vì anh em, nếu như Hề Duy không muốn để em đi gặp ông ấy, cũng sẽ không để cho em lqd biết chuyện này, cũng sẽ không cố ý tìm anh đến, rốt cuộc cậu ấy vẫn là nhớ đến thân tình với cậu em." Hề Hi nghiến răng, trầm mặc không nói. Hạng Việt kéo vai của cô ra tạo một chút khoảng cách, véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cô: "Một người sắp chết, so đo nhiều như vậy làm gì? Em xem những năm này ông ấy trôi qua rất thê thảm, con gái bị tai nạn xe cộ đứt chân, vợ bỏ chạy, làm ăn thất bại, còn bị bệnh ung thư, dù là báo ứng thì thế này cũng là đủ rồi." "Anh nói thật đơn giản!" Cô buồn bực: "Dù sao thì em cũng không nuốt trôi cục tức này!" Những năm này, ngay cả cha ruột Hề Bá Niên cô cũng ghi hận, đối với người cậu không chào đón cô này lại càng không có lòng thương hại cái gì. Hạng Việt biết cô tuổi trẻ nóng giận, từ nhỏ đã thích thù dai hơn người bình thường. Hôm nay muốn cho cô gật đầu đoán lle.quuy.donn chừng cũng không dễ dàng, phải cho cô thời gian nghĩ lại, Hề Duy cũng phải làm công tác tư tưởng, hai anh em phải nói chuyện một chút mới được. Nói cho cùng, anh chỉ là một người ngoài. Vì vậy nói: "Chúng ta không ép buộc em, ý tứ của anh em cũng là tùy em, nếu như thực sự không nguyện ý, cậu ấy cũng không miễn cưỡng…." Ngừng một lát, còn nói: "Nhưng mà quả thật thời gian của cậu em không còn nhiều lắm, cũng chỉ khoảng hai tháng nữa thôi." Hề Hi từ chối cho ý kiến, bĩu môi hỏi: "Anh em sắp xếp ông ta đến chỗ anh phải không?" Cái này không có gì phải giấu diếm, Hạng Việt gật đầu: "Người là anh em cử người đến nước Mĩ đón về, ngày hôm trước vào viện, em gái và em trai nhỏ của em cũng ở khu người nhà bên cạnh bệnh viện." Không cần phải nói, khẳng định cũng là Hề Duy sắp xếp. Đối với em gái, Hề Hi miễn cưỡng còn có một chút xíu ấn tượng, nhỏ hơn cô nửa tuổi mà thôi, trước kia còn từng cùng nhau chơi đùa. Về phần em trai...... Hai nhà ồn ào, khi nhà bọn họ di dân đến nước ngoài thì còn chưa có cậu ta. Vào lúc này Hề Hi đã tiếp nhận chuyện anh trai mình thật sự làm “Thánh mẫu”, nói thật là có chút thất vọng, có loại cảm giác bị phản bội. Theo ý cô, anh trai nên cùng chung mối thù với cô mới đúng, tựa như đối với lão già, anh ta dụ dỗ, cô thì đối địch, phối hợp không chê vào đâu được, khiến Hề Bá Niên vừa xấu hổ lại không biết làm thế nào với hai người con này, cho dù thương yêu thằng nhãi con Hề Tễ kia thế nào cũng sẽ băn khoăn đến cảm thụ của bọn cô, ngay cả cho cổ phần đều là lén lén lút lút, không dám gióng trống khua chiêng. Cậu là cậu ruột không sai, nhưng đồng thời cũng là kẻ thù. Hiện tại đối với kẻ thù anh trai lại đưa tay giúp đỡ, cô cảm thấy lqd rất không thoải mái. Cho dù người kia nghèo rớt mùng tơi lại sắp chết, cực kỳ đáng thương, nhưng thế thì thế nào, không thể bởi vì ông ấy sống không tốt thì lập tức bỏ qua những chuyện đã từng làm chứ? Dù sao thì cô cũng sẽ không đi bệnh viện. Coi như vì anh trai, cũng sẽ không nhượng bộ. Ngẩng đầu nhìn Hạng Việt: "Lần này coi như thôi, về sau không cho phép anh nói chuyện giúp người kia nữa!" Hạng Việt tức cười, cảm thấy mình thật là phí sức lại chẳng có kết quả tốt. Lúc này Hề Duy đẩy cửa đi vào, đột nhiên thấy tình hình trong phòng, sắc mặt anh ta rất khó coi. Lúc này Hạng Việt mới ý thức được tay của mình vẫn đang ôm em gái của người ta, khoảng cách giữa hai người gần gũi có chút mập mờ, cô ngửa đầu, anh thấp con mắt, nhìn thế nào đều lộ ra hơi thở mờ ám. Không biến sắc buông cô nhóc trong ngực ra, Hạng Việt cố làm vẻ thản nhiên vuốt xuôi chóp mũi Hề Hi: "Những gì nên nói anh đều nói rồi, em với anh trai em nói chuyện một chút, đừng tức giận, bình tĩnh mà nói." "Làm như em là đứa trẻ ba tuổi không bằng!" Hề Hi lườm anh một cái, thật ra thì mới vừa rồi cô cũng không cảm thanh hưng thấy như thế nào, bị ôm cũng không nghĩ nhiều. Nhưng đột nhiên anh trai đi vào, tâm cũng không tự giác có chút hoảng hốt. Nói cho cùng, hay là trong lòng mình có quỷ ~>﹏﹏﹏  Chia tay Hạng Việt, Hề Hi không để ý tới anh trai, trực tiếp trở về nhà của mình. Hề Duy theo sau em gái, trước lúc cô đóng cửa đưa tay ngăn lại: "Nói chuyện với anh một chút." "Nói chuyện cái gì, dù sao em cũng sẽ không đi bệnh viện! Anh muốn làm người tốt thì tự làm, em không làm!" Hề Duy đập vào gáy cô: "Bớt đùa giỡn trẻ con, không phải muốn lái xe ra đường? Đi thôi, anh dẫn em đi luyện tập." "Anh ~ hiện tại đã là chín giờ tối rồi!" Buổi tối mùa đông ra ngoài tập xe... Có chút không muốn di chuyển. Hề Duy dắt tay cô ra khỏi nhà: "Hôm nay không tập, lần sau chờ anh rút ra thời gian cũng không biết là khi nào." "Anh cứ uy hiếp em đi." Hề Hi nhe răng có chút buồn bực: "Dù sao mặc kệ anh làm cái gì em đều sẽ không thay đổi chủ ý, chuyện lấy ơn báo oán không phải tác phong của em." Qua hơn nửa năm, cuối cùng Hề Hi lại được đụng đến chiếc Maserati nhỏ của mình. Hai anh em cũng không lái xe ra ngoài, chỉ tập quanh khu dân cư. Đây là khu biệt thự đất rộng nhà ít, đường rộng rãi, bây giờ lại là buổi tối, trời lạnh như thế, trừ bỏ bảo an tuần tra, cũng không có ai ra ngoài đi lại. Hề Hi lái xe thật cẩn thận, bởi vì có anh trai ở bên cạnh, áp lực có phần lớn hơn, cố gắng tập trung tinh thần, không dám thả lỏng, cố gắng đạt tới hoàn mỹ, tốt nhất sáng mai có thể được cho phép lái xe tới cửa hàng. Phía sau có xe chạy qua, cô xoay xoay tay lái tránh, phía trước có xe chạy tới, cô cũng đúng lúc nhường đường, rẽ, chuyển xe, giảm lqd tốc độ phanh lại, đều làm cực kỳ thích hợp. Chờ xe một lần nữa trở lại trước cửa nhà bọn họ, Hề Hi mong đợi nhìn anh trai, Hề Duy nói: "Cũng tạm được." "Cũng tạm được là ý gì? Ngày mai có thể lái xe ra ngoài không?" Hề Duy cười cười, lấy điều khiển mở cổng, cùng em gái lái xe vào trong sân dừng lại, anh ta mới nói không được: "Tập vài ngày nữa, giữa trưa ngày mai anh dành thời gian dẫn em lên đường lớn luyện một lần." Mãi đến khi trở về nhà tắm rửa chuẩn bị đi ngủ anh trai lại vẫn chưa nhắc tới chuyện của cậu, vừa rồi còn nói muốn tâm sự với cô đấy. Tuy nhiên cô đã quyết định biện pháp, anh ta không chủ động nói ra, cô mới không thèm lắm miệng hỏi. Ngày hôm sau là chủ nhật, là một ngày đẹp trời. Cho dù khoảng thời gian trước tuyết rơi nhiều nhưng là chỉ hai ngày, về sau tuyết hóa, gần đây tuyết cũng không rơi lần nào nữa. Sáng sớm Hề Hi đã đi tới cửa hàng, trang hoàng cũng chỉ còn lại giai đoạn sau cùng, hai ngày này có thể bàn giao công trình, cô phải đi nhìn kỹ xem có chỗ nào không thích hợp thì kịp thời sửa lại. Buổi sáng Hề Duy cũng có việc, đưa em gái đến trước cửa hàng, hẹn giữa trưa cùng nhau ăn cơm leq.uyd.on xong lập tức rời đi. Đối với chuyện cửa hàng, lúc trước nói không hỏi, là thật sự không quan tâm, cho dù hiện tại đến chỗ cửa hàng cũng không nhìn ngó bên trong. Cùng nhà thiết kế đi vòng quanh cửa hàng cẩn thận kiểm tra lại một lần, không phát hiện vấn đề, Hề Hi bày tỏ vừa lòng. Rất nhanh tới giữa trưa, Hề Duy gọi điện thoại nói tạm thời có việc, không tới được. Cô “À” một tiếng, nhàn nhạt nói không sao, cúp điện thoại, nhét điện thoại di động vào trong túi áo bành tô, đi tới khách sạn bên cạnh tìm đồ ăn. Đang trên đường đi ăn cơm, lại nhận được điện thoại của Hạng Việt. Anh hỏi cô ở đâu, cô nói tại khách sạn ăn cơm, anh hỏi khách sạn nào, Hề Hi nói mặt ngoài khách sạn bên cạnh quán món cay Tứ Xuyên. "Năm phút đồng hồ nữa anh sẽ đến, giúp anh gọi hai phần đồ ăn." Hề Hi nháy mắt mấy cái, cũng chưa hiểu rõ chuyện lqd gì, anh đã cúp điện thoại. Nói là năm phút đồng hồ, kỳ thật 4 phút Hạng Việt đã đến, Hề Hi cắn chiếc đũa nhìn anh từ từ đến gần: "Anh tìm em có chuyện gì à?" Anh vừa mới ngồi xuống, cô lập tức hỏi.