Cưng Chiều Dựng Phu
Chương 2
(Shota: bé trai)
“Shit!” Diệp Tử Phàm rủa thầm một tiếng, phía trước là toàn là phế liệu, hết đường đi.
Hắn mở cửa xe đi xuống nhìn cảnh tượng xung quanh. Rất nhiều nhà xưởng cũ kỹ bỏ hoang lẻ loi nằm bên đường trông rất tiêu điều, tựa như chỉ vài giây nữa thì chúng sẽ đổ sụp xuống. Diệp Tử Phàm trèo lên đống phế liệu, giày da đen bóng đạp lên hàng đống đá vụn, gạch ngói tạo thành những tiếng giòn vang.
Đứng ở trên cao giúp hắn thấy rõ toàn cảnh khu phế tích này, đập vào mắt đều là những vách tường loang lổ, đường đi gập ghềnh, giữa hàng núi phế liệu là vài căn nhà trệt nhỏ xíu, không nơi nào không tỏa ra cảm giác tiêu điều. Giống như một vùng đất bị quên lãng, được ngăn cách với thế giới phồn hoa bên ngoài.
Gần đây thành phố Z đang quy hoạch lại, muốn dỡ bỏ một phần kiến trúc cũ nát gần sông. Khu vực này diện tích khá lớn, sau khi dỡ bỏ, chính phủ sẽ kéo dài tuyến tàu điện ngầm, xây cầu vượt, chẳng qua vài năm thì khu này sẽ bỏ đi lớp áo cằn cỗi mà khoác lên mình vẻ hoa lệ. Vấn đề duy nhất chính là vào những năm 80 của thế kỷ trước, thành phố Z chủ yếu phát triển ngành công nghiệp khu vực này lúc đó là xưởng dệt vô cùng quy mô. Kinh tế phát triển, quốc hữu chuyển sang tư hữu hóa, đại bộ phận xí nghiệp không phải cải cách thì chính là giải thể, thế là nơi này biến thành tiêu điều như vậy. Chỉ để lại những khu nhà xưởng bỏ hoang cùng với những ngôi nhà kiểu cũ đó.
Nhà cửa ở đây đều được xây dựng từ rất lâu nên vô cùng cũ nát. Những gia đình sống ở đây đều là người đã về hưu, viên chức đã mất việc hoặc là công nhân nghèo. Thu nhập của họ rất thấp nên chỉ có thể sống ở những căn nhà như thế này.
Hiện nay giá nhà đất rất cao, tiền bồi thường do giải phóng mặt bằng có được rất khó mua được một căn nhà khác tại thành phố Z. Cục quy hoạch nhiều năm trước đã lên kế hoạch dỡ bỏ nơi này nhưng nhiều lần bàn bạc với dân cư tại đây nhưng không có kết quả, vì thế mà kế hoạch phải tạm thời hoãn lại.
Khu vực này chẳng khác nào một vết sẹo xấu xí trên gương mặt xinh đẹp của một người thiếu nữ, ảnh hưởng đến mỹ quan của thành phố Z. Gần đây cục quy hoạch đã ra lệnh nhất định phải dỡ bỏ khu nhà này để xây dựng lại. Diệp Tử Phàm sớm nhìn thấy được tiềm năng trong tương lai của khu vực này nên hắn nhất định phải thầu được công trình này.
Hôm nay tranh thủ lúc rảnh rỗi hắn đến đây khảo sát, lúc này mới nhận ra thành phố Z lại còn có một nơi thê thảm như vậy. Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra, không khỏi nổi lên chút thương hại với những mảnh đời sống ở đây
Diệp Tử Phàm nhảy xuống khỏi đống phế liệu, dựa vào đầu xe chậm rãi đốt một điếu thuốc lá. Điếu thuốc trắng kẹp giữa hai ngón tay thon dài, đặt ở bên môi hút một hơi, khói thuốc rời khỏi bờ môi khiêu gợi lượn lờ trong không trung. Cho dù đang đứng giữa một nơi tiêu điều nhưng mị lực của hắn vẫn tỏa ra bốn phía.
Nâng tay vứt điếu thuốc đã cháy sạch, mở cửa xe định quay về. Con đường gấp khúc gập gềnh, mặt đường toàn đất bụi, ngay cả cỏ xanh bên đường cũng chẳng nhìn ra được màu sắc vốn có, ô tô chạy qua tạo thành từng cuộn sương mù màu xám.
Chạy lòng vòng một hồi vẫn không thoát ra được khỏi khu phế tích như mê cung này, định tìm người hỏi đường, nhưng giờ đang là giữa trưa, mặt trời ở giữa đỉnh đầu, không hề có một bóng người.
Trời mùa hạ trong veo nắng gắt, ngay cả không khí cũng vô cùng khô nóng. Diệp Tử Phàm mở máy lạnh lớn hơn, làn hơi lạnh tỏa ra thổi không đi được tâm tình chán nản.
Trên màn hình hướng dẫn hiển thị cách đây hai trăm mét có giao lộ, Diệp Tử Phàm hơi vui lên, cúi đầu xem xét cẩn thận. Khi hắn ngẩng đầu lên thì một cái bóng màu xanh chợt lóe lên, bên đường có một đứa trẻ chạy ra. Nhìn thấy đứa bé càng lúc càng gần đầu xe khiến Diệp Tử Phàm hoảng hốt phanh gấp.
Xe ô tô trượt tới một quãng rồi khó khăn lắm mới dừng lại cách đứa bé khoảng nửa mét. Diệp Tử Phàm cảm thấy hai bàn tay của mình đã ướt đẫm mồ hôi, gương mặt tuấn dật cực kỳ tối tăm, đôi mắt đen cuồn cuộn tức giận.
Tên quỷ con nhà ai đây? Tại sao lại không trông chừng chứ, phải bảo họ lôi nó về mà đánh mông!
Một màn hữu kinh vô hiểm như khúc nhạc đệm nho nhỏ triệt để chọc giận Diệp Tử Phàm, hắn đen mặt mở cửa xuống xe.
“Con ai đây…” Tiếng hét phẫn nộ trước đôi mắt trong veo như nước triệt để tan thành mây khói.
Bé trai trước mặt đại khái khoảng chừng ba, bốn tuổi, mặc một cái áo ngắn tay màu đỏ, quần đùi màu xanh, trong lòng còn ôm một trái bóng cao su hình dưa hấu. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài, đáng yêu đến không nói nên lời.
Chỗ mềm mại nhất trong lòng Diệp Tử Phàm như bị ai đó khều nhẹ một cái, bé trai trước mắt khiến hắn thích vô cùng.
Bé trai thấy Diệp Tử Phàm xuống xe, nghiêng cái đầu nhỏ hiếu kỳ nhìn hắn, sau đó giọng nói mềm mại liền lọt vào trong tai Diệp Tử Phàm: “Chú ơi, con thấy chú rồi nè!”
Diệp Tử Phàm lập tức cười đến hai mắt cong cong: “Bạn nhỏ, con gặp chú khi nào?!”
Bé con cắn ngón tay trầm tư, sau đó mới nói: “Là trong hình ở nhà ạ!”
Hình? Diệp Tử Phàm suy nghĩ một chút mới hiểu, bé nói chắc là trong tạp chí! Mấy năm nay công ty càng ngày càng phát triển, hắn cũng được tạp chí mời phỏng vấn mấy lần, được đăng tin trên vài chuyên mục, bé từng thấy mình cũng không có gì là lạ.
Diệp Tử Phàm mỉm cười, nhìn xung quanh bốn phía thì không nhìn thấy ai cả, đứa bé này hẳn là tự chạy đến đây một mình.
“Bạn nhỏ, con tên gì? Người nhà con đâu?”
“Tên con là Mạch Bảo! Không có ai chơi với con nên con ra đây chơi bóng!”
Mạch Bảo, cái tên thật đáng yêu! Người đáng yêu, tên cũng đáng yêu!
Đôi mắt lấp lánh của Mạch Bảo vẫn không rời khỏi cái xe bên cạnh, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ.
Diệp Tử Phàm bị gương mặt đáng yêu ngây thơ của Mạch Bảo khiến cho không nhịn được mà mỉm cười, tinh tế đánh giá bé, càng nhìn càng đáng yêu, càng nhìn càng thấy thích.
Nhìn một hồi, Mạch Bảo không nhịn được hiếu kỳ mà cẩn thận vươn bàn tay béo múp đầy thịt ra sờ cái xe.
“Oa, đẹp quá! Giống y như trong hình vậy!”
Mạch Bảo chạy vòng vòng quanh xe, không ngừng phát ra tiếng xuýt xoa.
“Mạch Bảo, con thích xe của chú hả? ”
Mạch Bảo liền gật đầu: “Dạ, xe của chú đẹp quá à!”
Ánh mặt trời giữa trưa rất độc, trên trán Mạch Bảo đã lấm tấm mồ hôi, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Diệp Tử Phàm đi qua kéo tay Mạch Bảo mang bé vào dưới bóng cây, sau đó dò hỏi: “Mạch Bảo, cha mẹ con đâu?”
Mạch Bảo vừa chơi bóng vừa đáp: “Ba của con còn đang ngủ, con ở nhà buồn lắm nên chạy ra ngoài chơi bóng, nhưng bóng không nghe lời cứ lăn, lăn, lăn, con đuổi, đuổi, đuổi, sau đó thì con gặp chú!”
Diệp Tử Phàm bị lời nói đáng yêu của Mạch Bảo chọc cho phá lên cười ha hả, nhịn không được mà tiếp tục trò chuyện với bé.
Từ lời của Mạch Bảo hắn mới biết, bé sống với ba của bé. Hôm nay ba của bé làm ca đêm, giờ này đang còn ngủ trong nhà. Mạch Bảo buồn quá liền lén chạy ra ngoài chơi rồi gặp mình.
Diệp Tử Phàm không nghe thấy Mạch Bảo nhắc tới mẹ, vì thế hiếu kỳ hỏi: “Mạch Bảo, còn mẹ con đâu?”
Mạch Bảo chớp chớp đôi mắt đen lúng liếng, suy nghĩ một chút nói: “Con không có mẹ, ba nói ba chính là mẹ của con!”
Diệp Tử Phàm rất đau lòng, bé con đáng yêu như thế này mà từ nhỏ đã không có mẹ, trong lòng càng thêm thương tiếc Mạch Bảo.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
75 chương
12 chương
140 chương