Mấy ngày nay Mạch Tử đều cảm thấy cơ thể rất mỏi mệt, cảm giác như bị rút hết sức lực, cổ độc trong cơ thể phát tác càng lúc càng thường xuyên, từ một ngày một lần đến một ngày mấy lần. Mỗi lần cổ độc phát tác thì ***g ngực như bị vô số cây kim không ngừng châm vào, càng lúc càng nghiêm trọng. Có vài lần suýt nữa thì bị Diệp Tử Phàm phát hiện, Mạch Tử đành phải hàm hồ đáp qua loa để cho qua chuyện. Mỗi đêm đều triền miên tựa như muốn đem hết tất cả nhiệt tình của đời này thiêu đốt sạch sẽ, chỉ có như vậy Mạch Tử mới cảm giác bản thân vẫn còn tồn tại. Mạch Tử bốc đồng quấn lấy Diệp Tử Phàm không cho về nhà, càng không bảo Diệp Tử Phàm đón Mạch Bảo về. Một lần cổ độc phát tác, Mạch Tử toàn thân vô lực nằm trên giường, không nhịn được mà tính toán vì con trai. Mạch Tử có thể nhìn ra được Diệp Tử Phàm là thật tâm yêu thương Mạch Bảo, Mạch Tử chỉ hy vọng Mạch Bảo có thể vui vẻ lớn lên, không cần bởi vì chuyện mình sớm qua đời mà để lại bóng ma cho bé. Diệp Tử Phàm tưởng Mạch Tử mệt nên mấy ngày nay không cho Mạch Tử nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì, ngoại trừ ăn, ngủ, tắm rửa thì chỉ có ân ái triền miên. Mạch Tử xuyên qua cánh cửa phòng ngủ khép hờ nhìn thân ảnh tiêu sái bên ngoài, không nhịn được liền cong khóe môi, cảm giác ngọt ngào lẫn chua xót tràn ngập trong tim, càng triền miên lại càng không không đành lòng ra đi. Trong lúc Mạch Tử đang miên man suy nghĩ thì Diệp Tử Phàm đã đẩy cửa đi vào, đi đến bên giường nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm của Mạch Tử dịu dàng nói: “Mạch Tử, anh có chút việc phải đi xử lý, em ở nhà nghỉ ngơi nhé!” Quấn Diệp Tử Phàm đã nhiều ngày như vậy, cũng đã đến lúc nên để anh ấy đi rồi! Tuy Mạch Tử không nỡ nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Ừm, buổi tối nhớ về sớm!” Diệp Tử Phàm nở một nụ cười ôn hòa, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Mạch Tử rồi mới không nỡ mà ra khỏi phòng ngủ. Mạch Tử nhìn theo bóng lưng Diệp Tử Phàm, cảm giác bi thương trào dâng. Như thế nào lại ủy mị đến vậy, Mạch Tử lắc đầu tự giễu, lật người ôm chăn thiếp đi. Đang mơ mơ màng màng chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Mạch Tử sờ soạng cầm lấy cái điện thoại ở đầu giường. Có một tin nhắn MMS! Hai mắt đang mù sương vì bị ánh sáng của màn hình điện thoại chiếu vào khiến cho hơi lóa mắt, Mạch Tử phải nhổm dậy dựa vào đầu giường, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ rồi xem lại tin nhắn. Bộp! Chiếc di động tuột khỏi bàn tay run rẩy rơi xuống tấm đệm mềm mại, bên trên màn hình là một tấm ảnh chụp, trong hình là một kho hàng cũ nát, nương theo ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ kho hàng, Mạch Tử có thể mơ hồ nhìn thấy trên hai chiếc ghế cũ kỹ đang trói chặt hai người, một cô gái trẻ và một đứa bé trai. Mạch Tử ngay lập tức nhận ra đứa con trai bé bỏng của mình dù cho nửa mặt bé đã bị dáng băng dính, trong đầu Mạch Tử vô cùng hoảng loạn, không thể hiểu nổi tại sao Mạch Bảo lại ở nơi như thế. Mạch Tử nhớ rằng mình chưa từng kết thù oán với bất kỳ ai, thậm chí ngay cả cãi nhau còn rất hiếm khi xảy ra. Rốt cục là ai bắt cóc Mạch Bảo, hắn bắt cóc Mạch Bảo với mục đích gì? Là trả thù hay là muốn cướp tài sản? Tít tít tít! Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, hai gò má tái nhợt của Mạch Tử khi nhìn thấy màn hình sáng lấp lánh càng thêm trắng bệch. Mạch Tử run rẩy vươn tay nhặt điện thoại lên, bên trong chỉ có một tin nhắn ngắn ngủi được nhắn đến từ một số điện thoại lạ. “Muốn nhìn thấy Mạch Bảo thì đến kho hàng 101!” Mạch Tử không còn tâm sức đâu để quản xem vì sao người nọ lại bắt cóc Mạch Bảo, nhanh chóng nhảy xuống giường, mặc tạm một bộ quần áo rồi chạy ra khỏi nhà. Ra ngàoi cửa, nhìn dòng người đi lại trên đường, Mạch Tử cảm thấy đầu óc lại tiếp tục hỗn loạn, bây giờ mình phải làm gì đây? Mạch Tử hoang mang lo sợ ngay lập tức nghĩ đến Diệp Tử Phàm, vội lấy di động ra gọi đến dãy số quen thuộc. Điện thoại rất nhanh liền thông, giọng nói trầm thấp của Diệp Tử Phàm xuyên qua ống nghe truyền đến. “Mạch Tử, sao thế?” “Tử Phàm… Tử Phàm…” Mạch Tử vừa mới mở miệng thì phát hiện bản thân không cách nào nói nổi cho tròn một câu. Diệp Tử Phàm cảm thấy khác thường, vội vàng hỏi lại: “Mạch Tử, em làm sao vậy? Có chuyện gì?” Mạch Tử cố gắng nén nước mắt, nức nở nói: “Mạch Bảo bị bắt cóc!” “Shit! Sao em biết được?!” Diệp Tử Phàm lại nói một câu trần thuật chứ không phải là hỏi lại khiến Mạch Tử giật mình, lớn tiếng hỏi: “Anh biết rồi? Vậy tại sao anh không nói cho em biết sớm?” “Mạch Tử, em đừng hoảng, việc này anh cũng mới vừa biết, nhất định anh sẽ mang Mạch Bảo trở về nguyên vẹn!” “Anh định cứu kiểu gì? Anh biết Mạch Bảo đang ở đâu sao?” “Mạch Tử, việc này em đừng quan tâm, ngoan ngoãn ở nhà chờ tin của anh!” “Không! Mạch Bảo là con của em, em phải đi cứu thằng bé, dù là đầm rồng hang hổ em cũng phải đi!” “Mạch Tử, rất nguy hiểm, em ở nhà chờ anh đi!” Mạch Tử nhớ đến tin nhắn cuối cùng, không hề đề cập gì đến chuyện tiền chuộc, hiển nhên đối phương không phải vì muốn cướp tài sản nên mới bắt cóc Mạch Bảo. Xem ra đối phương nắm khá rõ tình hình, còn nhắn tin bảo mình đến kho hàng 101, hơn phân nửa là vì muốn trả thù. Nhưng Mạch Tử nghĩ mãi mà không nhớ ra mình đã kết oán với ai. Diệp Tử Phàm thấy Mạch Tử trầm mặc thì tưởng là mình đã thuyết phục được Mạch Tử: “Mạch Tử, em về nhà trước, nhất định anh sẽ mang Mạch Bảo về cho em!” Bây giờ tiếp tục suy đoán xem ai bắt cóc Mạch Bảo đã không còn ích lợi gì, Mạch Tử quyết định mình phải đích thân đi xem thử đối phương có mục đích gì, vì vậy lấy lại tinh thần trầm giọng nói: “Tử Phàm, e là chuyện không đơn giản như bắt cóc tống tiền đâu. Đối phương nhắm vào em, em nhất định phải đi!” “Em nói cái gì? Tên đó nói gì với em? Không còn thời gian nữa, em đang ở đâu, chúng ta gặp mặt rồi nói!” Ngắt điện thoại chưa được bao lâu thì Diệp Tử Phàm đã lao đến như hỏa tốc, nhìn tin nhắn của Mạch Tử nhận được, sắc mặt Diệp Tử Phàm sa sầm mang theo lo lắng lẫn khó hiểu. “Mạch Bảo chỉ là một đứa bé bốn tuổi, rốt cục là kẻ mất nhân tính nào?” Vừa nghĩ đến con trai sinh tử chưa rõ, nếu gặp phải kẻ tàn bạo biến thái thì liệu kẻ đó có làm gì tàn nhẫn với Mạch Bảo không? Cảm xúc trong lòng Mạch Tử đã vô cùng hỗn loạn, hai nắm tay siết chặt, đôi mắt vốn trong vắt nay đầy u ám, tơ máu nổi đầy trong con ngươi. Diệp Tử Phàm vừa lái xe vừa trấn an Mạch Tử: “Mạch Tử, đừng lo lắng, anh đoán việc này là do Tạ Thiên Lỗi bày ra. Thật không ngờ hắn ta có thể làm ra chuyện đê tiện như vậy!” Mạch Tử cố gắng bình ổn lại cảm xúc, còn chưa rõ được mục đích của đối phương thì không thể để bản thân rối loạn được. Mạch Tử bình tĩnh nói: “Nếu Tạ Thiên Lỗi bắt cóc Mạch Bảo thì hắn muốn làm gì?” Diệp Tử Phàm trầm ngâm: “Anh và Lưu Đình Đình dùng đính hôn để ngụy trang, phân tán sự chú ý của Tạ Thiên Lỗi, mục đích chính của bọn anh chính là tiêu diệt Trung Hâm. Tuy lễ đính hôn không thành công nhưng mục đích chính vẫn đã đạt được, công ty Trung Hâm coi như nỏ mạnh hết đà. Anh cũng từng nghĩ Tạ Thiên Lỗi có khả năng chó cùng rứt giậu nên sẽ gây bất lợi cho em và Mạch Bảo, chính vì thế anh mới mang Mạch Bảo về nhà để mượn thế lực của Diệp gia bảo vệ cho thằng bé. Sáng nay anh nhận được thông báo của bảo vệ nên mới biết Mạch Bảo và em gái của anh là Diệp Tử Đồng mất tích. Trước đó cha mẹ anh có chuyện đột xuất phải về thành phố B, chỉ để lại một phần bảo an, hẳn là Tạ Thiên Lỗi đã lợi dụng khe hở này. Anh và Tạ Thiên Lỗi sớm đã kết thù ngay khi Trung Hâm xuất hiện ở thành phố Z, bá chủ của giới bất động sản thành phố Z chỉ có một nên nếu không phải hắn chết thì anh chết. Lần này Tạ Thiên Lỗi bắt cóc Mạch Bảo và Đồng Đồng vì muốn áp chế anh, anh đã báo cảnh sát, bên Diệp gia và Đường gia cũng đã biết tin. Đường Long Hội đã điều người đến kho hàng 101. Mạch Tử, em yên tâm đi, Mạch Bảo nhất định sẽ bình an vô sự.” Tuy Diệp Tử Phàm nói như vậy nhưng Mạch Tử vẫn cảm giác có gì đó không đúng. “Dù cho Tạ Thiên Lỗi biết được quan hệ giữa chúng ta nhưng Mạch Bảo là con trai của em. Hắn lại chọn bắt cóc Mạch Bảo để uy hiếp anh, việc này nói sao cũng thấy kỳ quái!” “Khu thành cũ hắn ta đi sai một nước cờ bại dưới tay anh, vì thế La Minh đến bây giờ vẫn còn chưa rõ tung tích, chỉ e là đã trúng độc thủ. Kể từ đó Tạ Thiên Lỗi không ngừng ngáng chân, chơi trò ám hại anh. Tạ Thiên Lỗi này tâm ngoan thủ lạt, có thù tất báo, lần này Trung Hâm lại không còn đường sống thì hắn ta thẹn quá thành giận, chuyện gì mà chẳng dám làm!” Diệp Tử Phàm áy náy nhìn Mạch Tử: “Mạch Tử, anh xin lỗi, anh không bảo vệ tốt cho Mạch Bảo, anh…” Mạch Tử vỗ mu bàn tay Diệp Tử Phàm an ủi: “Tử Phàm, việc này không trách anh được, ai mà ngờ được!” Ô tô chạy thẳng một đường ra khỏi nội thành, cảnh vật chung quanh dần dần hoang vắng, một loạt kho hàng bị bỏ hoang nằm sừng sững bên đường quốc lộ. Diệp Tử Phàm cho xe dừng lại rồi cùng Mạch Tử sóng vai nhau đi vào kho hàng được chỉ định. Những kho hàng ở đây đã bị bỏ hoang nhiều năm, phủ đầy tro bụi dày cộp, những trang thiết bị hoen rỉ, đồ đạc hư hỏng bể nát nằm rải rác khắp nơi trong kho hàng. Mùi mốc hòa cùng mùi bùn đất quanh quẩn khắp nơi, phía cuối kho hàng, bên trên đống vật liệu gỗ có thể mơ hồ thấy được hai bóng người. Diệp Tử Phàm và Mạch Tử vội vàng chạy qua, đống phế liệu gỗ được xếp thành độ cao cỡ một tầng nhà, Mạch Bảo và Diệp Tử Đồng bị trói chặt trên hai cái ghế, miệng đều bị dán băng dính. Khi Diệp Tử Đồng nhìn thấy hai người thì trong mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ, giãy dụa muốn ngăn cản không cho hai người tới gần nhưng vì bịt miệng nên cô chỉ có thể phát ra những tiếng kêu vô nghĩa. Mạch Bảo hiển nhiên là rất sợ hãi, khi bé nhìn thấy ba mình thì thân thể nhỏ bé kịch liệt giãy dụa, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn. Nhìn thấy con trai, trái tim Mạch Tử như thắt lại, nhấc chân muốn trèo lên đống phế liệu nhưng lại bị Diệp Tử Phàm giữ chặt. Diệp Tử Phàm trầm giọng quát với bóng đen đứng sau cái vách trên đống gỗ: “Ra đi!” “Ha ha!” Tiếng cười lạnh hòa cùng với tiếng đế giày gõ lên sàn gỗ tạo thành tiếng vang quanh quẩn trong kho hàng, càng khiến cho bầu không khí trở nên quỷ dị. “Diệp tổng, trăm ngàn lần đừng nên hành động thiếu suy nghĩ. Súng đạn không có mắt, nếu như làm bị thương cô em gái quý giá cùng với đứa trẻ này thì không ổn đâu!” Giọng nói âm lãnh vừa truyền vào tai thì Mạch Tử liền giật mình, kinh ngạc nhìn người đàn ông từ từ bước ra. “A Trạch…” Chu Thừa Trạch trước mắt nào còn vẻ ôn hòa nho nhã như ngày xưa, một thân âu phục mặc trên người anh ta khiến cho toàn thân anh ta như bao trùm trong không khí âm trầm. Gương mặt luôn mang theo ý cười nay trở nên đầy âm trầm đáng sợ. Trong tay phải của Chu Thừa Trạch cầm một cây súng lục, họng súng kề sát vào đầu Diệp Tử Đồng, tay trái ôm một khung ảnh, có thể mơ hồ nhìn thấy trong ảnh là một thiếu niên còn rất trẻ. “A Trạch, vì sao anh lại làm như vậy?” Mạch Tử hoàn toàn không thể tin nổi người bạn của mình chỉ trong nháy mắt lại biến thành kẻ bắt cóc con trai mình.