Cưng Chiều Dựng Phu
Chương 103
Tô Mạt hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng, đầu óc của bà quay cuồng loạn cào cào: “Đợi đã, đứa bé này sao có thể là con của Tiểu Phàm được? Nếu nói mẹ của nó và Tiểu Phàm là quan hệ tình nhân thì còn hiểu được nhưng ba của nó là tình nhân của Tiểu Phàm, mà ba của nó là đàn ông thì sinh con như thế nào?”
Diệp Tử Đồng chen vào: “Mẹ à, khoa học kỹ thuật bây giờ hiện đại như vậy thì đâu cần phải dùng theo cách tự nhiên mới có con được!”
Tô Mạt trầm tư: “Ý của con nói là đứa bé này được sinh ra bằng cách thụ tinh nhân tạo, ba của nó cố tình dùng t*ng trùng của Tiểu Phàm làm ra sao?” Giọng nói của Tô Mạt bất chợt cao vút lên: “Chẳng lẽ thằng đó muốn dùng việc này để lừa gạt Tiểu Phàm?”
Diệp Tử Đồng không nói gì nhìn mẹ mình đang hỗn loạn ở bên cạnh, một lúc sau mới khuyên giải: “Mẹ à, đứa nhỏ này đã được bốn tuổi, muốn lừa gạt hẳn là nên sớm làm từ trước đi! Theo con được biết thì ba của nó vẫn luôn trốn tránh ông anh của con, nếu không phải tại ông anh con sống chết quấn chặt lấy người ta thì phỏng chừng anh ta sẽ không chịu ở cùng với anh con đâu!”
“Nhưng mà…” Tô Mạt vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, bà đang định mở miệng nói gì đó thì lại bị Diệp Hoài An cắt lời: “Đoán tới đoán lui cũng không có ích gì, bây giờ gọi điện cho bác sĩ Kiều bảo xét nghiệm trước đã rồi tính tiếp!” Tô Mạt nghe lời gọi điện thoại, không bao lâu sau người được gọi là bác sĩ Kiều đã đến, lấy tóc của Mạch Bảo nhanh chóng mang đi xét nghiệm. Mẫu máu và số liệu DNA của Diệp Tử Phàm đã được lưu trữ sẵn, chỉ cần đối chiếu với số liệu của Mạch Bảo thì sẽ nhanh chóng biết được hai người có phải là quan hệ cha con ruột thịt hay không.
Mạch Bảo ăn uống no nê rồi thì được Diệp Tử Đồng mang vào phòng cho ngủ trưa.
Bác sĩ Kiều kia động tác rất nhanh, ngay buổi chiều đã mang kết quả xét nghiệm đến biệt thự.
Diệp Hoài An nhìn qua kết quả thì đưa cho Tô Mạt bên cạnh. Tô Mạt nhìn chỉ số trùng khớp đến 99.9999% trên tờ kết quả thì đột nhiên cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Bà không hề tỏ ra mừng như điên vì giấc mơ trở thành sự thật mà chỉ là mờ mịt không thể tin nổi. Diệp Tử Đồng nhìn người cha với biểu tình lạnh nhạt và người mẹ với ánh mắt thất thần thì trong long cảm thấy rất mơ hồ. Không lẽ cô đã đoán sai, Mạch Bảo không phải là con của anh cô sao?
Diệp Tử Đồng đi đến giật lấy tờ kết quả trong tay mẹ mình, lập tức đắc ý cười vui vẻ: “Mẹ, con nói đúng rồi chưa? Mạch Bảo đúng là con riêng của anh con mà!”
“Câm miệng! Loại chuyện này đáng để vui mừng sao?” Diệp Hoài An âm trầm quát Diệp Tử Đồng.
Tuy sắc mặt Diệp Hoài An tỏ ra rất giận dữ nhưng vẫn bị Diệp Tử Đồng nhìn ra được.
Hừ, rõ ràng là đang vui muốn chết vậy mà còn tỏ ra âm trầm tức giận như vậy!
Diệp Tử Đồng ủy khuất bĩu môi kéo tay Tô Mạt: “Mẹ, mẹ không vui à?”
Lúc này Tô Mạt mới phản ứng lại, vội vội vàng vàng kéo tay Diệp Tử Đồng chạy lên lầu: “Đồng Đồng, con mau đánh thức Mạch Bảo rồi thu dọn đồ đạc, chúng ta về thành phố B ngay!”
Diệp Tử Đồng kéo mẹ mình lại: “Mẹ, mẹ không thể mang Mạch Bảo đi, đây là bắt cóc trẻ con đó!”
Tô Mạt tức giận gạt tay cô ra: “Bắt cóc? Chú ý cách dùng từ của con, mẹ mang cháu ruột của mẹ về nhà mà gọi là bắt cóc à?”
“Nhưng bây giờ người giám hộ của Mạch Bảo vẫn là ba của nó, mẹ không nói với người ta tiếng nào mà tự ý mang Mạch Bảo đi thì chính là bắt cóc!”
“Ba của nó bụng dạ thật khó lường, dám giấu trưởng tôn của Diệp gia ta, việc này mẹ còn chưa tính toán với thằng đó nữa! Đứa bé này mẹ nhất định phải mang đi!”
“Nhưng mẹ ơi, anh của con còn chưa biết gì hết! Mẹ phải nói với anh một tiếng chứ?”
Diệp Tử Đồng thầm than trong lòng, ông anh mình ngốc ở bên cạnh Mạch Bảo lâu như vậy mà vẫn không biết đây là con của mình, người cha kia của Mạch Bảo đúng là đủ độc!
Lúc này Tô Mạt mới nhớ ra đứa con của bà vẫn còn không biết mình đã làm cha, vội la lên với Diệp Tử Đồng: “Còn thất thần ra đó làm gì? Nhanh gọi điện thoại cho anh con bảo nó về đây ngay!”
Diệp Tử Đồng liền cầm lấy điện thoại gọi cho Diệp Tử Phàm.
Tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên, Diệp Tử Phàm nhìn số điện thoại lóe sáng trên màn hình, lập tức ấn nút tắt.
Bên chỗ Mạch Tử còn chưa xử lý xong, mấy vị không thể trêu vào ở nhà lại gọi điện, nhất định là đang thúc giục mình về để luân phiên thẩm tra.
Diệp Tử Phàm thầm than một tiếng, việc khiến hắn âu sầu nhất bây giờ không phải là làm sao giải thích với cha mẹ, chuyện trong nhà Diệp Tử Phàm rất nắm chắc. Bây giờ vấn đề quan trọng nhất với Diệp Tử Phàm nhất chính là làm sao trấn an Mạch Tử để Mạch Tử đồng ý kết hôn với mình.
Diệp Tử Phàm sâu sắc nhận ra, cứ mỗi lần nhắc đến vấn đề kết hôn thì Mạch Tử liền tìm đủ cách né tránh. Hoặc là cố ý nói cho qua chuyện, hoặc là trầm mặc giả câm giả điếc.
Mạch Tử lau mái tóc đang nhỏ nước ra khỏi toilet thì thấy Diệp Tử Phàm đang ủ rũ ngồi trên ghế. Mạch Tử đi qua đá một cước vào cái người còn đang nằm ngay đơ ở đó: “Ê, sao anh còn chưa về nhà đi?”
Diệp Tử Phàm vươn tay kéo Mạch Tử ôm lên trên đùi mình, vùi đầu vào hõm vai của Mạch Tử: “Sao anh về được, chúng ta còn chưa làm gì hết!”
Mạch Tử dùng đầu vai đụng đụng Diệp Tử Phàm: “Em nói anh bắt cóc con em như vậy mà còn không biết đi tìm về cho em! Cẩn thận em tố cáo anh tội bắt cóc đấy!”
Diệp Tử Phàm ngẩng đầu, trong đôi mắt đen mang theo vài phần bướng bỉnh: “Cái bóng đèn nhỏ đó ở đây chúng ta chẳng làm được cái gì, để thằng bé ở bên nhà xây dựng tình cảm với cha mẹ anh đi. Cha mẹ anh đã sớm muốn ôm cháu lắm rồi, xem có tốt không, bỗng dưng nhặt được một đứa cháu trai, bọn họ còn không mừng đến phát điên sao?”
“Cha mẹ anh muốn ôm cháu thì anh nhanh chóng tìm một người đàn bà nào đó mà sinh con cho họ đi, mắc mớ gì cướp con em?”
Diệp Tử Phàm không để ý đến ánh mắt khinh bỉ của Mạch Tử, nhẹ cắn vành tai của Mạch Tử mà nói: “Anh không có hứng thú với phụ nữ, nếu muốn tìm người sinh thì cũng phải là em. Vợ à, nếu em muốn sinh con thì tốt lắm, anh sẽ làm em sinh cho anh tám đứa mười đứa, đủ lập một đội bóng luôn!”
Mạch Tử vừa tránh né Diệp Tử Phàm đánh lén vừa thở hổn hển nói: “Ai thèm sinh con cho anh, còn đến tám đứa mười đứa, anh nghĩ em là heo à? Sinh như vậy còn mạng nữa sao?”
Mạch Tử nói xong thì lập tức ngưng bặt thầm hận mình suýt tý nữa đã nói tuột ra, vội vàng lén đánh giá Diệp Tử Phàm ngồi bên cạnh, muốn từ thần sắc của hắn mà phán đoán xem hắn có nhận ra được gì không.
Diệp Tử Phàm thì lại bị cần cổ trắng nõn nà của Mạch Tử hấp dẫn ánh mắt, Diệp tổng tài đang vội vã đùa giỡn lưu manh căn bản là đâu nghe Mạch Tử nói gì. Bờ môi đặt trên cổ của Mạch Tử không ngừng cắn mút, bàn tay to cũng luồn vào vạt áo sờ soạn bờ eo mềm dẻo mà hàm hồ nói: “Anh cho Mạch Bảo đi tiên phong thu phục bọn họ trước để tạo thuận lợi cho em bước chân vào nhà anh. Anh đã dụng tâm như vậy, vợ à, em định cảm ơn anh thế nào đây?”
“Ai nói em muốn bước chân vào nhà anh? Anh đừng cho là đúng! Anh sờ đủ chưa? Buông tay ra…” Mạch Tử kéo bàn tay đang không an phận du ngoạn trên người mình ra ném qua một bên.
Diệp Tử Phàm xoay người đem Mạch Tử áp trên sô pha, sô pha mềm mại vì bị sức nặng của hai người làm hõm xuống, Mạch Tử lọt thỏm bên trong nhìn bóng dáng của mình phản chiếu trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm kia.
Đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, “Tử Phàm, anh có yêu em không?” Mạch Tử khẽ thì thào.
“Mạch Tử, anh yêu em, anh rất nghiêm túc!”
Ánh mắt chuyên chú tràn đầy tình ý, lời nói thâm tình từ trong tai chạy thẳng đến tận trái tim. Thế nhưng nhu tình kia gặp phải hiện thực tàn khốc thì trực tiếp biến thành gai nhọn đâm vào trái tim của Mạch Tử.
“Nếu như em chỉ còn sống được có một ngày, anh còn có thể yêu em không?”
Ánh mắt lo được lo mất của Mạch Tử khiến trái tim của Diệp Tử Phàm nhói đau, bất chợt nỗi đau đớn trong quá khứ lại ùa về khiến cho Diệp Tử Phàm có cảm giác không an toàn.
Diệp Tử Phàm vội cúi người ôm chặt lấy người dưới thân, tựa như muốn đem thân thể gầy gò kia hòa vào làm một với thân thể của mình.
“Mạch Tử, cuộc đời có quá nhiều biến cố. Không ai biết trước được họa phúc, không ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Anh đã từng nói chúng ta cần phải nắm chắc hiện tại. Nếu như em chỉ còn sống được có mỗi một ngày thì chúng ta càng cần phải quý trọng từng phút từng giây ở bên nhau, không được để có thêm bất kỳ tiếc nuối gì!”
Mạch Tử khe khẽ thở dài. Tại sao mình cứ lo được lo mất chẳng khác gì Lâm muội muội (), không phải đã nói thời gian còn lại không cầu oanh oanh liệt liệt, chỉ cầu khắc sâu trong tim sao? Cứ tiếp tục tự ai tự oán như vậy căn bản chính là đang lãng phí thời gian.
(() Aka Lâm Đại Ngọc, idol quá nổi tiếng rồi, không biết thì tự gg, mị hem ưa thím này =”=)
“Nếu như em không muốn kết hôn với anh thì anh sẽ ghét em sao?”
Ngữ khí cẩn thận khiến cho Diệp Tử Phàm dở khóc dở cười nhìn Mạch Tử đang mang đầy áy náy: “Anh nói này Mạch Tử, anh là người nhỏ mọn vậy à? Em không muốn kết hôn với anh điều đó chứng minh là em vẫn còn chưa hoàn toàn tin tưởng anh!”
Diệp Tử Phàm nhẹ đưa ngón tay lên vuốt ve cánh môi của Mạch Tử, ngăn lại lời Mạch Tử định nói.
“Mạch Tử, em có sự lựa chọn của em, anh không có tư cách can thiệp. Anh chỉ có cách càng thêm cố gắng yêu thương em để em cam tâm tình nguyện làm vợ của Diệp Tử Phàm này. Cả đời này em không thể chạy thoát được!”
Tên đàn ông đáng ghét, tại sao lại nói chuyện tình cảm như vậy, khiến em không nhịn được mà muốn khóc. Rơi lệ như vậy rất ảnh hưởng đến sức khỏe của em có biết không?
Mạch Tử đỏ mắt âm thầm oán hận, vươn tay ôm lấy cổ của Diệp Tử Phàm nâng mặt lên, bờ môi run rẩy hơi dán vào phiến môi cực nóng kia.
Hai đôi môi chạm vào nhau tựa như ngòi nổ, làm bùng cháy dục vọng tích tụ trong lòng, Diệp Tử Phàm lập tức ôm chầm lấy Mạch Tử kịch liệt đáp lại. Hai người hôn đến trời đất đảo lộn, cho đến khi hai đôi môi đều tê dại mới thở hổn hển mà ngừng lại.
Mạch Tử nằm dưới thân, bờ môi hơi sưng lấp lánh ánh nước, hai gò má đỏ hồng, đôi mắt như phủ một tầng sương mù quyến rũ khiến cho lý trí của Diệp Tử Phàm lập tức vỡ đê.
Diệp Tử Phàm ôm lấy Mạch Tử đi vào trong phòng đặt lên trên giường, nhanh chóng trút đi quần áo, bất chợt nhìn thấy hai dấu màu xanh tím trên đầu gối của Mạch Tử khiến Diệp Tử Phàm lấy lại lý trí mà đau lòng xem xét vết thương: “Mạch Tử, đầu gối của em sao thế này?”
Mạch Tử hơi dịch người, thu đầu gối lại tránh đi bàn tay muốn vuốt ve nhưng lại sợ chạm vào làm đau mình của Diệp Tử Phàm. Mạch Tử làm như không có gì mà đáp: “Không sao, trong thôn bất cẩn bị té! Nền đất trong thôn rất cứng làm em đau muốn chết. Tử Phàm, đầu em bây giờ còn choáng váng đó!”
Giọng nói mềm mại mang theo ý làm nũng của Mạch Tử theo màng tai mà chạy vào trong lòng không ngừng gãi khiến cho Diệp Tử Phàm ngứa ngáy. Đầu gối hơi cong lên làm lộ ra bàn chân xinh đẹp, đầu ngón chân mượt mà sáng bóng đầy mê người.
Ánh mắt Diệp Tử Phàm lướt từ đầu ngón chân một đường thẳng đến bờ môi hồng đang khép mở: “Anh đừng có nhìn em như vậy! Kỳ lắm!”
Ánh mắt của Diệp Tử Phàm cứ quét qua quét lại trên người của Mạch Tử khiến cho Mạch Tử nhịn không được mà co người lại. Chợt Diệp Tử Phàm chép miệng, thở dài một tiếng: “Ai, vợ à, đầu gối của em bị sưng như vậy thì anh biết dùng tư thế nào? Nếu dùng tư thế từ phía sau, em đã như vậy rồi thì sao anh có thể khiến cho em càng thêm bị thương chứ?”
Mạch Tử bị Diệp Tử Phàm nói như vậy thì giật mình, hoàn toàn không ngờ được Diệp Tử Phàm lại không biết xấu hổ mà có thể đem mấy chuyện tư mật ra nói bằng vẻ mặt rất nghiêm trang như thế.
Diệp Tử Phàm gãi cằm rối rắm suy tư, lập tức hai mắt nheo lại, nở nụ cười đầy đáng khinh: “Dứt khoát xài tư thế ‘Quan Âm tọa liên’ đi, tư thế này được, anh tốt em tốt, cực kỳ thoải mái. Đến đây nào vợ!”
Nói xong liền cười *** đãng mà nắm lấy mắt cá chân của Mạch Tử, tay vừa chạm vào làn da trắng nõn thì liền bị Mạch Tử một cước đá văng, đồng thời một bàn tay vung lên ném gối đầu vào thẳng mặt Diệp Tử Phàm.
“Diệp Tử Phàm, anh là đồ vô lại lưu manh! Đồ không biết xấu hổ! Anh hết thuốc chữa rồi!”
Mạch Tử đỏ mặt vừa mắng vừa quơ tay túm được cái gì thì ném Diệp Tử Phàm.
Gối đầu bay qua!
Gối ôm bay qua!
Diệp Tử Phàm vừa trốn vừa la: “Vợ ơi em bình tĩnh lại đi! Á, đừng ném đèn bàn, chết người đó!”
“Ném chết tên lưu manh t*ng trùng xông lên não nhà anh!” Mạch Tử không quan tâm quơ được cái gì thì ném cái nấy qua.
Cho đến khi ném hết sạch những thứ có thể ném được rồi thì mới tức giận ngừng lại. Lúc này trong phòng đã cực kỳ hỗn độn, Mạch Tử ngượng ngùng nhìn kiệt tác của mình, âm thầm kinh ngạc sao hôm nay mình lại có khả năng sát thương lớn đến thế.
Trong lúc đánh nhau mà ngây người thì có khả năng sẽ mất mạng, khi Mạch Tử phản ứng lại thì đã bị Diệp Tử Phàm nhanh như hổ đói vồ mồi áp xuống giường.
“Tiểu bại hoại, em dám ném anh, xem anh xử lý em thế nào!”
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
27 chương
36 chương
11 chương
10 chương
25 chương
4 chương