Ban đầu Diệp Tử Đồng nhìn Mạch Bảo từ xa thì đã thấy bé giống Diệp Tử Phàm đến năm sáu phần, càng đến gần thì càng kinh ngạc khi nhận ra hai người gần như là giống y hệt. Diệp Tử Phàm bế Mạch Bảo, đầu hai người kề sát, hơn nữa lại thêm tiếng “cha” của Mạch Bảo càng khiến cho người nhìn càng thấy giống, Diệp Tử Đồng càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Đứa bé này nhất định là con riêng của ông anh mình. Mạng của ông anh gay này đúng là tốt, lại có người chịu sinh con cho ổng. Diệp Tử Đồng suy đoán một hồi, mỉm cười hỏi Mạch Bảo: “Bánh bao nhỏ, con tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?” “Chào chị, em là Mạch Bảo, năm nay bốn tuổi!” Mạch Bảo chớp chớp đôi mắt to đen láy nhìn Diệp Tử Đồng, nhìn đến mức lòng cô ngứa ngáy. Ai da, bánh bao nhỏ đáng yêu quá chừng! Lại còn gọi mình là chị! Diệp Tử Đồng hai tay ôm má tỏ ra thẹn thùng: “Ai nha, đứa nhỏ này, sao lại gọi cô là chị chứ?” Giơ tay chỉ Diệp Tử Phàm nói: “Cô là Diệp Tử Đồng, là em gái của người này nên con phải gọi cô là cô mới đúng!” “Nhưng chị thật là trẻ, lại rất xinh đẹp, sao lại gọi là cô ạ?” Khuôn mặt nhỏ của Mạch Bảo hơi nhăn lại, tỏ ra rối rắm vì cách xưng hô với Diệp Tử Đồng. Ai nha, chịu không nổi, bánh bao nhỏ tại sao lại đáng yêu đến thế? Thật muốn ôm vào lòng mặc sức mà xoa nắn quá đi! Ý tưởng vừa nảy ra thì Diệp Tử Đồng liền hành động ngay, tay ngọc duỗi ra cướp Mạch Bảo từ trong lòng Diệp Tử Phàm qua. Thân hình béo béo mềm mềm vừa ôm vào lòng, liền nhịn không được mà trái cọ cọ, phải sờ sờ. Vị cô này không khỏi quá nhiệt tình đi, chậc, lớn lên đẹp trai quả nhiên thật phiền toái. Mạch Bảo thở dài tỏ ra cam chịu mặc cho Diệp Tử Đồng giở trò. Mạch Bảo hơi nhấc mắt, chợt nhìn thấy khuôn ngực trắng nõn nà lộ ra ngay sát mặt bé, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên. Ai nha, xấu hổ quá đi! Diệp Tử Đồng đang hăng say ôm hôn bé, chợt thấy Mạch Bảo đỏ mặt không biết nên quay qua hướng nào thì có hơi kỳ quái, đứa bé này làm sao thế? Tô Mạt đứng một bên thì gấp dến dậm chân, hai cha con nhà này thường ngày đều là nhân vật hét ra lửa, vậy mà hôm nay đều bại trên tay một cái bánh bao nhỏ, nếu như bà không ra tay thì toàn gia xem như đều bị diệt. Tô Mạt ưỡn bộ ngực còn lớn hơn Diệp Tử Đồng, đá cô con gái đang còn ôm hôn bánh bao đến hăng say, ho nhẹ một tiếng trầm giọng quát: “Đường đường là Diệp gia đại tiểu thư, còn ra thể thống gì?” Diệp Tử Đồng bĩu môi buông Mạch Bảo ra, trong lòng âm thầm tiếc hận: “Con còn chưa sờ đủ nữa!” Thấy sắc mặt của mẹ mình không tốt, ánh mắt nhìn Mạch Bảo mang theo vài phần bất mãn lẫn địch ý, trong lòng cảm thấy bất bình thay Mạch Bảo. Lập tức xoa mái tóc đen mềm mại của bé, ý bảo bé chào hỏi: “Mạch Bảo, mau chào bà đi!” Mạch Bảo ngoan ngoãn gọi một tiếng bà. Tô Mạt hừ lạnh một tiếng: “Tôi không nhận nổi đâu!” Mạch Bảo có thể cảm nhận được người bà này không quá thích bé, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, rầu rĩ không vui. Diệp Tử Phàm thấy thế liền cau mày, Mạch Bảo là bảo bối hắn nâng niu trong tay, không thể để cho bé chịu được bất kỳ ủy khuất nào. Mặc dù đứa bé này phá hỏng buổi lễ đính hôn nhưng không thể nào tính toán với một đứa trẻ ngây thơ vô tội được, tại sao mẹ mình lại như vậy? “Mẹ, trẻ con biết gì, sao mẹ lại làm khó nó?” Tiếng nghị luận trong phòng tiệc càng lúc càng lớn, Diệp Hoài An lẫn Tô Mạt đều rất khó chịu. Tô Mạt lạnh lùng nhìn Diệp Tử Phàm: “Chuyện của đứa bé này tính sau đi, bây giờ con nói phải giải quyết ra sao?” Nếu không phải tại vì Tạ Thiên Lỗi lại ngáng chân giữa đường, khi Lưu Đình Đình đưa ra ý định kết hôn giả để hợp sức đối kháng với Tạ Thiên Lỗi thì Diệp Tử Phàm sẽ không đồng ý với cô. Trước kia khi Lưu Đình Đình đề cập đến chuyện này, Diệp Tử Phàm vốn rất lo ngại sợ Mạch Tử sẽ càng tránh xa mình hơn nên chỉ thường xuyên tiếp xúc với Lưu Đình Đình để kích thích Tạ Thiên Lỗi. Sau này động tác của Tạ Thiên Lỗi càng lúc càng lớn, Diệp Tử Phàm vốn không có kiên nhẫn đánh lâu dài nhưng căn cơ của Tạ Thiên Lỗi tại đây khá sâu rộng, không phải một sớm một chiều thì có thể nhổ tận gốc. Lúc này Lưu Đình Đình lại đưa ra đề nghị kết hôn, Diệp Tử Phàm đã định từ chối nhưng bị kế hoạch của cô hấp dẫn. Trùng hợp khi đó Mạch Tử lại rời thành phố về thôn, Diệp Tử Phàm liền nhân cơ hội này muốn giải quyết dứt điểm Tạ Thiên Lỗi, tránh để Mạch Tử hiểu lầm việc đính hôn với Lưu Đình Đình. Ai ngờ Mạch Tử lại về sớm hơn dự định, lại còn để Mạch Bảo biết được chuyện này. Vì muốn bức Tạ Thiên Lỗi chó cùng rứt giậu nên Diệp Tử Phàm cố tình làm lớn việc đính hôn giữa hai nhà, Mạch Tử biết được việc này sẽ có phản ứng như thế nào, Diệp Tử Phàm thật sự không dám tưởng tượng. Tại sao Mạch Bảo lại xuất hiện ở đây? Mạch Tử đâu rồi? Diệp Tử Phàm nôn nóng hỏi Mạch Bảo: “Mạch Bảo, sao con đến đây được? Ba của con đâu?” Mạch Bảo hếch cái mũi nhỏ nhắn đầy đắc ý: “Con trốn ra khỏi trường mầm non, ba đâu có biết!” Tảng đá đè nặng trong lòng Diệp Tử Phàm vẫn chưa hạ xuống, lúc này Mạch Tử rất mẫn cảm, tuy hai người đã nối lại tình xưa nhưng bình thường nhất cử nhất động vẫn để lộ sự bất tín nhiệm với hắn. Vừa nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn lại hiện lên vẻ đau đớn thì trái tim của Diệp Tử Phàm lại như bị bóp nghẹt. Diệp Tử Phàm càng nghĩ càng lo lắng, lúc này hắn đã không còn tâm trí đâu mà giải quyết cục diện rối rắm kia, lúc này đầu óc của Diệp Tử Phàm đều đặt hết trên người Mạch Tử, lòng như lửa đốt chỉ muốn nhanh chóng tháo bỏ hiểu lầm với Mạch Tử. Lưu Đình Đình bị bỏ quên nãy giờ vẫn duy trì nụ cười ôn hòa mà đứng giữa khung cảnh hỗn loạn, trên gương mặt được trang điểm tinh xảo không hề để lộ ra một chút khó chịu, rộng lượng đến mức khách khứa đến dự tiệc đều phải chậc lưỡi thán phục. Diệp Hoài An và Tô Mạt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ cô gái này quả không đơn giản. Trong lúc Diệp Tử Phàm còn đang rối rắm nên làm sao để thuận lợi thoát thân thì di động chợt vang lên, cái tên hiển thị trên màn hình khiến cho hắn phải cau mày. “Tiểu Nham, có chuyện gì?” Không biết đối phương nói những gì, sau khi Diệp Tử Phàm ngắt điện thoại thì nôn nóng đi đến bên cạnh Lưu Đình Đình tỏ ra có lỗi nói: “Đình Đình, lễ đính hôn chỉ sợ…” Đôi mắt lấp lánh của Lưu Đình Đình ôn hòa nhìn Diệp Tử Phàm: “Không sao, anh đi đi!” Diệp Tử Phàm cảm kích nhìn cô, nhét Mạch Bảo vào lòng Diệp Tử Đồng rồi nói: “Trông chừng Mạch Bảo cho anh, nếu anh về mà thấy thằng bé mất một sợi tóc thì em cứ đợi đó!” Nhìn gương mặt hung tợn của Diệp Tử Phàm, Diệp Tử Đồng khinh thường bĩu môi, anh nghĩ em của anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn dọa cái kiểu đấy? Trong lòng mặc dù oán thầm nhưng Diệp Tử Đồng vẫn ôm Mạch Bảo vào lòng. Diệp Tử Phàm xoa đầu Mạch Bảo, nhẹ nhàng căn dặn: “Chú đi đón ba của con, con đi theo cô về nhà chờ chú với ba nhé?” Mạch Bảo ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, chú Diệp yên tâm đi đi, Mạch Bảo sẽ ngoan mà!” Bên phía cha mẹ, Diệp Tử Phàm không còn thời gian để giải thích, ném lại một câu: “Con có việc quan trọng phải xử lý!” xong rồi liền nhanh như chớp mất hút khiến cho Tô Mạt tức đến thở không nổi, thầm mắng đứa con trai hồ đồ đã vứt lại cho ông bà cục diện rối rắm này, bảo họ thu dọn kiểu gì? Sắc mặt Diệp Hoài An càng đen thêm mấy phần, quay sang lạnh lùng nói với Tô Mạt: “Từ nay về sau coi như không có đứa con trai này, không được liên hệ gì với nó nữa!” Tô Mạt giật mình, bà biết Diệp Hoài An thực sự rất tức giận, mặc dù rất muốn xin cho con trai nhưng lúc này bà không dám chạm vào vảy ngược của Diệp Hoài An. Ngược lại Lưu Đình Đình vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, hoàn toàn không có chút tức giận hay oán hận vì bị chồng chưa cưới bỏ mặc trong lễ đính hôn, cô đi qua trấn an hai vợ chồng Diệp thị: “Bác trai bác gái, Tử Phàm chỉ là có chuyện đột xuất, hai người cứ yên tâm giao mọi việc ở đây cho con!” Lưu Đình Đình đi đến chỗ micro, đầu tiên là khách sáo vài câu rồi tìm một cái cớ tốt cho việc Diệp Tử Phàm bỏ đi. Cô chỉ cần nói hai ba câu đã làm dịu đi tình huống xấu hổ, nhưng dù sao thì chú rể cũng chạy mất nên tiệc đính hôn coi như bị hủy. Hai thân hình đứng sừng sững ngoài đại sảnh khách sạn, Lâm Dương bĩu môi nhìn Từ Hoằng Nghị vẫn duy trì sắc mặt thản nhiên: “Học trưởng, anh yên tâm rồi chứ?” Thấy Lâm Dương dùng ánh mắt ai oán nhìn mình, Từ Hoằng Nghị dở khóc dở cười: “Đúng là trẻ con ngây thơ!” “Học trưởng, em đã nói em không phải là trẻ con!” Dáng vẻ tức đến đỏ mắt của Lâm Dương khiến cho Từ Hoằng Nghị bật cười vui sướng, hai bóng người nhanh chóng biến mất khỏi đại sảnh. Diệp Tử Phàm lái xe phóng như bay trên đường, vừa rồi khi Thôi Nham điện thoại cho hắn thì chỉ nói đúng một câu: “Muốn gặp lại Mạch Tử thì đến đây ngay!” Sau đó nói địa chỉ rồi ngắt điện thoại. Một câu không đầu không đuôi như thế có thể không khiến Diệp Tử Phàm sốt ruột sao? Bây giờ ông trời có xuống đây cũng chẳng quan trọng bằng Mạch Tử. Đem chân ga đạp mạnh, chiếc xe phóng như hỏa tiễn biến mất trên con đường. Mạch Tử ngơ ngác quay đầu nhìn hai người đàn ông trẻ tuổi đứng sau lưng mình, trông hai người đó rất lạ mặt, hẳn là chưa từng gặp bao giờ nhưng sao họ lại biết tên của mình? Người đàn ông đứng trước có một đôi mắt to trong veo đến chói mắt, đang cười tủm tỉm nhìn Mạch Tử, nụ cười ôn hòa nhẹ nhàng như nước suối. Mạch Tử đứng lên hỏi: “Anh là…” Người đàn ông kia mỉm cười vươn tay: “Xin chào! Tôi là Thôi Nham!” Mạch Tử triệt để giật mình, hoàn toàn không thể tin được chủ tịch của tập đoàn Tế Hằng lại trẻ đến thế. Mạch Tử không chỉ một lần nghe thấy Diệp Tử Phàm nhắc đến Thôi Nham, vật họp theo loài, trong tiềm thức Mạch Tử luôn cho rằng Thôi Nham cũng thuộc dạng hoa hoa công tử như Diệp Tử Phàm. Dù sao thì mấy công tử thế gia đều có chung một loại đức hạnh như vậy thôi. Thôi Nham thì hoàn toàn không biết mình nằm thôi cũng trúng đạn. Mạch Tử lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ vì mình thất thố, vội vàng giơ tay ra bắt lại: “Anh là Thôi tổng?” Thôi Nham xì một tiếng bật cười: “Diệp Tử Phàm luôn nói cậu là trái ớt nhỏ, không ngờ lại là một chú thỏ con!” “Boss, thỏ con là tên thân mật Diệp tổng tài đặt riêng cho em!” Một giọng nói lạnh lẽo phiêu đến, lời này là từ trong miệng người đàn ông cao lớn bên cạnh Thôi Nham truyền ra. Trong lời nói của người đàn ông sặc đầy mùi giấm chua lẫn ai oán không thèm che giấu. Mạch Tử rất hiếu kỳ quan hệ của hai người này, nhịn không được mà đánh giá người đàn ông phía sau, khác với Diệp Tử Phàm tà mị, Thôi Nham như ánh sáng mặt trời, Tiêu Thành Vũ lãnh diễm, người đàn ông này anh tuấn ôn hòa, phong lưu nho nhã, chỉ cần cười một cái thì lập tức tạo cảm giác an tâm thoải mái cho người khác. Người đàn ông kia thấy Mạch Tử đang đánh giá mình thì mỉm cười tự giới thiệu: “Chào cậu, tôi là Lý Hàn Mặc, là ‘trợ lý riêng’ của Thôi tổng!” Ba chữ “Trợ lý riêng” được người đàn ông cố tình nhấn mạnh, trong lời nói mang theo ái muội lẫn tuyên cáo chủ quyền đầy bá đạo mà trẻ con khiến Mạch Tử không khỏi nhoẻn miệng cười. Ánh mắt mang theo vẻ ái muội đảo quanh hai người kia. Sắc mặt Thôi Nham thoáng xấu hổ, quay ra sau ai oán trừng Lý Hàn Mặc. Chu Thừa Trạch vẫn im lặng nghe ba người nói chuyện, khi biết được người đàn ông trẻ tuổi trước mắt này chính là ông chủ nổi tiếng lãnh huyết vô tình, thủ đoạn tàn độc của tập đoàn Tế Hằng thì có hơi run rẩy. Sự xuất hiện đột ngột của hai người đó triệt để phá hỏng kế hoạch của anh ta, cơ hội tốt như vậy lại cứ thế mà trôi tuột đi khiến cho Chu Thừa Trạch vạn phần ảo não. Nhưng tiền tài quyền thế của tập đoàn Tế Hằng cực kỳ hùng hậu, không phải là kẻ có thể dễ dàng đắc tội. Chu Thừa Trạch tính toán xong thì làm như không có việc gì đứng lên nói với Mạch Tử: “Mạch Tử, nếu hai vị này là bạn của cậu thì tôi không phiền mọi người ôn chuyện, đúng lúc tôi vẫn còn việc bên tạp chí nên tôi đi trước đây!” Mạch Tử cảm kích nói: “A Trạch, hôm nay cám ơn anh!” Chu Thừa Trạch nhếch môi cười với Mạch Tử: “Không sao, bạn bè nên làm mà, tôi đi trước, có thời gian thì liên lạc!” Chu Thừa Trạch giơ điện thoại lên chào rồi đi ra ngoài. Khi đi ngang qua Thôi Nham, ánh mắt giao nhau, Chu Thừa Trạch thấy rõ ý cảnh cáo bên trong đôi mắt to trong vắt kia. Chu Thừa trạch vờ như không biết gì mỉm cười lễ độ rồi vòng qua Thôi Nham ra khỏi tiệm cà phê. Bên quầy cà phê, Tề Lưu Hải nghiến răng nghiến lợi nhìn hai tờ bác Mao chưa đến nửa giờ đã chia tay mình cùng với Tiểu Viên Thiểm đang cười đến không khép miệng lại, đầy căm giận bất bình. Người ta thường nói cờ bạc hại người, lời này tuyệt đối không sai. Vừa mới cá cược có một tý đã thua đến táng gia bại sản, ôi bác Mao của mình!