Editor: An Dĩnh Hy Dưới lầu. “Thiển Tịch, cậu làm sao vậy? Sao lại chật vật như thế này?” Vương Kha Nhi bị bộ dạng của Phong Thiển Tịch dọa tới sợ, tóc hỗn độn, quần áo xốc xếch, hốc mắt rưng rưng còn hằn lên tia máu. Phong Thiển Tịch bắt lấy tay Vương Kha Nhi: “Đi, Kha Nhi, chúng ta đi.” Không còn cố kỵ điều gì, cô kéo Vương Kha Nhi ra khỏi phòng khách, cứ một đường mà chạy, chỉ nghĩ phải rời khỏi cái nhà kia. “Thiển Tịch, rốt cuộc làm sao vậy? Là Nam Cung tiên sinh không muốn giữ tôi lại sao? Không vấn đề gì đâu, cùng lắm tôi lại nghĩ cách đi chỗ khác.” “Kha Nhi, trừ tôi ra, cậu cũng không còn chỗ nào khác để đi. Cậu bỏ nhà đi, tôi cũng theo cậu bỏ nhà đi, cậu phải ở ngoài đường, tôi cũng theo cậu ở ngoài đường.” Tôn nghiêm là cái gì? Tôn nghiêm tuy rằng không thể làm ra cơm để ăn, nhưng mà có thể làm tổn thương trái tim của một người. Bị vũ nhục như vậy, cô không biết mình còn có cái dũng khí gì để tiếp tục bị anh ta chà đạp. Hai người đi trên đường cứ có cảm giác như đang đi vào cõi thần tiên, cũng tốt, vẫn còn có người bên cạnh, sẽ không sợ cô đơn. Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, hai người liền tìm một chỗ nghĩ chân mà không tìm được, đành phải ngồi nghĩ ở một công viên. Mặt trời đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, ánh trăng chậm rãi ngẩng đầu lên, một màn đêm yên lặng. Lúc này Nam Cung gia đã sớm chuẩn bị cơm chiều. Sau khi Phong Thiển Tịch chạy đi, Nam Cung Tuyệt cũng không có rời khỏi thư phòng, mãi đến giờ cơm mới đi xuống, anh đi thẳng đến nhà ăn, mắt lam sắc bén liếc nhìn khắp nơi một lượt. “Cô ấy đâu?” “Chủ nhân, phu nhân mang theo bằng hữu ra ngoài.” “Vẫn chưa quay về?” “Đúng vậy.” Ngồi bên bàn ăn, Nam Cung Tuyệt vẫn không động đũa, sau một hồi, anh vỗ bàn đứng dậy, nét mặt toát lên vẻ lạnh lẽo, làm đám hầu gái xung quanh sợ tới mức cúi thấp đầu. “Tất cả đi tìm cho ta, mặc kệ là bao lâu, cũng phải mang cô ấy về đây!” Anh ra lệnh, người phụ nữ này, thà bỏ nhà ra đi cũng không muốn ăn nói khép nép cầu xin anh sao? Được lắm tính tình rất quật cường! “Dạ!” nhóm hầu gái cung kính khom lưng. Trời càng ngày càng tối, công viên cũng đã vắng người. ‘Ắt xì!’ “Thiển Tịch, cậu vẫn ổn chứ? Có phải là lạnh quá hay không?” Vương Kha Nhi nhanh tay ôm lấy cô. “Không sao, cũng không lạnh lắm”. Phong Thiển Tịch hít hít cái mũi, không có nhà để về cũng đành, lúc cô đi lại không mang theo tiền, bây giờ trên người không có một xu, xem ra tối hôm nay chỉ có thể ngủ tạm ở đây một đêm. “Thiển Tịch, tôi rất xin lỗi cậu, là tôi đã liên lụy cậu, cậu cùng Nam Cung tiên sinh hạnh phúc như vậy, lại không nghĩ sẽ vì tôi mà cãi nhau.” “Kha Nhi, cậu đừng tự trách, không liên quan đến cậu.” Cô đã hoàn thành yêu cầu của Nam Cung Tuyệt, chỉ là bị vũ nhục như vậy làm cô không cam lòng. ‘lộp bộp lộp bộp", đột nhiên mưa rơi xuống, lúc đầu chỉ là vài hạt mưa nho nhỏ, rất nhanh đã trở thành một cơn mưa to tầm tả. Trong công viên cơ hồ không tìm được chỗ trú mưa, hai người bị mưa dội như gà rớt vào nồi canh, hoảng loạn vội chạy trong mưa, vẫn không tìm được một chỗ để tránh. “Thiển, Thiển Tịch.....Tôi....Đi không được nữa.” Bước chân Vương Kha Nhi dừng lại, thở hổn hển mấy hơi, sau đó ngã ra đất. “Kha Nhi, Kha Nhi!!!” Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy thân thể đang ngất đi của Vương Kha Nhi kêu lớn, nhưng dù có kêu bao nhiêu, cũng không gọi cô ta tỉnh dậy được. ‘Kha Nhi, cậu đừng làm tôi sợ, Kha Nhi!!!” Vừa sợ hãi vừa lo lắng cô khóc rống lên, khóc thật lâu thật lâu, cô cõng Vương Kha Nhi trên lưng mình, kéo lê thân thể trong cơn tầm tã mà đi về phía trước. Chưa đi được bao xa, cô đột nhiên ngã xuống, Vương Kha Nhi từ trên lưng cô văng qua một bên: “Kha Nhi!” Cô nhanh chóng bò đến chỗ Vương Kha Nhi. Lúc này, từ đằng xa có một người đi tới, sau đó dừng lại ở trước mặt cô. Giày da? Đàn ông? Là ai? “Thật là chật vật!” Âm thanh trầm thấp truyền vào trong tai. Phong Thiển Tịch chậm rãi ngẩng đầu, bên dưới chiếc ô màu đen, ẩn ẩn có thể nhìn thấy một nam nhân với dáng vẻ lạnh lùng: “Nam Cung Tuyệt....” Nam Cung Tuyệt ngồi xổm xuống, trêu ghẹo nhìn cô: “Thân là thiếu phu nhân của Nam Cung gia, lại khiến cho bản thân mình thê thảm như vậy, hừ, Thiển Tịch, em cũng quá không biết đại thể rồi.” “Ha ha, thê thảm? Bây giờ tôi thê thảm? Hay là thời điểm bị anh mang đi bán đấu giá thê thảm hơn? Tất cả những thứ này đều không phải do anh ban tặng sao? Anh lại muốn đến đây cười nhạo tôi chứ gì?” “Nói cái gì vậy? Tôi chính là tự mình tới đón em về nhà.” “Nhà? Ha ha ha. Cái loại nhà này, có trở về hay không có ý nghĩa gì sao? Nam Cung Tuyệt anh còn thiếu tôi sao?” Phong Thiển Tịch quỳ rạp trên mặt đất, tự cười giễu chính mình, tùy ý để nước mưa dội vào, chỉ là không biết trên mặt cô bây giờ là nước mắt hay là nước mưa nữa. “Có ý nghĩa hay không cũng không sao cả, thiếu hay không thiếu em cũng chẳng là gì, nếu đã là vợ của tôi, thì nên ngoan một chút.” Nam Cung Tuyệt một tay cầm ô, một tay kéo cô vác lên vai, quay đầu nói với hầu gái phía sau: “Đem cô ta mang về.” Nghe câu nói này, Phong Thiển Tịch nguyên bản còn muốn giãy giụa ngay lập tức an tĩnh, cô cắn môi, Kha Nhi hiện tại hôn mê, cũng không biết thân thể thế nào, một mình cô cũng không biết phải mang Kha Nhi đi đâu, cho dù không muốn về nhà, cho dù hận Nam Cung Tuyệt thấu xương, nhưng trước mắt, anh là nơi duy nhất có thể dựa vào. Bị Nam Cung Tuyệt bắt trở về. Trực tiếp đem cô khiêng lên lầu, không chút tình cảm nào ném cô lên sô-pha, ngón tay thon dài, chầm chậm cởi cúc áo cô ra. “Anh muốn làm gì?” “Thay quần áo cho em, không nhìn thấy sao?” Anh nói ngón tay lại tiếp tục cởi quần áo của cô. Thiển Tịch nhanh chóng vây lấy thân thể của mình: “Tôi, tôi tự làm.” Nam Cung Tuyệt lạnh lùng nhìn cô: “Không được, buông tay ra.” “Quần áo của tôi, tôi có thể tự mình thay.” Cô lại khẩn trương ôm lấy thân. “Không thể.” “Tôi không phải đứa trẻ ba tuổi, cũng không muốn làm phiền anh phải động tay.” “Em là vợ của tôi, tôi thay quần áo cho em, em hẳn là nên vui vẻ tiếp nhận chứ.” “Vui vẻ tiếp nhận? Anh là muốn ngay lúc này, thừa cơ nhục nhã tôi sao? Ắt-xì!” Vừa mới nói xong, cô liền đánh một cái hắt xì, mà sơ hở này bị Nam Cung Tuyệt bắt được, chỉ vài cái anh đã lột sạch quần áo trên người cô, đem mớ quần áo ướt đó ném qua một bên. Anh lấy ra bộ quần áo sạch sẽ từ tủ, đi đến gần sô-pha của cô. Thân thể phơi bày lõa lồ, Thiển Tịch theo bản năng đem những bộ phận nhạy cảm của mình che lại: “Anh không cần lại đây.” “Đã cởi sạch sẽ, còn sợ tôi nhìn sao?” “Tôi có thể tự mình mặc, xin anh đi ra ngoài được chứ?” Cô đang cố gắng áp chế sự bất bình trong nội tâm, cố gắng làm cho mình bình thản mà nói. Nam Cung Tuyệt đã đi đến gần mép sô-pha. “Anh tránh ra.......” Thiển Tịch nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, kinh hoảng kêu thành tiếng. Quần áo bị quăng lên người cô, hồi lâu không có động tĩnh gì, cô thật cẩn thận mở một con mắt nhìn len lén, hử? Không có ai? Cầm lấy bộ quần áo sạch sẽ, cô lại đưa mắt liếc một lượt, cửa phòng ngủ khép hờ, anh ta đi ra ngoài sao? Mặc kệ, Thiển Tịch nhanh chóng đem quần áo mặc vào, ngã người trên sô-pha. Không nghĩ tới anh thật sự sẽ đi ra ngoài, cũng không có dùng cơ hội này nhục nhã cô, chẳng lẽ lại là phát thiện tâm sao? Còn nữa, anh cho người hầu mang Kha Nhi về, còn phân phó người gọi bác sĩ tới. Phong Thiển Tịch có chút nghĩ không thông, rốt cuộc có nên cảm ơn anh ta một tiếng hay không đây? A, thật là một tên đàn ông tâm tính bất định mà.