Ngày 8 tháng 9 Trời quang Hôm nay là lễ Trung thu trong truyền thuyết. Hơ, tại sao mình lại dùng ba chữ “Trong truyền thuyết” này nhở? ⊙_⊙ quả nhiên là bị tên kia đầu độc rồi à? Chờ chút, hình như vừa rồi mình còn dùng biểu tượng cảm xúc nữa thì phải…Nhất định phải cách Nhan Vũ xa một chút thôi, bằng không chẳng bao lâu nữa mình sẽ biến thành dobe như ảnh mất. Mình không muốn thế đâu… &gt;_&lt; Khổ cái là mình dạo này cứ phải ở cùng ảnh, bởi vì mình vừa bị người nhà đuổi ra ngoài. Vừa xong, ngay mới đây thôi, lúc cả nhà đoàn tụ ngồi trong vườn hoa ngắm trăng —— phải biết rằng điều này là rất hiếm. Mình cả năm trời cũng không thấy được ba mẹ mấy lần, bọn họ có thể trở về cùng nhau đón Trung thu làm mình rất vui, vui quá cho nên liền come out với họ. Kết quả, mình bị đánh. Hơn 20 tuổi đầu còn bị đánh, chuyện như vậy mình cũng chỉ có thể viết trong nhật kí. Mình vốn không định nói với ai đâu, mình là đàn ông, đương nhiên muốn bản thân gánh vác hết thảy rồi. Nhưng đêm đó lúc Nhan Vũ nhắn tin chúc mình ăn lễ vui vẻ, nghĩ ảnh giờ này chắc chắn là đang ở cạnh anh trai tình nồng ý mật, mình lại nhịn không được lên án. Vốn nghĩ tên kia sẽ cảm động đến rơi lệ đầy mặt, tận tình an ủi mình một phen. Kết quả…Đã lưu lại lịch sử trò chuyện của hai đứa. Lấy làm chứng cứ phạm tội của ảnh. Nhan Vũ: Tướng công lễ Trung thu vui vẻ! ╭(╯3╰)╮ Mình: Tôi bị đánh. →_→ Nhan Vũ: Ơ? Không phải chứ! Mình: Ba tôi đánh tôi. →_→ Nhan Vũ: Tại sao lại đánh anh? Mình: Come out. Nhan Vũ: …Anh muốn chết à? Ngày tốt như vậy lại nói chuyện này với họ làm gì?! Mình: →_→ Ai cần em lo. Nhan Vũ: Ông ấy đánh thế nào? Mình: Ổng tát tôi. Nhan Vũ: Ác dữ. ⊙_⊙ Mình: Mặt bây giờ vẫn còn hồng đây này. Hơn 20 tuổi đầu, còn bị đánh. Tôi thấy mình thật sự quá đáng thương. Nhan Vũ: Tuy rằng như này rất không phúc hậu, cơ mà em vẫn muốn nói —— vì mao em lại muốn cười thế này? Mình: Đáng ghét! Lương tâm em bị chó ăn rồi à? Nhan Vũ: Xin lỗi xin lỗi! Nhưng em vẫn không nhịn được cười! Làm sao bây giờ! Anh đánh em đi! (ToT)~~ Mình: Cứ cười đi rồi nói tôi hay, em ăn no bánh trung thu rồi đúng không? Ăn no rửng mỡ không có việc gì làm muốn được ăn chửi có phải không! Nhan Vũ: Được rồi, không cười. Giờ anh đang ở đâu? Mình: Ở nhà. Nhan Vũ: Không sao không sao, ít nhất cũng không đuổi anh ra ngoài. Mình: →_→ Tôi ở nhà chúng ta. Nhan Vũ: …Chờ chút! Em về ngay! Chưa tới nửa giờ Nhan Vũ đã chạy về. Ảnh vừa vào cửa liền bổ nhào vào lòng mình, dùng sức hôn một cái lên mặt mình, “Cố Cảnh Luật, anh mẹ nó quá đáng yêu!” Mình cảm thấy biểu tình của mình lúc ấy nhất định là như vậy: →_→ Nói thật, mình giận ghê lắm. Mình vì ảnh mà bị tẩn, thế mà ảnh còn rất vui vẻ. Cho dù sau này lúc làm không đeo bao, mình vẫn cảm thấy bản thân quá thiệt thòi. Ngày 11 tháng 9 Thời tiết thế nào quên rồi Bị đuổi ra khỏi nhà, cũng phải cuốn gói khỏi công ty. Mình ở trong nhà trọ của hai đứa lười biếng không ra ngoài, từ chối hết mấy cuộc hẹn với bạn bè, vốn nghĩ cùng Nhan Vũ trải qua cuộc sống gia đình, kết quả phát hiện mình quá ngây thơ rồi. Nhan Vũ ở công ty nhà mình rèn luyện xong, đã bị ông anh trai xách trở về công ty gia đình, còn làm tổng thanh tra. Ảnh giờ là người bận rộn, đi sớm về muộn, còn mình lại ăn không ngồi rồi. Mình biết như vậy là không tốt. Mình ở nhà cũng chán lắm chứ, lạc thú duy nhất mỗi ngày chính là chờ lúc Nhan Vũ tan sở về nhà lột quần ảnh ra, chỉ để lại áo sơmi cùng cravat, sau đó làm đủ mọi trò với ảnh. Hôm nay làm xong, Nhan Vũ ghé vào sofa, trông chẳng có tí tinh thần nào. Như này là có ý gì? Chẳng lẽ vừa làm đau ảnh sao? Không đến mức đi, kỹ thuật của mình lúc nào cũng tốt mà… Mình xoa nhẹ thắt lưng Nhan Vũ chốc lát, ảnh vùi trong ngực mình, đột nhiên nói: “Cố Cảnh Luật, có phải dạo này anh chán lắm không.” “Hỏi thừa.” Nhan Vũ mỉm cười, “Vậy anh có thể làm vài chuyện có ý nghĩa đó.” “Ví dụ…” Nhan Vũ ánh mắt lảng tránh, “Ví dụ nghiên cứu GV chẳng hạn…” “Em có ý gì?” Mình nhất thời mất hứng, “Em chê kỹ thuật tôi không tốt?” “Không có không có, em không phải có ý đó…” Mình mới không cần nghe ảnh giải thích, mình giận lắm luôn, hậu quả cũng rất nghiêm trọng. Ngày 13 tháng 9 Trời âm u Hôm nay thời tiết rất đẹp, không có mặt trời, độ ấm độ ẩm vừa phải, còn là thứ bảy. Mình cùng Nhan Vũ tới bệnh viện thăm Đỗ Vũ Nhu vừa sinh baby. Lúc hai đứa đến, ông xã Đỗ Vũ Nhu ra ngoài mua cơm trưa cho vợ, trong phòng bệnh chỉ có Đỗ nãi nãi, Đỗ Vũ Ninh và đứa nhóc mới sinh. Nhan Vũ bế tiểu bảo bảo chốc lát, cau mày nhỏ giọng nói với mình: “Xấu quá.” Quả nhiên tên này háo sắc đến mức trẻ con cũng không tha sao? Đỗ Vũ Ninh nghe được, liếc ảnh một cái xem thường, “Trẻ con mới sinh thì có thể đẹp thế nào hả.” Mọi người hàn huyên chốc lát, Đỗ Vũ Ninh liền nhận một cuộc điện thoại, sau đó kiêu ngạo nói mình có hẹn phải đi trước, xong tiêu sái đi mất. Từ bệnh viện đi ra, thời gian còn sớm, mình và Nhan Vũ quyết định đi xem film. Mình muốn xem film nghệ thuật Tây Âu, ảnh muốn xem film thương mại Hollywood, cuối cùng hai đứa phân thắng bại bằng kéo búa bao, kết quả quả nhiên là ảnh thua. Ảnh cũng đủ đần, mỗi lần đều ra kéo trước, chưa bao giờ thay đổi, nếu mình không thắng thì đúng là chỉ số thông minh có vấn đề. Mình vốn muốn đi mua vé, Nhan Vũ lại cản lại, lấy di động mở ra một cái ứng dụng, nói: “Chúng ta mua chung đi, có thể tiết kiệm mấy chục đồng đấy.” Mình cảm thấy ảnh chẳng có chỗ nào giống Nhan gia Nhị thiếu cả. Thân là phú nhị đại, mỗi ngày ngoại trừ đi làm lại chính là về nhà chơi game xong ăn ăn uống uống, thỉnh thoảng nghịch ngợm. Người gì low ơi là low, nhưng mình lại thích chứ làm sao giờ… ⊙_⊙ Bộ film bắt đầu, Nhan Vũ đầu tiên là ném đá nội dung 10 phút, 10 phút sau, rốt cuộc chịu không nổi, mơ màng buồn ngủ. Mình nhìn gương mặt ngủ say của anh, nghĩ sau này có lẽ cứ theo ý người ta cả đi, để người ta xem bộ film người ta thích, làm chuyện người ta thích, mình cũng sẽ vì đó mà vui vẻ. Ừm, quyết định như vậy đi. Ngày 15 tháng 9 Trời tạnh ráo nhiều mây Rời nhà trốn đi đã một tuần, ba mẹ rốt cuộc tìm được mình, lần này thái độ của họ không quyết liệt cứng rắn như vậy nữa, tận tình khuyên bảo mình chia tay Nhan Vũ. Mình đương nhiên là thà chết chứ không chịu khuất phục. Mình biết bọn họ chắc chắn đã điều tra bối cảnh Nhan Vũ, biết không thể động vào, mới lại mềm mỏng với mình. Đôi bên như trước không ai chịu nhượng bộ. Nhưng cuối cùng, ba ba bảo mình về công ty làm, mình biết sau khi mình rời khỏi, trong công ty tương đối hỗn loạn, dù sao cũng có rất nhiều hạng mục đều do một tay mình trù hoạch, ba ba tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn hạng mục mấy ngàn vạn trì trệ không tiến được. Tóm lại, mình chiếm được thắng lợi trong thời gian ngắn. Phỏng chừng không bao lâu nữa, ông bô bà bô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận mình cùng Nhan Vũ. Ngày 19 tháng 9 Sau khi trở lại công ty, mình cuối cùng cũng thoát ly khỏi hàng ngũ những thằng vô công rồi nghề, lại bắt đầu bận rộn, cả hai đều không có thời gian gần gũi. Ngày mai chính là cuối tuần, hai đứa tính…một chút. Ăn xong bữa tối, xem TV một lát, mình tắm xong liền giục Nhan Vũ đi tắm. Nhan Vũ tắm trong phòng tắm bên trong phòng ngủ, mình ở bên ngoài xem TV, nhưng lại cứ cảm thấy tiếng nước trong phòng tắm làm phân tâm không chịu được, xem nửa ngày cũng không biết trên TV rốt cuộc đang diễn cái gì. Tiếng nước chảy không bao lâu thì ngừng, mình buồn bực sao hôm nay ảnh tắm nhanh như vậy, quả nhiên cũng muốn lắm rồi? Mình hỏi: “Em tắm xong chưa?” Nhan Vũ: “…” “Này!” Nhan Vũ im lặng vài giây, đột nhiên hát ầm lên: “Tất cả chỉ là bong bóng, chẳng mấy chốc sẽ vỡ tan…” (1) Mình đẩy cửa phòng tắm, chỉ thấy Nhan Vũ một đầu bọt biển, ai oán nhìn mình: “Hình như mất nước rồi.” Mình phì một tiếng bật cười. Nhan Vũ buồn bực: “Đừng có cười, nhanh gọi cho quản lý nhà (2) đi.” Quản lý nhà nói có một chỗ trong đường ống nước bị tắc, giờ đang tiến hành sửa gấp. Mình chỉ có thể đi siêu thị mua cho Nhan Vũ một bình nước khoáng, ảnh mới miễn cưỡng gội xong được cái đầu. Đương nhiên, loại chuyện cỏn con như mất nước không đời nào lại cản được hai đứa…một chút. Nhan Vũ có vẻ rất kích động, cũng không biết trúng phải gió gì, đột nhiên cười ầm lên, mặc áo choàng tắm nói với mình: “Ha ha ha ha ha, em sẽ cho anh biết thế nào là chân cây kéo (3) kẹp phát chết tươi trong truyền thuyết!” Nói rồi một bước dài vọt tới, định bay một phát lên không trung. Tên đó hiển nhiên là quá tự tin vào tài nghệ của bản thân, cho nên ba giây sau, nặng nề ngã xuống giường. Mình cảm thấy biểu tình lúc ấy của mình nhất định là như vậy: =_= Giường rất mềm mại, ảnh ngã cũng không bị thương, chỉ là cái giường thì không có tốt số thế. Giường sụp. Hứng thú của hai đứa cứ như vậy bay sạch sẽ, ở sofa phòng khách ngủ một đêm. Ở chung với Nhan Vũ lâu ngày, mình lĩnh ngộ được một chân lý: nếu bạn sống cùng một tên dobe, nhất định phải có ý thức đề phòng, thời điểm dobe động kinh phải cố hết sức nắn thẳng đường mạch não của tên đó. Ngày 20 tháng 9 Hành trình ngày hôm nay là…trung tâm nội thất (4). Hai người đàn ông cùng đi mua giường, hấp dẫn không ít ánh mắt mọi người. Có điều, mình cùng Nhan Vũ đều rất thản nhiên. Quá trình mua giường rất vất vả, giường đẹp thì không hợp với đồ đạc khác trong phòng hoặc phong cách chỉnh thể, hợp lại không lọt nổi vào mắt hai đứa. “Bằng không, chúng ta đổi luôn tủ quần áo đi, em ngứa mắt cái màu đó lâu rồi…” “Còn không bằng đổi rèm cửa đi,” mình nói, “Màu lục tôi nhìn thấy mà ghê cả người.” “Vậy sàn tốt nhất cũng…” Mình thật sự không kiên nhẫn, kéo Nhan Vũ đi khỏi trung tâm. “Không mua?” Nhan Vũ hỏi. Mình dứt khoát nói: “Chúng ta mua luôn phòng ở đi, rồi sửa lại, em thích thế nào cũng được.” Nhan Vũ hoảng sợ, “Nhà trọ bây giờ không tốt sao?” “Dù gì cũng là phòng của anh trai em. Chúng ta có tiền, tại sao không tự mua một căn?” “Là anh có tiền, em làm gì có.” Mình lười cùng Nhan Vũ so đo này kia, “Nếu như chúng ta thật sự tính bên nhau cả đời thì nên có nhà riêng.” Nhan Vũ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lẩm bẩm: “Cả đời rất dài…” Mình khó chịu nhìn ảnh. Ảnh đột nhiên mỉm cười, “Thời gian dài như vậy đều có thể ở bên anh, em rất vui.” “…” Người này tại sao lần nào cũng thích đột nhiên nói ra vài câu buồn nôn nhỉ. Nhan Vũ nhảy lên người mình, hai tay ôm cổ mình, mình theo bản năng đưa tay đỡ mông anh. Nhan Vũ hôn một cái lên trán mình: “Người đàn ông của em muốn mua phòng đương nhiên em sẽ đồng ý rồi! Muốn mua cái gì cứ nói thẳng! Em cho anh ba chữ: Mua mua mua!” Chú thích (1) Một câu trong bài hát 泡沫 (Bubbles) của G.E.M Đặng Tử Kỳ ↑ (2) Property Management hay Estate Management là dịch vụ quản lý nhà với quy mô nhỏ, mang tính cá nhân. Là việc ủy quyền của một chủ nhà cho một pháp nhân thay mặt chủ nhà thực hiện tất cả các công việc liên quan và phát sinh trong quá trình căn nhà/hộ đó được cho thuê, bao gồm việc tìm kiếm người thuê, quản lý và thực hiện các dịch vụ tiện ích bên trong căn nhà/hộ đó. ↑ (3) Chính là tư thế này, dùng để tập cho thon chân hoặc kẹp cổ người khác á:v ↑ <img alt=U5924P8T1D1070718F913DT20110526175809 src="https://static./chapter-image/cung-ba-dao-thieu-gia-hang-ngay-o-chung/u5924p8t1d1070718f913dt20110526175809.jpg" data-pagespeed-url-hash=3505702713 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> (4) Từ gốc là 家居城 (Gia cụ thành), những khu chuyên bán vật liệu xây dựng, nội thất, đồ dùng gia đình, vật trang trí…nói chung là mọi thứ liên qua đến nhà cửa, ví dụ như đây ↑ <img alt=4c1104eex5e7260aa732e src="https://static./chapter-image/cung-ba-dao-thieu-gia-hang-ngay-o-chung/4c1104eex5e7260aa732e.jpeg" data-pagespeed-url-hash=3092799123 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>