Nhận được điện thoại của Nhan Vũ, cả Đỗ Vũ Ninh và Lục Khê đều tỏ ra ngạc nhiên vô cùng, hỏi đi hỏi lại mấy lần, chắc rằng Nhan Vũ không phải đang nói giỡn, lập tức nhận lời mời của anh. Cả hai đến nhà hàng hẹn trước từ rất sớm, chờ Nhan Vũ cùng người yêu mới kết giao không lâu xuất hiện. Nhan Vũ còn chưa đến, Lục Khê liền tán gẫu với Đỗ Vũ Ninh. Đỗ Vũ Ninh vẫn đang trong trạng thái khiếp sợ, “Em không ngờ Nhan Vũ có thể tìm được nửa kia đấy.” “Câu này của em nghe như Nhan Vũ chẳng có ai thèm ấy. Anh ấy nhiều năm như vậy vẫn độc thân còn không phải bởi bản thân yêu cầu quá cao hay sao. Trọng sắc thì thôi đi, đã thế lại còn đòi hỏi, cũng không phải nhìn thấy người đẹp là muốn lấy thân báo đáp, đòi giao lưu tình cảm nữa mới chịu.” Đỗ Vũ Ninh bị Lục Khê làm cho buồn cười, chống cằm đánh giá người tới người lui bên ngoài cửa kính. “Không biết cô ấy là người thế nào nhỉ, nếu Nhan Vũ thích, nhất định là lớn lên rất đẹp đi. Tính cách không biết ra sao, em cảm thấy vẫn là dịu dàng một chút thì tốt.” Lục Khê đáp bừa: “Anh không cần thấy cũng biết rồi! Loại Nhan Vũ thích ấy à…Chắc chắn phải cao trên 1m85, vai rộng chân dài, eo phải cực đẹp, khuôn mặt ít nhất cũng phải được 7/10.” “Hử?” Đỗ Vũ Ninh nhíu mày, “Nhưng Nhan Vũ có trên dưới 1m70 chứ mấy, tìm một cô gái 1m80…Hư cấu!” Lục Khê ngơ ngác nhìn Đỗ Vũ Ninh, Đỗ Vũ Ninh vô tội nhìn lại cậu, “Làm sao vậy?” Lục Khê trầm ngâm trong chốc lát, “Anh ấy không nói với em sao?” “Nói với em cái gì?” Lục Khê rốt cuộc đã hiểu, thì ra Nhan Vũ vẫn chưa come out với Đỗ Vũ Ninh. Cậu vừa định nói cho Đỗ Vũ Ninh biết Nhan Vũ thích đàn ông, mắt cô đột nhiên sáng ngời, vẫy tay về phía cửa, “Nhan Vũ, bọn em ở trong này!” Nhan Vũ nghe thấy Đỗ Vũ Ninh gọi, lộ ra nụ cười sáng lạn, đi đến chỗ bọn họ. Lục Khê cùng Đỗ Vũ Ninh không hẹn mà cùng ưỡn ngực —— bọn họ muốn nhìn một chút người phụ nữ của Nhan Vũ rốt cuộc là thần thánh phương nào. Khi một dáng người quen thuộc tiến vào tầm nhìn, cả hai nhất thời ngây ngẩn, giống như có một tia sét từ chín tầng mây bổ thẳng xuống, đánh cho bọn họ thành hai bộ xương trắng. Lục Khê: Hẳn là Cố Cảnh Luật! Mịa, Nhan Vũ quả nhiên vẫn còn tình cảm với thằng ranh tốt mã dẻ cùi (1) kia! Đỗ Vũ Ninh: Má ơi, là đàn ông! Đã thế người đàn ông kia mình cũng quen nữa chứ, hình như là tổng tài nhà chúng ta làm sao giờ… Nhan Vũ bị dáng vẻ khiếp sợ của hai người kia làm cho phát ngại, kéo Cố Cảnh Luật ngồi xuống đối diện. Bốn người nhất thời đều không nói gì, Đỗ Vũ Ninh cùng Lục Khê trao nhau cái nhìn đầy hàm ý, chỉ là cả hai không biết lý do khiến họ kinh hãi thực ra cũng không giống nhau mấy. Nhan Vũ lúng túng muốn chết, nhưng vẫn kiên trì mở miệng phá vỡ yên lặng, “Khụ khụ, không cần giới thiệu nữa nhỉ, mọi người hẳn là đều quen biết cả rồi.” Đỗ Vũ Ninh nhìn nhìn Nhan Vũ, lại nhìn nhìn Cố Cảnh Luật, vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp. “Hai người…Là gay?” “Đúng.” “Không phải.” Nhan Vũ quay đầu nhìn Cố Cảnh Luật, Cố Cảnh Luật chậm rãi nói: “Tôi chỉ thích duy nhất một người đàn ông là anh ấy, đối với những người đàn ông khác không có hứng thú.” Nói xong, hắn còn liếc Lục Khê một cái, dường như đang cảnh cáo cậu: Tôi là straight đấy, anh đó đừng có chú ý đến tôi nha. Lục Khê ở trong lòng phỉ báng, anh mày cũng là straight nhớ! Hơn nữa vợ con có hết rồi nhớ! Lục Khê nhìn Nhan Vũ, phát hiện tên không tiền đồ này thế mà lại rất vui vẻ, chắc là bị những lời vừa rồi của Cố Cảnh Luật lấy lòng rồi. Lục Khê không khỏi thở dài trong lòng, cậu hiểu rõ Nhan Vũ, ở trước mặt người mình thích, anh có thể hèn mọn như bùn đất, Cố Cảnh Luật lại cao sang như vậy, Lục Khê cảm thấy hai người ở bên nhau khẳng định là Nhan Vũ chịu thiệt. Đương nhiên những lời đó cậu chắc chắn sẽ không nói trước mặt Cố Cảnh Luật, cho nên Lục Khê vô cùng sáng suốt lựa chọn im lặng. Nhan Vũ gãi đầu, “Hai người ngạc nhiên đến vậy cơ à?” Đỗ Vũ Ninh trách móc: “Chưa bao giờ anh nói với em anh thích đàn ông! Chưa bao giờ!” Nhan Vũ ngượng ngùng cười, “Anh không có bạn trai, nói cũng nào có tác dụng gì.” “Nhưng giờ anh có rồi đấy thôi.” Đỗ Vũ Ninh dừng một chút, hỏi: “Nhà hai người biết chuyện này chưa?” Nhan Vũ nhún nhún vai, “Anh trai duy nhất của anh thì biết, anh ấy dường như cũng không phản đối. Về phần Cố Cảnh Luật…” Nhan Vũ lấy khuỷu tay đụng đụng Cố Cảnh Luật, “Chuyện cậu yêu tôi, mẹ cậu biết không?” “Vẫn chưa biết.” Cố Cảnh Luật nói, “Chờ đến lúc thích hợp, tôi sẽ nói với bà.” Nhan Vũ gật gật đầu, “Được.” Đỗ Vũ Ninh nhìn đôi tình nhân trước mặt, trong mắt thoáng qua một tia ngưỡng mộ, “Vậy thì tốt rồi, hâm mộ các anh thật đấy.” “Có gì đâu mà hâm mộ.” Cố Cảnh Luật thản nhiên nói, “Tôi với anh ấy còn rất nhiều điều phải đối mặt.” Đỗ Vũ Ninh lắc đầu, “Hai người có dũng khí ở bên nhau lâu như vậy rất đáng ngưỡng mộ…” Sắc mặt cô trầm xuống, không biết nghĩ gì. Nhan Vũ hỏi: “Vũ Ninh, em ổn chứ?” Đỗ Vũ Ninh cười cười, “Có gì đâu mà không ổn! Em rất mừng cho hai người! Chúng ta đi nào, bốn người ở quán cafe chán lắm, chúng ta đi hát đi?! Em mời khách!” “Được.” “Không được.” Nhan Vũ nghi hoặc nói với Cố Cảnh Luật: “Sao lại không được? Lâu rồi tôi không đi hát mà.” Mặt Cố Cảnh Luật cứng nhắc, nghiêm trang nói: “Tôi không thích hát.” “Ể?” Cố Cảnh Luật hát xong một bài, không nhìn phản ứng của mọi người, đi thẳng tới cửa ra vào, nói: “Tôi vào toilet.” Cố Cảnh Luật vừa đi, Lục Khê lập tức ôm bụng lăn lộn trên sofa, “Không được không được rồi…Cười chết tôi mất.” Nhan Vũ mặt đầy hắc tuyến, “Cậu đủ chưa.” “Thề là tôi không ngờ được…Cố Cảnh Luật hát lại khó nghe như vậy! Quả nhiên soái ca đều là âm si (2) sao?” “Âm si thì đã làm sao nào.” Nhan Vũ không chút do dự biện bạch cho người đàn ông của mình, “Tôi thấy âm si rất tốt, rất đáng yêu, tôi thích đấy.” Lục Khê không cười nữa, tiến đến khoác vai Nhan Vũ “Anh quyết định ở bên Cố Cảnh Luật thật đấy à?” “Đúng vậy.” “Cố Cảnh Luật không phải straight sao? Trước kia anh theo đuổi lâu như vậy cậu ta cũng chẳng thèm phản ứng, hiện tại làm sao được thế?” Nhan Vũ nghĩ nghĩ, mơ màng đáp: “Thật ra tôi cũng không biết, tôi chỉ gật đầu một cái, sau đó chúng tôi ở bên nhau.” “…” Lục Khê nghẹn nửa ngày, cuối cùng thở dài, “Được rồi, anh thích cậu ta là được. Chỉ là…” “Chỉ là cái gì?” “Tôi thấy, dựa vào tính cách của anh mà nói hẳn là đang yêu đơn phương rồi, tôi luôn cảm thấy anh ở bên Cố Cảnh Luật sẽ chịu thiệt.” Nhan Vũ nhìn Lục Khê như có suy nghĩ. “Sao đấy?” “Cậu nói hệt như anh trai tôi ấy.” Nhan Vũ dừng một chút, cười nói: “Được rồi không nói nữa, chúng ta hát đi? Tiếp theo đến lượt ai? Vũ Ninh! Vũ Ninh lên hát đi!” Nhan Vũ kêu nửa ngày cũng không có phản ứng, xoay người vừa thấy, chỉ thấy Đỗ Vũ Ninh đang vừa ôm chai rượu vừa nấc, mắt mơ màng, rõ ràng là đã say. Nhan Vũ đoạt lấy chai rượu trên tay cô, “Em uống nhiều rồi đấy.” “Không có…” Đỗ Vũ Ninh lại nấc thêm cái nữa, “Đến lượt em hát à? Hmm, hát đây hát đây…” Nhan Vũ cùng Lục Khê hai mặt nhìn nhau. Bốn người mãi cho đến đêm khuya mới từ KTV đi ra, bởi vì vui, bọn họ đều uống không ít rượu, không thể lái xe, Cố Cảnh Luật gọi điện thoại kêu tài xế đến, trước đưa Lục Khê về nhà, sau lại hướng đến nhà Đỗ Vũ Ninh. Đỗ Vũ Ninh uống nhiều nhất, vừa về đến nhà đã ngủ mất. Đỗ nãi nãi cũng đã nghỉ ngơi, ra mở cửa là Đỗ Vũ Nhu, trông thấy bộ dạng say như chết của Đỗ Vũ Ninh, lập tức đỡ người vào, mặt đầy lo lắng nói: “Sao lại uống nhiều như vậy…Làm phiền hai người rồi.” Nhan Vũ lắc đầu, “Không phiền, vừa vặn tiện đường. Vũ Nhu, em gần đây có khỏe không?” Đỗ Vũ Nhu sửng sốt, nói: “Có phải Vũ Ninh nói gì với các anh không?” “A?” Nhan Vũ mặt mờ mịt, “Cô ấy cần nói gì với anh à? Nhà các em xảy ra chuyện gì sao?” Đỗ Vũ Nhu nhìn Đỗ Vũ Ninh ngủ say, do dự trong chốc lát, nói: “Đúng là có chuyện.” “Cái gì?!” Nhan Vũ lập tức khẩn trương, “Chuyện gì? Có nghiêm trọng không?” “Là chuyện vui. Em muốn kết hôn.” Nhan Vũ cùng Cố Cảnh Luật liếc nhau, kinh ngạc hỏi: “Kết hôn?! Thật hay giả vậy! Anh nhớ rõ không lâu trước đây em còn đi xem mắt mà.” Đỗ Vũ Nhu gật gật đầu, “Xem mắt thành công rồi. Em với nhà trai tuổi tác đều không nhỏ, bà nội cũng hi vọng em kết hôn sớm một chút.” Nhan Vũ đột nhiên không biết nói gì cho phải, chỉ có thể theo bản năng hỏi: “Anh ấy…Là người thế nào?” “Chỉ là viên chức bình thường thôi, nhưng có tốt nghiệp đại học. Tiền lương cao gấp đôi em.” “Tính cách thì sao?” “Cũng không tồi, ít nhất anh ấy đối xử với em, với bà nội đều rất tốt, bà cũng rất vừa ý anh ấy. Tháng sau chúng em sẽ kết hôn, hai anh sẽ tới tham dự chứ?” “Đương nhiên rồi.” Đỗ Vũ Nhu cười cười, không biết vì sao, Nhan Vũ lại cảm thấy trong nụ của cô, có mang theo một chút bi thương. Cố Cảnh Luật từ phòng tắm đi ra, đứng trước gương lớn sấy tóc, thúc giục Nhan Vũ: “Đi tắm nhanh lên, khuya rồi đấy.” “Mới 12 giờ chứ nhiêu…Lúc học đại học á, hôm nào tôi cũng chơi game đến rạng sáng.” “Lúc đại học anh mấy tuổi, giờ mấy tuổi…Người hơn 30 tuổi, không chú ý giữ gìn đi già nhanh lắm đấy.” Cố Cảnh Luật không chút khách khí nói. Nhan Vũ cười nói: “Cậu đang chê tôi già đấy à?” “Vớ vẩn.” “Nhưng lúc chúng ta cùng lên xe, tiểu bằng hữu nhìn thấy chúng ta cứ gọi tôi là anh, còn gọi cậu là chú đấy.” “…Không giống nhau nhớ!” Cố Cảnh Luật còn muốn phản bác tiếp, đột nhiên đã bị Nhan Vũ từ phía sau ôm lấy, Nhan Vũ ôm thắt lưng Cố Cảnh Luật, đầu dán lên lưng hắn. Cố Cảnh Luật tắt máy sấy, cũng không lớn tiếng với anh nữa, giọng nói thế nhưng còn có vài phần dịu dàng: “Làm sao vậy?” “Cố Cảnh Luật à…” “Làm sao? Có chuyện nói mau.” Nhan Vũ do dự trong chốc lát, nói: “Cậu có từng nghĩ tới, nếu như không có tôi, cậu sẽ ở bên ai không?” “Hỏi cái này làm gì? Ăn no rửng mỡ à?” “Cứ trả lời đi xem nào!” “Không biết…Dù sao nhất định sẽ là phụ nữ.” Nhan Vũ nhếch miệng cười, “Sẽ là Đỗ Vũ Ninh à?” “Liên quan! Có thế nào thì cũng phải là…” Cố Cảnh Luật dường như nghĩ tới gì đó, không nói. Nhan Vũ biết vế sau của Cố Cảnh Luật là “Có thế nào thì cũng phải là một người như Lý Thu Nghi”. Nhan Vũ biết mối tình đầu của Cố Cảnh Luật là cô gái ấy, nhưng anh không muốn so đo nhiều. Chỉ cần hiện tại Cố Cảnh Luật thích là anh là được rồi. Nhan Vũ siết chặt cánh tay, “Tôi cảm thấy thật có lỗi với Đỗ Vũ Ninh…” “Tại sao? Anh làm gì à?” Nhan Vũ lắc đầu, không nói lời nào. Cố Cảnh Luật vỗ vỗ đầu Nhan Vũ, “Nghĩ ít thôi. Nhanh đi tắm rồi ngủ.” “Ừ.” Nhan Vũ đi về hướng phòng tắm, đột nhiên quay đầu lại, mặt đầy thành thật nói với Cố Cảnh Luật: “Cố Cảnh Luật cậu biết không? Anh trai tôi với Lục Khê đều cảm thấy cậu không đủ thương tôi.” “…Bọn họ thì biết cái gì!” “Cậu không cần thô lỗ như thế đâu.” Nhan Vũ biểu tình vô cùng thất vọng, “Cậu biết không, ba mẹ tôi đều qua đời từ rất sớm, giờ tôi chỉ có mình Nhan Tiêu là người thân thôi. Cái gọi là huynh trưởng như cha…Cậu hiểu ý tôi không?” Cố Cảnh Luật mặt không chút thay đổi: “Không hiểu.” Nhan Vũ cúi đầu nhìn ngón tay, “Nhan Tiêu rất quan trọng với tôi, chuyện chung thân đại sự của tôi anh ấy sẽ không mặc kệ. Nếu anh ấy ngăn cản tôi và cậu ở bên nhau, sẽ rất khó khăn.” Cố Cảnh Luật khinh thường: “Anh ta dám.” “Anh ấy có gì mà không dám. Tóm lại, cậu làm sao để anh ấy thích cậu có vẻ sẽ tốt hơn đấy. Cậu xem, anh ấy cảm thấy cậu không đủ thương tôi, đối với cậu rất không bằng lòng. Cậu không biết mình hẳn là nên thay đổi sao?” Cố Cảnh Luật nheo mắt, nhìn Nhan Vũ một cách suồng sã, sau đó một phát túm cổ áo anh, ném người lên giường. “Cậu muốn làm gì?” Nhan Vũ hoảng sợ nói. Cố Cảnh Luật tà mị cười, bộc lộ bản chất ác ma, “Đương nhiên là tận tình yêu thương anh rồi.” Chú thích (1) Dẻ cùi hay còn gọi là phượng hoàng Nam là loài chim đẹp nhưng hót không hay => ý muốn nói những người có vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng bên trong lại không ra gì ↑ (2) Người có phản ứng chậm với âm thanh, khả năng ca hát kém ↑