Hội đoàn một trường cao đẳng đang tổ chức hoạt động giải trí đại chúng.
Cô gái mặc áo sơmi in phù hiệu trường, cầm trong tay micro, sau lưng là một chàng trai vác camera —— Nhan Vũ là bị bọn họ ngăn lại.
Nhan Vũ mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần jeans, đội mũ lưỡi trai, lưng còn đeo balo, nhìn qua y hệt một sinh viên đại học.
“Xin chào.” Nữ sinh ngọt ngào cười, “Có thể hỏi ngài một vấn đề được không?”
Nhan Vũ không có cách nào cự tuyệt một cô gái tươi cười đáng yêu như vậy, gật gật đầu.
“Ngài năm nay bao nhiêu tuổi?”
“34.”
“Oa!” Cô gái kêu lên ngạc nhiên, “Hoàn toàn nhìn không ra nha! Mặt baby cũng phải có mức độ thôi chứ?!”
Nhan Vũ: “…”
“Ơ, xin lỗi.” Cô gái kia dường như cũng ý thức được hành vi của mình không lễ phép, “Vậy, xin hỏi, giờ ngài vẫn là xử nam sao?”
Nhan Vũ ngây ngẩn cả người. Đậu, biết ngay mấy đứa sinh viên này đếch hỏi được chuyện gì cao siêu đâu mà, anh hẳn là trực tiếp quay đầu chạy lấy người cho rồi, cho chúng nó đi tìm quỷ mà phỏng vấn!
“Tiên sinh?”
Nhan Vũ nhìn thoáng qua nam sinh vác camera, mặt không chút thay đổi nói: “Có thể làm mờ mặt đi không?”
“Oh,” nữ sinh nhịn cười, “Có thể.”
Nhan Vũ khụ hai tiếng, thấp giọng nói: “Đúng.”
34 tuổi vẫn còn là xử nam, điều này quả thực chính là ——
“Sỉ nhục!” Nhan Vũ uống cạn ly nước trái cây, phẫn uất nói.
Ngụm rượu trong miệng Lục Khê phụt một tiếng bắn ra xa, lập tức cười hô hố. Cậu biết giờ mà cười kiểu đấy thì rất không phúc hậu, nhưng cậu nhịn không được.
Nhan Vũ buồn bực liếc Lục Khê, tủi thân nói: “Đừng có cười.”
“Xin lỗi.” Lục Khê vừa cười vừa áy náy nói, “Phải rồi, anh đã hơn 30 tuổi rồi, như vậy không tốt đâu, thật đấy. Tìm bạn trai giải quyết đi thôi! Thật sự tìm không thấy thì tìm bạn giường cũng được.”
“Cậu tưởng tôi không nghĩ đến chuyện đó à?”
“Lúc trước du lịch không phải anh nói muốn thử một lượt các loại soái ca sao? Tôi nhớ rõ còn nhận được thư của anh, nói anh buổi tối phải đi hẹn hò…”
Nhan Vũ khoát tay, “Đừng nói nữa.”
“Ờ.”
“…”
“Thôi nói đi, nhìn anh rất muốn nói đó.”
Nhan Vũ thở dài, “Tôi ở nước ngoài trải qua ba cuộc ước pháo (1). Lần đầu tiên là một anh chàng đẹp trai người Mĩ cao 1m85.”
“Biết mà, bộ dạng khó coi anh chịu mới sợ.”
Nhan Vũ thành khẩn gật gật đầu, “Chuẩn đấy. Nếu là tên nào xấu, tôi sẽ vừa làm vừa phun mất. Đến khách sạn, sau khi anh ta cởi đồ, tôi lại càng vừa lòng! Cơ thể kia…Chậc chậc chậc, đẹp long lanh luôn. Nhưng, cậu có thể tưởng tượng khi tôi hưng trí bừng bừng tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy anh ta cởi sạch bách, vểnh mông bảo tôi nhanh lên thì cảm giác của tôi thế nào không?”
Nhìn biểu tình Nhan Vũ như muốn chết, Lục Khê liều mạng nén cười, mặt mũi vặn vẹo hết cả vẫn không quên an ủi: “Nghe nói trong giới các anh 0 thừa 1 thiếu, tình huống như vậy cũng rất bình thường mà! Thế lần thứ hai thì sao?”
“Lần thứ hai là một người đàn ông trung niên Anh Quốc, chúng tôi quen nhau qua mạng, cảm giác anh ta rất lịch thiệp, là một người vô cùng dịu dàng.”
“Sau đó thì?”
“Sau đó vừa mới gặp mặt một cái…Anh ta nói không làm với trẻ vị thành niên!!!”
“Phì —— ”
“Tôi đưa hết giấy chứng nhận cho anh ta xem, anh ta vẫn không tin! Còn bảo tôi về nhà làm bài tập đi.”
“…”
Nhan Vũ càng nói càng tức giận, lại gọi một ly nước trái cây tu ừng ực.
“Lần cuối cùng lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Nhan Vũ lộ ra biểu tình có phần mê mẩn: “Soái ca kia là đồng bào của chúng ta, nhưng du học ở nước ngoài. Người rất đẹp, khi cười có lúm đồng tiền, cực kỳ mê người, chính là loại tôi thích.”
“Nhưng anh cuối cùng vẫn không làm với cậu ta! Tại sao?!”
Nhan Vũ lắc đầu, “Tôi cũng không biết. Vốn lập tức muốn thoát khỏi kiếp xử nam, nhưng một giây cuối cùng lại đổi ý.”
“Hơ?”
“Có thể là cảm thấy…Tình một đêm chẳng có ý nghĩa cũng nên.” Nhan Vũ nhún nhún vai, “Thực chất tôi là người khá truyền thống.”
“Hừ! Lừa ai thế!”
“Tôi cảm thấy mình cần một người bạn trai, chứ không phải bạn tình.”
“Phải không? Vậy anh có thể down phần mềm kết bạn, trước cùng người khác kết giao, nếu có hảo cảm với nhau thì tính sau.”
Nhan Vũ tán thành gật gật đầu, “Có lý.”
“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Lục Khê nâng ly hướng Nhan Vũ, “Chúc mừng anh về nước! Anh ở bên ngoài chơi bời sáu năm, cũng biết lá rụng về cội, không tệ không tệ.”
Nhan Vũ u oán nhìn Lục Khê, “Cậu thật sự cảm thấy tôi đang chơi bời?”
“Không thì sao?”
“Quên đi, buồn bực cứ để mình tôi gánh vác đi! Đúng rồi, vợ con cậu thế nào?”
Ba năm trước Lục Khê cuối cùng cũng làm đám cưới với người bạn gái luôn chờ đợi ở quê nhà, bây giờ còn có một nhóc tì hơn 1 tuổi, Nhan Vũ đã xem ảnh chụp, con gái Lục Khê trông cực kỳ đáng yêu, rất khiến người ta yêu thích.
Lục Khê lộ ra nụ cười hạnh phúc, “Cũng không tệ lắm. Chờ tiếp qua một hai năm, tôi sẽ đón mẹ con cô ấy lên thành phố.”
Lục Khê chỉ nói bừa vậy thôi, Nhan Vũ lại làm thật. Anh download một ứng dụng giao lưu kết bạn dành người trong giới về. Ứng dụng sẽ dựa trên thông tin cá nhân của người dùng để tự động tìm ra một đối tượng phù hợp, những người được chọn ghép đôi với nhau cũng coi như là có duyên phận.
Chân mệnh thiên tử của Nhan Vũ là một người đàn ông tên “memory”. So với anh nhỏ hơn mấy tuổi, Nhan Vũ nhìn ảnh cậu ta, là kiểu tướng mạo cấm dục. Nhan Vũ cùng người đó nói chuyện nửa tháng, cảm giác cũng không tệ lắm, liền hẹn ra ngoài gặp mặt.
Để phòng ngừa cuộc hẹn lần này lại diễn biến thành 419, Nhan Vũ tìm một tiệm cafe nhã nhặn, còn hẹn cả Lục Khê ra, để cậu ta giúp cho ý kiến.
Gặp mặt rồi, cảm giác của Nhan Vũ với người kia lại càng tốt hơn. Âu phục vừa vặn, đeo kính gọng vàng, bộ dáng nho nhã lễ độ khiến người ta rất có cảm tình.
Hai người mặt đối mặt, tùy tiện trò chuyện. memory nói: “Ở trong nước, quyền lợi của chúng ta vẫn chưa được bảo đảm, quan hệ cũng không được xã hội thừa nhận.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Nhan Vũ không yên lòng ứng phó, lực chú ý tập trung ở ngón tay thon dài của người đàn ông kia.
“Ngay cả $%(*)^* cũng có thể bị kì thị, suy cho cùng vẫn chưa nhận được sự chấp nhận của phần đông xã hội.”
“Phải phải, cậu nói rất đúng.”
“Tuổi tác tăng lên, bạn bè xung quanh chúng ta đều kết hôn sinh con, chỉ có chúng ta cô đơn lẻ bóng, không có con cháu, cũng không có bạn đời hợp pháp. Cho nên, chúng ta nhất định phải sớm lo liệu cho chính mình!”
“Đúng vậy! Cậu quả thực đã nói hết lòng dạ tôi rồi!”
Người đàn ông kia mỉm cười, lấy từ trong cặp ra một văn kiện, “Vậy thì, anh đã nghe nói qua công ty bảo hiểm XXX chưa? Công ty chúng tôi gần đây mở rộng một mục hướng tới những người vẫn còn độc thân…”
“…”
Nhan Vũ cúi đầu, buồn bực nói: “Nhận mệnh đi thôi! Loại chuyện này không thể cưỡng cầu, tôi…”
Lục Khê thập phần đồng tình vỗ vỗ Nhan Vũ, “Đừng như vậy. Cái phần mềm chết toi kia không đáng tin đâu! Một chút căn cứ khoa học cũng không có. Còn nữa, anh vẫn còn trẻ mà, nam nhân tam thập nhất chi hoa (2), trông anh lại không già. Anh phải tin tưởng vào duyên số, ‘Người kia’ của anh đang ở tương lai không xa chờ anh, anh cũng phải chờ hắn.”
“Thôi dẹp đi! Tôi vẫn cảm thấy nhất định phải vì hạnh phúc của chính mình mà chủ động xông pha.” Nhan Vũ đả khởi tinh thần, “Cái gọi là duyên phận còn không phải do chính mình tạo ra sao. Tôi quyết định, người đàn ông tiếp theo đi vào, chính là chồng tương lai của tôi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là diện mạo của anh ta phải được 7/10.”
Lục Khê nhìn bộ dáng Nhan Vũ nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn, nhịn không được quay đầu, nhìn chăm chú vào cửa quán cà phê xoay tròn.
Chú thích
(1) Nguyên văn là ước pháo, hình như là từ lóng tương tự 419 thì phải, tra không ra nên cũng không rõ lắm:-ss ↑
(2) Ý nói đàn ông 30 tuổi tinh lực dồi dào, suy nghĩ chín chắn, là độ tuổi đẹp nhất
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
10 chương
15 chương
38 chương
290 chương