Đáng yêu chỗ nào? Cái vấn đề này thật là khó nghĩ. Mạnh Cổ suy nghĩ, đáp: “Chỗ nào cũng đáng yêu.” Trần Nhược Vũ liếc anh một cái, rõ ràng là không đồng ý. Thật không có thành ý. “Bác sĩ Mạnh, trước kia lúc anh ngâm ca yêu đương với người khác, vấn đề này anh trả lời thế nào?” Mạnh Cổ híp mắt nghĩ, Trần Nhược Vũ nói tiếp: “Đừng có nói là họ không hỏi đấy nhé, em không tin. Tất cả phụ nữ đều giống nhau hết.” Mạnh Cổ xoa xoa lỗ mũi, nói: “Nghẹt mũi làm nhức đầu quá.” Trần Nhược Vũ nhìn anh, không có chút đồng tình nào. Mạnh Cổ bất đắc dĩ, đành nói: “Năm đó anh còn rất trẻ.” Cho nên đại khái là năm đó chỉ nói mấy lời văn hoa vậy thôi. Trần Nhược Vũ lại lườm anh một cái, khi dễ đáp án của anh, nhưng không hỏi tới nữa. Mạnh Cổ cũng không phục: “Này, chúng ta cũng không phải nam sinh nữ sinh mới mười mấy mà, sao phải chơi trò em hỏi anh đáp không có chút dinh dưỡng gì thế này. Tình cảm chứ đâu phải toán học, làm gì có tiêu chuẩn như vậy?” “Bây giờ không phải là em đòi tiêu chuẩn, mà là anh không trả lời được.” “Lúc em có tật xấu cũng rất đáng yêu.” Anh chợt đáp. “Sao câu này nghe giống khích lệ quá vậy.” Cô tức giận. “Em xem em đi, lúc tức giận vì bị người ta đùa bỡn rất đáng yêu. Lúc em cao hứng cũng rất đáng yêu, lúc gấp gáp vội vàng cũng đáng yêu. Lúc uống say thì thật sự rất rất đáng yêu. Tóm lại là em lúc nào cũng đều rất đáng yêu.” Anh nói có trình tự, còn cô sau khi nghe mặt có chút hồng. Mạnh Cổ lại vội vàng bổ sung thêm một câu: “Lúc mặt em hồng lên cũng rất đáng yêu.” Anh vừa nói xong, đột nhiên luống cuống kéo hộp khăn giấy, rút ra hai tờ bịt mũi, hắt xì một cái lớn. Mất hết cả không khí. Chờ Mạnh Cổ lại rút mấy tờ khăn giấy lau hết nước mũi, Trần Nhược Vũ đã hết đỏ mặt. “Bác sĩ Mạnh, nếu em mà là nữ sinh mười mấy tuổi, nhất định bị mấy lời vừa rồi của anh làm cảm động rồi.” Mạnh Cổ ôm hộp khăn giấy, chóp mũi hồng hồng, mắt long lanh, nhìn có chút đáng thương. =)) Trần Nhược Vũ nhịn không được cười, đưa tay vuốt vuốt tóc ngắn trước mái: “Ý em là Trần Nhược Vũ mấy tháng trước, nhất định sẽ vì mấy lời vừa rồi mà mừng rỡ như điên. Nhưng mà…” Cô thấy Mạnh Cổ nhếch môi, nhíu mày cảnh giác, không khỏi bật cười: “Em đã được anh giáo dục dạy dỗ rồi, cảm thấy mấy lời anh nói rất có đạo lý. Vì vậy, em cũng muốn thấy được thành ý của tình yêu.” Mạnh Cổ lại càng không phục: “Anh không có thành ý chỗ nào, không có thành ý sao còn muốn hôn em?” Cái đó có thể coi là thành ý sao? Trần Nhược Vũ bĩu môi: “Đàn ông cái anh, cứ động đến vấn đề đó là giống đực tự chủ rất kém, chuyện nam nữ thân mật đều rất tùy tiện.” Mạnh Cổ híp mắt trừng cô (Editor: Sao anh Mạnh Cổ lúc nào cũng híp mắt thế nhỉ???), đột nhiên nói: “Trần Nhược Vũ, em rốt cuộc bị bao nhiêu đàn ông hôn qua rồi?” “Dù sao anh cũng không phải người thứ nhất.” “Cầu xin em, anh muốn là người cuối cùng.” =)) “Ai thèm để ý anh.” Trần Nhược Vũ tiếp tục ghét bỏ: “Anh nhất định cũng có n người rồi còn gì.” “Anh cũng mong em là người cuối cùng.” Trần Nhược Vũ vờ như không thấy, cô tuyên bố: “Chờ xem thành ý của anh đã, lúc đó chúng ta mới nói đến chuyện khác.” “Anh rất có thành ý nha.” Mạnh Cổ cố gắng biện minh cho bản thân: “Nụ hôn của anh không phải tùy tiện, anh còn là xử nam.” =)) Anh bắt đầu nói chuyện kiểu này từ khi nào vậy? Trần Nhược Vũ rất muốn cười. Xử nam, hai từ nay đặt lên người Đào Hoa Lâm tiên sinh thật sự rất buồn cười. “Này, vẻ mặt của em là sao đây. Anh rất nghiêm túc.” Mạnh Cổ nói thầm, để hộp khăn giấy xuống, cầm chai nước suối uống. Anh làm bệnh nhân thật không dễ dàng, tổn thương thần kinh lại tốn nước bọt nữa. Bây giờ bị ma bệnh chiếm cứ thân thể, đầu óc cũng không còn phản ứng thông minh được như trước. “Anh thỉnh cầu hôm nào lại tái thẩm.” Anh nói. Trần Nhược Vũ không để ý anh, tiếp tục hỏi: “Sau khi anh phát điên xong, sao không đến tìm em?” Mạnh Cổ nói quanh co: “Anh bị bệnh nha, anh biết em sẽ mắng anh, sao còn gọi để em mắng chứ.” “Anh cũng biết mình đáng bị mắng? Bây giờ em vẫn còn muốn mắng anh đấy.” “Hơn nữa anh nói gặp em một lần, liền hôn em một lần, lời vừa nói ra lại không làm được thật rất mất thể diện, nhưng mũi lúc nào cũng khó chịu, hôn không tốt cũng sẽ mất thể diện. Cho nên, trước mắt cứ phải hoãn lại.” Trần Nhược Vũ nhịn không được, dùng sức đánh anh một cái. Mạnh Cổ xoa xoa đầu, nhanh chóng hôn lên môi cô, “Được rồi, anh bị cảm không thể hôn em tốt được, hôn một cái coi như không nuốt lời.” “Này!” Cô lại cho anh một quyền, “Đừng đùa vô lại như vậy, anh như thế em sẽ tức giận.” “Lúc em tức giận cũng rất đáng yêu, anh vừa mới nói rồi mà!” Anh cười, thật đúng là vô lại. Trần Nhược Vũ trừng anh. Anh lại xoa xoa lỗ mũi, thở dài một cái: “Được rồi, được rồi, anh hiểu rồi, anh phải cho em thấy rõ thành ý chứ gì, anh hiểu rồi.” Trần Nhược Vũ dùng sức gật đầu, “Không sai!” “Vậy hôm nay anh cũng được coi như rất có thành ý rồi. Em nghĩ xem, anh biết rõ em có chứng sợ người lớn, nên cố ý đến xã giao giúp em. Anh rất chăm sóc em mà, đúng không?” “Là vậy à?” Trần Nhược Vũ nhớ đến lúc đó mình gọi cho anh cũng vốn là có “rắp tâm không tốt”, cô mới không tin con người này không có chút tư tưởng đi lệch hướng. “Anh còn giúp em ăn điểm tâm sầu riêng, thứ đó rất hôi, anh cũng chịu đựng được, cho nên cũng gọi là chăm sóc, đúng không?” “Không đúng. Cũng không phải do anh mời khách.” Mạnh Cổ lại uống hai ngụm nước, nói nhỏ giọng, nói cô thật bắt bẻ. Trần Nhược Vũ trừng anh, anh cười cười: “Lúc em lựa chọn này nọ cũng rất đáng yêu, lúc nãy anh đã nói với em chưa?” Trần Nhược Vũ tiếp tục trừng anh, nhìn chằm chằm, chằm chằm, chợt cười “xì”. Cô cười, Mạnh Cổ cũng không nhịn được mà cười. Trần Nhược Vũ nói: “Bác sĩ Mạnh, anh đã gần 30, còn dùng mấy lời ngon tiếng ngọt như con nít, thật buồn cười.” “Ấy.” Anh không cười. “Bác sĩ Mạnh, nếu anh muốn ở bên em, em hy vọng có thể có một chuẩn mực nào đó, không chỉ cho bây giờ, mà còn là cho về sau. Em muốn tìm đối tượng có thể kết hôn chứ không thừa năng lượng đi tìm đối tượng chỉ để yêu. Em không muốn anh giống như người bạn trai trước, ghét bỏ em vì buồn bực hoặc là vì lý do nào khác, em nhớ anh cũng không hy vọng em giống Thích Dao, nói với anh giữa chúng ta có sự chênh lệch, em không cách nào vượt qua nó nên muốn rời khỏi anh.” Mạnh Cổ vuốt vuốt sống mũi, nghiêm túc nghe cô nói. “Bác sĩ Mạnh, chúng ta đều không phải là con nít nữa, cũng từng có kinh nghiệm thất tình. Mặc dù không phải là chuyện kinh thiên động địa gì, cũng giống với rất nhiều người trên thế giới này thôi. Em đã từng hỏi bản thân, lúc em theo đuổi anh, có phải thật sự thích anh không, thích bao nhiêu, thích anh điểm nào. Mặt khác, chúng ta hợp nhau sao? Thật sự có thể ở bên nhau sao?” “Bác sĩ Mạnh, mẹ anh từng nói với em, bà ấy không thích cô gái được xem mắt đó, bởi vì bà nghĩ cô ấy không chịu khổ được. Mẹ anh nói chịu khổ, không phải là hành quân đánh giặc, không phải là làm việc tay chân cực khổ, không phải là do nhịn đói, mà là sự nhẫn nại bao dung trong sinh hoạt, bà nói, làm vợ bác sĩ rất khổ.” “Bác sĩ Mạnh, có lẽ anh cảm thấy em nói nhiều điều quá xa vời, nhưng anh nói muốn làm bạn trai em, mà chúng ta lại không phải vừa mới biết nhau. Trên thực tế, em từng theo đuổi anh, anh từng cự tuyệt rồi, chúng ta cũng cùng nhau nói chuyện phiếm rất nhiều rồi, cho nên em nghĩ mình có tư cách nói với anh những chuyện này. Em đi xem mắt, là muốn tìm một người đàn ông có thể cùng mình chung sống trọn đời. Anh đi xem mắt, cũng là vì muốn tìm một người phụ nữ có thể kết hôn với mình.” “Anh là bị ép buộc, em về nhà xem mắt cũng là miễn cưỡng mà.” Mạnh Cổ rốt cuộc cũng tìm lại được lời nói của mình. “Em đi xem mắt Đường Kim Tài không phải bị ép, là em tự nguyện.” “Đó không phải là vấn đề. Vấn đề là, chúng ta đều có ý với nhau, anh thích em, em thích anh, những đối tượng hẹn hò xem mắt khác đều không liên quan gì ở đây hết.” “Điều anh nói mới không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, chính anh cũng từng nói, từng tuổi này rồi, không nên chơi trò yêu đương nữa. Vì vậy, bây giờ anh yêu thích em, thích bao nhiêu đây? Có thể thích đến mức lấy kết hôn làm mục tiêu không? Có thể thích đến mức rất lâu sau còn yêu em không? Có thể thích đến mức dù anh chịu bao nhiêu cực khổ cũng thấy xứng đáng không?” Mạnh Cổ thật lâu không nói được lời nào. Anh nhìn cô, vẫn nhìn, sau đó mỉm cười: “Trần Nhược Vũ, anh chưa từng nói, lúc em thao thao bất tuyệt, nói chuyện nghiêm túc cũng rất đáng yêu.” Cô không nhịn được trợn mắt nhìn anh: “Em chưa nói lúc anh chơi xỏ lá, không đứng đắn rất đáng ghét đúng không?” Anh than thở, xoa xoa lỗ mũi: “Trần Nhược Vũ, từ khi nào em có tài ăn nói tốt như vậy hả.” “Em cũng không biết. Lúc nãy ngồi trong taxi, em còn suy nghĩ phải nói gì với anh, nói như thế nào, nhưng em không nghĩ tới, bản thân phải mở miệng bằng cách nào. Nhưng bây giờ, em cảm thấy nói ra được những lời tự đáy lòng là tốt rồi. Rất nhiều lời em cũng không nghĩ tới.” Cô nghiêm túc nhìn Mạnh Cổ, trong ánh mắt kia, có hình bóng của cô. “Em nghĩ, có lẽ là vì em mừng rỡ rồi lại nơm nớp lo sợ.” Tác giả có lời muốn nói: chương này không dài, hơn nữa tất cả đều là đối thoại, nhưng tôi lại mất rất nhiều đầu óc để nghĩ ra lời thoại. Việc rất mất thể diện chính là, viết đến câu cuối, tôi cư nhiên làm dịu hốc mắt. Phải có thành ý với tình yêu, mới có thể gạt đi mọi cách trở trong thực tế? Ngọt ngào và cảm động, vừa hay có thể kéo gần lại sự chênh lệch không? Tình yêu, có lẽ thật sự chính là vừa mừng rỡ vừa nơm nớp lo sợ. Gào khóc, tác giả điên rồi, mọi người đừng để ý tới cô ấy!!!