Đồng hồ sinh học làm cho Khương Lai không cần dùng đồng hồ báo thức vẫn đúng bảy giờ mở mắt, sau lưng là nhiệt độ cơ thể xa lạ làm cho cô có cảm giác ấm áp, rõ ràng là cô chán ghét cùng người lạ tiếp xúc, có thói quen ngủ một mình, nhưng đối với người này thân thể lại theo bản năng tìm kiếm hơi thở thích hợp, ngủ thiếp đi.
Thật sự là rất kỳ quái, là vì cậu ta bộ dạng đặc biệt ưa nhìn, cười rộ lên đặc biệt đẹp mắt,hay là vì mùi hương trên người cậu ta giống như cỏ xanh đặc biệt dễ ngửi?
Tuy rằng Khương Lai là cô gái có chỉ số thông minh cao nhưng dù sao vẫn chỉ có mười tuổi, hoàn toàn không rõ cảm giác ỷ lại mạc danh kỳ diệu* này từ đâu mà đến, về vấn đề này cô suy nghĩ rất đơn giản ,sau đó tiếp tục như mọi ngày chui ra khỏi chăn, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác mất mát.
(Mạc danh kì diệu: không rõ nguyên nhân)
“Reng! reng! reng!”
Tiếng chuông đồng hồ báo thức đem Tả Thiên đang mơ mộng ngọt ngào tỉnh lại, cậu mơ mơ màng màng vươn tay muốn đem đồng hồ báo thức tắt đi nhưng tìm nửa ngày vẫn không thấy đâu,âm thanh đáng sợ này có thể làm hỏng màng nhĩ của cậu mất ! Bỗng nhiên tiếng đồng hồ báo thức im bặt,cậu có chút nghi hoặc mở to mắt, trong tầm mắt hiện ra bóng dáng nho nhỏ, Khương Lai đặt đồng hồ báo thức im lặng thả lại tại chỗ, rồi mới quay lại nói với cậu:
"Bữa sáng làm xong rồi."
"Hả?!." Vừa tỉnh ngủ đầu óc có chút mơ hồ, "Cậu dậy thật sớm, thật lợi hại!."
Được khích lệ , Khương Lai hơi hơi cúi đầu, đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh hơi hiện lên ý cười ngọt ngào"Bữa sáng đã được đặt ở trên bàn cơm, tôi đi kêu ba rời giường."
Lời này tại sao càng nghe lại càng thấy không được tự nhiên, chờ Tả Thiên rửa mặt xong đi ra, nghe tiếng nói vọng ra từ phòng ngủ bên cạnh thì mới biết cảm giác không được tự nhiên này là làm sao.
"Ba, rời giường!."
"Không cần, mãi nửa đêm hôm qua ba mới ngủ."
"Ba, thức đêm không tốt!."
"Là công việc ba cũng không có biện pháp, để ba ngủ thêm một lát đi!."
"Hiện giờ ngủ tiếp, buổi tối ba lại thức đêm, sẽ lập thành một vòng tuần hoàn xấu đó ba!”
"Chuyển biến xấu thì mặc chuyển biến xấu, con cứ nhắm mắt lại, làm như không nhìn thấy ba đi."
"Ba !ba! bữa sáng nhất định phải ăn, bằng không dạ dày sẽ hỏng mất."
"Hỏng ba cũng mặc kệ, ba chỉ muốn ngủ, ngủ!."
"Ba , ba quên lần trước đi khám rồi sao sao? Ba quên bác sĩ đã dặn rồi sao....."
"Con dừng lại, ba rời giường là được chứ gì!" Khương Thi nhảy dựng lên, tùy tiện mặc quần áo rồi xỏ dép lê đi ra, tình cờ bắt gặp Tả Thiên đang đứng cạnh cửa không khỏi oán giận: "Tiểu Lai Lai con không bao giờ dậy muộn nên không biết ngủ vào ban ngày tuyệt vời đến cỡ nào, ba lúc trước chọn nghề thiết kế không phải là vì ban ngày được ngủ ngon sao,tiểu hài tử con...”
Tiểu hài tử theo chân ba ra ngoài, có chút khẩn trương khi nghe cha oán giận mình, mấy lời oán giận của ba cô nghe đã quen rồi, nhưng vừa nghĩ tới sẽ bị Tả Thiên Thính nghe thấy không khỏi có chút không thoải mái.
"Con không phải tiểu hài tử, ngủ trễ là không tốt!"
Khương Thi lần đầu tiên nghe thấy con gái phản bác mình,trong lòng có chút nhộn nhạo:"Mới chỉ qua một buổi tối đã biến hóa lớn như vậy, Tả Thiên ,cháu rốt cuộc đã làm ra loại ma pháp gì đối với con gái chú?"
Tả Thiên tự nhiên thấy vui vẻ, mỉm cười ngồi xuống ,cùng Khương Lai đứng ở cùng một chiến tuyến : "Khương Lai đương nhiên không phải là người ngốc." Cậu quay đầu lại nhíu mày nhìn Khương Thi: "Tối hôm qua không biết ai chưa đến chín giờ đã nói mệt nhọc, muốn đi ngủ luôn,vậy mà bây giờ còn kêu buồn ngủ?!”
Kỳ thật trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, đây chẳng qua là người kia lấy cớ, ai mà biết được Khương Thi trở về phòng có ngủ luôn hay không, nhưng mà mọi người đều là người thông minh,đối với vấn đề này tự nhiên cũng không đi sâu vào quá nhiều.
"Hai đứa là người trẻ tuổi sinh lực dồi dào, ta đây già rồi, đương nhiên là phải ngủ càng nhiều càng tốt."
Tả Thiên liếc mắt xem thường, lôi kéo Khương Lai tới bàn ăn "Tôi rốt cục cũng biết vì sao cậu lại dưỡng thành tính cách thế này, có một người ba như thế, nếu tính cách cậu không trầm ổn, đại khái sẽ bị chú ấy làm cho tức chết rồi, đừng để ý đến chú ấy, chúng ta cùng ăn bữa sáng."
Khương Lai kỳ thật không thế nào hiểu được lời nói của Tả Thiên, chỉ cảm thấy tay mình bị đôi tay đẹp đẽ kia lôi kéo, một chút độ ấm nơi bàn tay lan truyền đến toàn thân, đầu cũng bị nóng đến có chút choáng váng, chỉ nhớ là đối phương đang cầm tay mình còn những thứ khác căn bản là không nhớ được.
Bị nhạo báng như vậy, Khương Thi vốn cũng hơi tức, nhưng vừa chạm vào ánh mắt của con gái bảo bối đang hốt hoảng lại loáng thoáng mang theo một chút thần sắc hạnh phúc, cơn tức cũng tiêu tán không còn một mảnh.
Tiểu tử này, nói cũng...... Khụ khụ...... Có vài phần đạo lý.
Ăn xong bữa sáng, Khương Thi nhờTả Thiên mang Khương Lai ra ngoài một chút, Tả Thiên nghĩ nghĩ sau đó cự tuyệt: "Vài ngày sau hành trình của cháu đã được an bài chặt chẽ, cháu còn tính đi núi Dương Minh, tối hôm nay không nhất định có thể trở về, Khương Lai đi theo tựa hồ không tiện."
Khương Thi vốn đang muốn nói gì, lại thấy con gái im lặng nên đành từ bỏ: "Được, chú cùng Khương Lai cũng phải đem sách vở của học kì này sửa soạn lại một lần,cháu đi vui vẻ!”
Rõ ràng Khương Lai vẫn là khuôn mặt không chút thay đổi, nhưng Tả Thiên cũng có thể nhìn ra biểu tình dao động rất nhỏ trong mắt, tựa hồ có chút mất mát.
Lúc ra cửa Tả Thiên phát hiện giầy của mình bị đặt ở cửa thông gió phòng bên ngoài, cậu xách giầy lên mỉm cười nhìn Khương Lai, "Giầy của tôi bốc mùi đúng không?" Từ sau khi biết mình thi đỗ ,Tả Thiên đi đôi giày này dầm mưa dãi nắng , không bốc mùi mới là lạ!
Thái độ trêu tức rõ rãng như vậy nhưng Khương Lai vẫn trả lời đứng đắn: "Chỉ cần để ở bên ngoài toàn mùi sẽ bay đi, không quan hệ."
Tả Thiên lông mày cong lên mang giầy thoắt cái đã đến trước mặt Khương Lai : "Cái này cậu không biết đâu, là tôi cố ý đem giầy biến thành mùi vị như thế, như vậy mỗi ngày đi giầy chân sẽ biến thành thần kì, chân thần kỳ ở chỗ khi đi câu cá sẽ không cần mồi câu,đặc biệt đúng không?”
Khương Lai càng đứng đắn, Tả Thiên lại càng muốn trêu tức ,cậu bày ra bộ mặt thản nhiên như không , Khương Lai đương nhiên không nghi ngờ gì, khuôn mặt lạnh nhạt hé ra một tia kinh ngạc: "Thật vậy chăng?"
Tả Thiên thấy cô mắc câu, cười đến gần nội thương, làm bộ cúi đầu đi giày nhưng nụ cười vẫn giữ trên khóe môi: "Đúng rồi chỉ có tôi đi, cậu coi như xong, cậu rõ ràng là cô gái sạch sẽ, làm sao có thể cho phép giầy của mình có mùi như vậy đây?”
Khương Lai cắn môi không nói gì.
Đi giày xong, Tả Thiên nhìn Khương Lai đang im lặng, nói: "Tạm biệt, tiểu công chúa của tôi, hành trình của kỵ sĩ tôi đây bắt đầu." Nói xong liền xoay người rời đi.
Khương Lai vẫn nhìn theo thân hình cao to biến mất ở chỗ rẽ mới hơi nhíu mày, cảm xúc chìm nổi phập phồng,một lúc sau lấy giầy ở trên tủ giầy xỏ vào.
Khương Thi một lúc lâu sau mới phát hiện con gái mình tự nhiên đi giày thể thao ở trong nhà,đã vậy lại còn đi tới đi lui, kinh ngạc đến nỗi cằm cũng muốn rơi xuống: "Sao con lại đi giầy trong nhà,đế giầy có sạch sao?" Đáng tiếc Khương Lai cũng không thèm để ý cha mình nói gì đã mở cửa bước vào phòng.
Truyện khác cùng thể loại
1330 chương
60 chương
40 chương
54 chương
76 chương
43 chương
40 chương