Cúc Trắng Trong Mưa
Chương 145 : Hoa đào nở muộn
Meyami nhìn Tsuchiura trước mặt, ánh mắt anh ôn nhu lại cộng với phần uy khuất, thực sự họ đang đứng ngoài đường, những người đi qua chắc chắn sẽ nói cô đang ức hiếp một tiểu bạch thỏ. Mà tiểu thố họ nói chẳn ai khác là Tsuchiura, người vừa phá việc của cô. Meyami thở dài, thực sự là khi ngày gặp Tsuchiura cách đó vài hôm, cô quên mất cô sẽ lại gặp anh ở trước quán cà phê để chỉ cho anh thêm vào bản nhạc hay mà cô muốn nghe, anh nói sẽ giúp cô chọn và đàn cho cô nghe. Nói về âm nhạc, cô không có hứng thú, nhưng Tsuchiura đã quyết định, cô cũng không có ý muốn phá đi niềm đam mơ của họ. Âm nhạc đối với cô từ lâu đã là cuộc sống rồi, nó đi bên cô, nên nếu ai đó nói về một bản nhạc nào mới, Meyami lại dường như đã gặp nó ở đâu rồi thì phải, cô không cảm thấy đặc biệt cho lắm, những bản nhạc, nốt nhạc cô sáng tác là bắt đầu từ tâm trạng, tâm trạng cô ra sao thì những nốt nhạc lên xuống trầm bổng cũng giống nhau như vậy. Meyami hôm nay lại xoay người vào công việc, cuộc hẹn của Tsuchiura cô lỡ quên mất, và khi anh hẹn cô đứng trước quán cà phê đó, là ánh mắt vô tội như vậy nhìn cô.
“Được rồi, Tsuchiura. Em thật sự xin lỗi đã quên buổi hẹn”
“Em nói quên là quên được sao? Cơ bản Meyami không để buổi hẹn với anh vào tâm”
Lại tiếp tục khuôn mặt uy khuất đó. Meyami muốn đập bàn, đừng bán manh nữa, cô đủ ánh nhìn muốn giết người rồi, anh trai trước mặt này là ai? Là một nhạc sĩ piano nổi tiếng, với những ngón tay thần thánh được nước nhạc biết đến đấy, trên đường đi cùng anh cô cũng không gặp ít fan của ông thần này đâu. Nếu anh không thấy cô đủ chết thì bán mang cho ai xem đây?
Trong khi Meyami hắc tuyến đầy đầu, thì Tsuchiura bên này âm thầm mỉm môi. Thỏ đã vào bẫy tội gì không xơi? Nữ thần thế giới, thông minh, bí ẩn đây sao? Chưa chắc a~, đối với anh, Meyami chỉ là một cô gái nhúc nhát, lại ít nói, ít cười, còn hay ẩn mình trong bóng tối, cái gì chán sống? Ngây thơ của cô đều bộc lộ hết ra bên ngoài như thế lại nói bí ẩn? Buồn cười hơn cả báo chí nói nhăn nói cụi. Tsuchiura nhìn vẻ mặt bức rứt của cô, cuối cùng cũng không muốn làm cô gái này đáng thương hơn nữa, vì vậy dừng diễn trò, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô. Lúc trước, anh đi công tác, không gặp được cô trong buổi sinh nhật, là Yukino gọi cho anh biết về tình hình bệnh trạng của cô. Tsuchiura nghĩ đến đây ánh mắt trầm xuống, họ nói Meyami dễ dàng mất trí nhớ nhiều hơn, vậy cô sẽ quên anh đi đúng không? Quên anh đi, và không còn nhớ tất cả những gì hai người gặp nhau, và kỉ niệm anh ấp ủ bên cô bấy lâu? Tsuchiura nhớ như in cái ngày cô chạy khỏi cửa hàng “Tiệm nhạc Miami”, bóng lưng cô trông có vẻ rất lo lắng, cứ tưởng sẽ không gặp lại cô gái đó hỏi tội, cuối cùng lại là do cô đến xin lỗi, rồi bỏ của chạy lấy người. Hơn 4 năm biến mất, Meyami xoay người trở lại, cô gái đó không thay đổi, chỉ có danh tiếng của cô không ngừng tăng lên, có thể nói ở thế giới này, Meyami vẫn có lượn fan đông đảo nhất, đối với anh lại khác, cô vẫn luôn đứng trên cao và im lặng như vậy. Tsuchiura nhìn cô gái trước mặt, con ngươi xanh ngọc nhìn anh tìm tòi khó hiểu, trông chả khác với nàng mèo con là bao.
“Meyami, em nghĩ sao về việc hay bị ngã cầu thang?”
“Anh bị ngã sao?”
“Không, anh lại nhớ lần nào đó có cô bé vì chạy nên xém ngã ra cầu thang đấy!”
Meyami nhìn anh, Tsuchiura mỉm cười, ánh mắt hiền hòa nhu thuận đến đáng yêu, anh đang trêu cô gái này, đồng thời anh cũng không muốn mất đi cô trong những kí ức. Meyami quên? Không sao, sau này có anh rồi, anh sẽ luôn nhắc cô nhớ lại là được, nhưng anh vẫn sợ, đáng thương anh luôn lo lắng Meyami sẽ quên mất đi khuôn mặt của anh.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Sau thời gian này, gần đến buổi biểu diễn của ba nhóm nhạc, Meyami bắt đầu sáng tác những bài hát mới, lẫn giúp Nanami sáng tác những bài hát cho dự án ghép cặp của các nhóm. Nhờ đó lượn fan ngày một lên cao ngụt ngụt, khi hậu phương đủ mạnh thì tiền tuyến bắt đầu hành động. Shinning đang bắt đầu kế hoạch mới cho tất cả các dự án sau này, Meyami cũng biết việc chủ tịch đang làm, nhưng cô im lặng, cứ để tiếp tục Starish vẫn là Starish ngày này nào như thế cũng đủ rồi. Thời gian của cô dừng lại được rồi. Và ngay sau khi viết xong ba bản nhạc cuối cho ba nhóm. Meyami rời khỏi công ty, cũng lâu rồi cô không đến gặp Akito, anh chỉ nhắn tin cho cô, gần đây tất cả đều bận rộn trong công việc, Akito bắt đầu tiếp quản công ty gia tộc mình, trở thành một tộc trưởng đúng nghĩa, nhưng anh vẫn rất kiên nhẫn dành thời gian nói chuyện với cô, công việc áp lực nhưng mỗi người đều đem cho nhau không gian riêng để vui cười. Akito chính là màu sắc nhỏ trong cuộc sống của Meyami, vì vậy tại sao cô đặt nhóc tên Bột Vẽ, và cô cũng mong muốn anh tự vẽ ra một sắc màu mới cho cuộc đời mình. Lần này cô nghĩ nên gặp lại anh một chút, hoặc có thể là lần cuối, cô đưa mắt nhìn lại lòng bàn tay mình. Những lời hứa, cô hứa rất nhiều cũng thất hứa, và Meyami chắc chắn cũng sẽ không thức hiện được nữa. Hứa với Ren sẽ cùng cậu so tài phóng phi tiêu, hứa với Masato cùng cậu ngắm hoa đào mỗi năm, hứa với Shou nhìn cậu nổi tiếng như thế nào, hứa với Nanami sẽ viết ra nhiều sáng tác mới, hứa với Hino, Fuyuumi, Ema, chị Lily,.. sẽ cùng họ đi shopping một lần nữa.,…Hoặc là hứa sẽ sống khỏe mạnh…Tất cả chấm hết rồi. Hoặc là cô chỉ còn một chút thời gian để làm công việc cuối cùng, nhìn thấy ba nhóm với những nốt nhạc thật sự.
“Meyami? Đứng đây làm gì?”
Meyami xoay người, cô không biết từ khi nào AI đã đứng sau lưng cô, anh ta vẫn thườn xuyên như vậy từ khi gặp cô, và luôn đứng phía sau. Cô nhìn anh, cúi đầu. AI lập tức đỡ cô lên.
“Nanami đang tìm cô, lần sau không cần tỏ thái độ như vậy đối với tôi. Tổn thọ”
Meyami không hiểu anh, khi AI đã xoay người rời đi, cô mới từ từ đi hướng đó, lập tức Ai đứng lại, đợi cô. Meyami không hiểu lại nhìn anh.
“Đi chung đi, dù sao con đường này cũng dẫn đến duy nhất một nơi. Với lại lần sau phải đi ngang hàng,tôi không muốn bị người khác nói đàn anh ức hiếp ma mới.”
Meyami không hiểu, Ai càng ngày càng khó tính. Từ “Tổn thọ” chắc chắn không phát ra từ miệng của một Ai người máy, nhưng lần này là cô nghe đối với cô, và từ khi nào Ai lại sợ báo chí hay người khác đồn đại? Nhóm Quarter Nights vượt qua nhiều sóng gió, mới có cơ hội hiện nay, nhưng Meyami không biết nếu giữ những gì người khác nói thì chắc chắn họ không thể vượt qua được, còn đối với Ai, một thẻ nhớ của loài người chắc chắn sẽ không lo lắng gì về điều đó. Meyami có chút khó xử, muốn hỏi, nhưng cuối cùng cô không mở miệng, phép lịch sự tối thiểu nhiều lúc ép con người im lặng những gì mình muốn nói.
6 giờ sáng hôm sau.
Meyami rời khỏi giường, chuẩn bị đồ ăn sáng cho các anh, chuẩn bị đến công ty làm việc. Nhưng đứng trước cửa lại gặp Masaoto đi vào, anh có vẻ khá mệt mỏi sau cả đêm trực ca. Meyami đến đỡ lấy cánh tay anh dìu anh vào nhà, để anh ngồi trên ghế sô phâ.
“Anh cả, anh đau rồi?”
Trán của Masaoto rất nóng, Meyami lo lắng đặt anh nằm xuống ghế, xoay người đi lấy thuốc cho anh. Masaoto vẫn trong tình trạng mơ màn, Meyami đem khăn ấm đắp lên trán anh, rồi giúp anh uống thuốc. Sau đỡ hơn một chút, Masaoto mới tỉnh táo nhìn cô, đến khi hiểu rõ mọi chuyện, Meyami đã nhờ Ukyo đưa anh lên phòng riêng. Meyami vội chạy đi đến công ty, đến đúng lúc nhóm Quarter Nights đang thu âm bài hát, là bản nhạc Nanami và Meyami gửi cho họ, và tự viết nhạc: “Da-little - Gishinanki / 疑心暗鬼 “. Meyami mỉm cười khi nghe từng nốt nhạc của những giọng ca cất lên, thành công mỹ mãn, đây mới đúng là trình độ tốt của nhóm Quarter Night, bây giờ chỉ cần đợi nhóm Heaven ra mắt bài hát nữa là được.
“Meyami!”
Ở trong căn tin, Nanami đẩy khủy tay về cô. Meyami đặt cốc ca cao xuống, nhìn sang cô bạn, ánh mắt của người đối diện có chút lo lắng.
“Chuyện gì vậy?”
“Nhóm Heavens đang gặp rắc rối về công ty mình, hoặc gì đó, mình lo rằng họ sẽ không tham gia vào trần cuối này”
“Vậy cậu muốn ba nhóm đấu nhau sao? Nanami?”
Meyami nghiên đầu mỉm cười, Nanami nhìn cô lại vội lắc đầu: “Mình không có ý đó, chỉ là….”
Meyami không đợi Nanami nói hết, đã đứng dậy rời khỏi bàn.
“Yên tâm, với những chuyện này những người nghệ sĩ sẽ biết cách giải quyết, cậu không cần quá lo lắng, đây là thử thách của nhóm họ. Người ngoài không nên động vào, mình chắc hẳn họ sẽ có cách tham gia được trò chơi này”
Meyami mỉm cười, ánh mắt sâu xa rồi rời đi. Nanami lần đầu tiên không hiểu được cô bạn này, Shibuya ngồi bên cạnh Nanami, chống cằm nhìn bóng lưng của cô, lại mỉm cười. Meyami rời khỏi công ty, lái xe đến gia tộc Sohma, cô vẫn để xe dưới đường dưới, và đi bộ từ từ lên. Con đường đến tộc Sohma dường như không thay đỏi, vẫn đường đất, và cây ngập bóng mát như vậy, Meyami tự hít thở một chút, rồi rảo bước đi, rời đến con sông gần nhà Shigure, cô dừng lại một chút, im lặng nhìn những giọt nước lăn tăn trên sóng, những con cá nhỏ bơi lội khắp xung quanh. Là bờ sông này cũng có một chút gì đó về giấc mơ đẹp khi thời đi học, cô còn nhớ chút gì đó về những buổi tập võ với Kyo ở đây, có thể nói khi nào chưa thành người bùn thì nhất quyết chẳng ai chịu về. Tohru hình có một khu vườn bắp cải và hành ở gần đây, cô cũng muốn đến đó thăm lại, cũng quá lâu rồi. Đi được vài bước đến gần khu vườn thì cô nghe tiếng đứa trẻ vang lên, là đứa bé gái, Meyami nhìn kĩ dường như cô bé có nét khá giống với Tohru, không chỉ ánh mắt ngay cả giọng nói cũng từa tựa, nếu cô đoán không nhầm đứa trẻ này là đứa bé thứ hai của cô bạn. Meyami im lặng nhìn con bé chơi đùa cho đến khi nó nhìn thấy cô, con bé có vẻ rất lanh lợi, nó nhìn cô liền nhận ra ngay, không, đúng hơn nó nhận ra mặt cô trên truyền hình, con bé nói mẹ nó hay nói đến cô là bạn của mẹ. Meyami mỉm cười không nói gì, nhìn lại những cô bạn bây giờ và lúc mới quen, cô cảm giác họ có phần hiểu đời hơn không còn như nữ sinh khi xưa nữa. Cô lại mỉm cười nhìn đến thời gian dài thay đổi hiểu biết con người, dần cô biết được cái gì mài mòn cái gì nhanh hơn.
“Cô đến chơi ạ! Mẹ cháu đang ở ngoài vườn”
“Ừm, cảm ơn cháu. Cháu đến lớp mấy rồi nhỉ?”
Cô bé rất hoạt bát, cười vui vẻ đáp lời Meyami, hai cô cháu nói chuyện cho đến khi Tohru làm xong công việc quay vào nhà, cô bạn khá bất ngờ với sự có mặt của cô. Meyami chỉ mỉm cười, nhìn cô bạn.
“Tohru, lâu rồi không gặp”
“Quá lấu mới đúng, mấy ngày nay mình gửi tin cho bạn thì tin nhắn cứ bị trả lại miết thôi. Hình như điện thoại của bạn chưa bao giờ dược nghỉ ngơi nhỉ?”
“Là sao?”
Tohru mỉm cười không nói, chuyển chủ đề khác. Con bé cũng đi ra ngoài chơi rồi, ý Tohru nói với Meyami là có quá nhiều người theo đuổi, cô thấy thương cho cái điện thoại Meyami. CÒn về việc cô bạn ngốc này vẫn cứ xa lánh họ, cô cũng biết một phần, Meyami bệnh lạ, việc chết sống trong nay mai. Tohru hiểu Meyami, cô bạn nghĩ cho người khác rất nhiều, nhiều hơn cả chính bản thân mình, chọn cho mình cái xấu, để họ được sống tốt. Chính vì bản chất ấy, Tohru mới làm bạn với Meyami, những cách làm bạn khác cô không hiểu, nhưng làm bạn với Meyami, Tohru thực sự thấy mình vui vẻ hẳn, hoặc một phần nào đó Meyami có giống Tohru, đều mô côi.
“Anh Shigure và Hitori đi làm lát mới về. Cậu ở lại ăn cơm chung với mình nhé!”
“À thôi, lát mình phải đến gia tộc Sohma thắm Akito nữa. Lâu rồi mình không gặp anh ấy. Cảm ơn nhé, Tohru”
“Bạn bè cậu không cần cảm ơn đâu, với lại nếu cậu nói thế mình sẽ giận đấy. À đợi mình lát…Cho mình gửi giỏ bánh này đến những người trong gia tộc. Nhưng mà….có nặng quá không?”
Tohru e ngại nhìn giỏ bánh cô xách không nổi nhờ con gái, Meyami lại phải mang theo giỏ bánh đến lên núi, còn phải xách nặng. Meyami mỉm cười, lắc đầu, nhận lấy giỏ bánh rồi ra về, Tohru vội kéo lại, đưa cho cô thêm túi nhỏ kẹo và bánh nữa, mang lên vai cô.
“Nhớ ăn đấy, lần sau phải cùng mình làm bánh!”
“Ừm, cảm…Mình sẽ đến làm phiền cậu”
Meyami rời khỏi nhà, mang theo giỏ bánh đến gia tộc Sohma, thật sự nó khá nặng, bánh cho cả gia tộc không phải cho một người nên Meyami mang đi cũng khó khăn, Tohru ái ngại, Meyami cũng ái ngại khi từ chối, cuối cùng cả hai không dám nói một người nhờ, một người nhận mà đi. Hai cô gái này hỏi tại sao làm bạn của nhau, cũng vì tính cách này.
“Meya…mi? Ơ chị Meyami, lâu quá rồi em không gặp chị!”
“Momiji sao? CŨng lâu rồi nhỉ. Em cao hơn cả chị rồi này”
Cô gặp Momiji trên đường, cậu nhóc chắn đường cô, nhất quyết phải nhìn cho bằng được gương mặt của cô. Nhìn được rồi, rồi bắt đầu giành xách nặng trên tay cô cầm đi, Momji càng lớn càng bảnh trai, còn hài hỏa. Meyami nhìn cậu, âm thầm thở dài, gia tộc Sohma đều là những nam thần hại nước hại dân, cô còn nhớ lúc ở trường bị vụ Yuki làm một vố khi những nữ sinh khác nghe Yuki mời cô đến nhà chơi, may lúc đó Meyami ít khi đến trường, còn trốn tiết liên miên nên không đụng độ các chị đại nếu không cô cũng sẽ bầm dập có một ngày, nhìn lại Momiji, rồi khác gì Yuki đâu? CŨng đều là mã hại người. Còn nhắc đến trạng thái Kyo nữa chứ, nếu cô không nhảy vào clb đó chắc chắng Meyami không cần trốn họ cũng đủ thủ tiêu cô. Lúc đó, hình như họ nghi cô tay ba thì phải, họ nói quen Yuki tại sao lại qua nhóm của Kyo, cô phải nhờ sự trợ giúp của Saki và Arisa mới thoát nạn được, thật đúng là lần đó Meyami chính thức biết sợ. Momiji im lặng nhìn người đi bên cạnh, ánh mắt sẹt qua chút ánh sáng rồi tắt lại, đúng lúc trước cậu có thích chị, nhưng chị một mực cách xa cậu, cộng với việc anh Kyo và Yuki đã chiếm sự sở hữu, Akito đã phân biệt ranh giới, Momiji tự mình bỏ cuộc, cậu không đủ hoàn hảo để đối đầu với các anh, bây giờ sự nghiệp không có, công việc cũng không, chỉ có thể làm ra những mẫu bánh ngọt như vậy vẫn không đủ năng lực bên cạnh chị.Nhưng cậu sẽ cố gắng, nếu một cơ hội nữa, cậu sẽ không bỏ cuộc thảm hại như thế này.
“Chị Mimi, đến một lúc nào đó…chị có thể quay lại nhìn em không?”
“Hả? Em nói gì Momiji?”
Một cơn gió thổi qua, chẳng ai nghe được lời ai nói. Momiji chỉ nhìn môi người bên cạnh mấm máy, rồi mỉm cười, lắc đầu nắm tay cô đi hướng nhà gia tộc. Cậu không nghe được lời cô nói, cũng chẳng hiểu cô mấm máy kiểu gì, nhưng cậu vẫn không muốn nghe, vẫn muốn nuôi chút hi vọng sau này làm việc gì đó được bên cạnh chị.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
22 chương
105 chương
139 chương
106 chương
11 chương
94 chương