Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên
Chương 87 : Tính trẻ con
Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Hai người đều mặc áo đơn, cứ phơi trong trong không khí lạnh như vậy. Bảo Nhi có chút ngu ngơ, ôm cánh tay, run rẩy đứng, cái ghế quá lạnh, không thoải mái chà chà chân. Cuối cùng không có náo loạn nữa, ngơ ngác nhìn nam nhân quần áo khẽ mở ngồi ở bên giường.
Nhạc Mặc vừa đau lòng vừa có chút tức giận, nàng luôn lấy thân thể của mình ra giỡn, không vui liền giày vò mình, không thu được tính tình của nàng, về sau thua thiệt vẫn là nàng. Tính tình phát ra, không nghe khuyên bảo chút nào, không thể nuông chiều nữa rồi.
Để tránh cho lại mềm lòng, tránh ánh mắt kia, ném tới màn lụa bên cạnh.
Mặc dù trong phòng có đặt lò sưởi, nhưng suy cho cùng cũng không ngăn hết lạnh giá kia, Bảo Nhi không nhịn được run lên.
Nhạc Mặc vẫn luôn chờ đợi nàng cầu xin tha thứ, nhưng, hắn lại thất bại một lần nữa. Lúc thu hồi ánh mắt lại thấy chân nhỏ kia run run. Đôi mắt ửng đỏ, kéo chăn trên giường, quấn người vào.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một màn này lại chạm vào lòng Bảo Nhi, thái độ cường ngạnh không còn nữa, mềm giọng nhận lỗi."Tướng công, về sau ta không lấy thân thể mình ra càn quấy nữa. Chàng đừng tức giận nữa được không?" Muốn vươn tay ra, nhưng bị cái chăn kia bó chặt, không rút ra được.
Nhạc Mặc thu lại cảm xúc vào đáy mắt, đưa tay ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm kia, "Ta không sao, có phải tướng công rất đáng chết hay không, dám gạt bảo bối ra bên ngoài", trong mắt phượng tràn đầy áy náy cùng tự trách.
Bảo Nhi lắc lắc đầu, nhếch môi nói: "Nếu chàng chết, ai tới chăm sóc ta?"
Nhạc Mặc nhếch môi cười, vò mái tóc vốn rối tung càng rối tung hơn.
Bảo Nhi trầm tĩnh khác thường, cười rực rỡ. Aiz, cảm thấy mình quá bỉ ổi, trả đòn không đủ. Mãi cứ không có việc gì đi gây chuyện, không làm khó một phen thì không thoải mái, có phải mấy ngày sau này trôi quá thoải mái hay không. Bây giờ trái lại nàng có thể hiểu được tại sao nam nhân cổ đại tam thê tứ thiếp rồi, phải cho nữ nhân tìm một chút chuyện để làm, nữ nhân đấu đá lẫn nhau, để mình không thanh nhàn, nếu không ngày ngày giống như Nhạc Mặc bị làm ầm ĩ đến chết!
Nghĩ như vậy mới thấy đại mỹ nam nhà mình thật đáng thương, sống thật không dễ dàng.
Hai người vẫn kì kèo đến trưa, từ hẻm nhỏ bên cạnh đi vòng qua đường phố. Trên mặt đất hiện lên một lớp tuyết mỏng, ánh mặt trời chiếu lên sáng long lanh, trông rất đẹp mắt.
Thời tiết thật tốt, xua tan âm u mấy ngày trước đây, mặt trời hừng hực treo ở giữa không trung, trên đường việc buôn bán cũng dần dần tăng lên.
Hai người tìm một quán nhỏ, một đôi phu thê lớn tuổi đang nấu chè trôi nước. Nhìn nhau cười một tiếng, ngồi xuống dưới mái lều nhỏ kia, người lui tới cũng không nhịn được nhìn mấy lần.
Bà bà kia lập tức tới chào hỏi, hai người gọi một chén to, chọn nhân táo, nhân vừng.
Hai muỗng nhỏ, một chén bánh trôi to, chỉ chốc lát liền lên bàn. Nhìn bánh trôi đang bốc hơi nóng, Bảo Nhi không nhịn được múc lên đưa tới khóe miệng, Nhạc Mặc vội vàng cản lại, tránh làm phỏng tiểu nữ nhân nhà mình.
Hai người từ cửa sau trở về Phượng Y Các, vừa tới tiền đường gặp được Thôi bộ đầu tới tặng quà. Vẻ mặt Thôi bộ đầu cười làm lành, chỉ huy người bên cạnh khiêng rương quà để xuống.
Chu choa, đủ rộng rãi! Bảo Nhi ôm cánh tay, nghiên người dựa vào kệ quần áo bên cạnh.
Thôi bộ đầu muốn quỳ xuống hành lễ, Nhạc Mặc giơ tay lên ngăn lại.
"Đại nhân, phu nhân, lão gia nhà thuộc hạ nói hôm qua khiến phu nhân bị sợ hãi, do dó đưa tới chút lễ mọn an ủi phu nhân. Hơn nữa tên trộm kia đã bị đưa ra công lý, đặc biệt tới để thông báo với phu nhân", Thôi bộ đầu khom người chắp tay bái về phía Bảo Nhi nói.
"Ồ! Ngô đại nhân thật đúng là khách khí, người tới, khiêng đồ vật xuống đi", Bảo Nhi nhíu mày, trong mắt chợt hiện lên vẻ tối tăm, đi tới bên cạnh Nhạc Mặc nhếch khóe miệng nói. Tiểu Khang Tử và Hổ Tử nhận lấy đòn gánh trong tay hai người kia, khiêng đồ vật đi xuống.
Nhạc Mặc tán dương liếc bé con nhà mình một cái, hàn huyên mấy câu, Thôi bộ đầu vui vẻ rời đi. Ban đầu còn lo lắng ngộ nhỡ bà chủ Nhạc không muốn thu nhận, giờ thì tốt rồi, một chút trở ngại cũng không có, rốt cuộc có thể báo cáo kết quả.
Bảo Nhi nhìn bóng lưng đã đi xa kia, đáy mắt tản ra suy nghĩ sâu xa. Tùy tiện tìm một người liền ứng phó được, ngươi không khỏi quá coi thường ta. Ngô Yên Nhiên, kịch hay ở phía sau, chúng ta cùng đợi đi! Nhếch môi anh đào lên, không để mắt đến mỹ nam bên cạnh đang rất hứng thú kia, lên lầu.
Mối hôn sự kia của Hà Hoa, Bảo Nhi đã đi xem qua rồi, vóc người tuấn tú lịch sự. Bảo Nhi đi theo quan sát cả buổi, lại thông qua lời nói gần xa của người cùng quê, tổng thể mà nói nhân phẩm ngược lại không thành vấn đề, chỉ là tuổi hơi lớn một chút, xấp xỉ với Nhạc Mặc!
Hai huynh đệ, ca ca cũng đã sớm thành gia lập nghiệp rồi, tẩu tẩu không phải ai khác, chính là Trần cô nương lần trước Bảo Nhi đã gặp ở Ngô phủ kia. Ấn tượng của nhà này ngay lập tức hiện lên mấy thông tin ở trong lòng Bảo Nhi.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần cô nương đó, tính tình thanh tao lịch sự, từ trong bức tranh của nàng có thể nhìn ra tính tình không màng danh lợi kia, nhất định sẽ không giống loại phụ nhân lòng dạ đen tối. Hoàn cảnh này đối với tính tình mềm dẻo của Hà Hoa mà nói không thể nào tốt hơn được nữa.
Lúc đến Mộc Diệp Trang, Bảo Nhi chưa kịp tới chào hỏi Mộc Liên, liền bị Hà Hoa kéo vào phòng.
"Ơ, nhìn xem muội muội của chúng ta hận không thể gả đi cho nhanh kìa!",
Nghe Bảo Nhi nói như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết kia của Hà Hoa lập tức thẹn thùng đỏ bừng. Niết khăn trong tay vung về phía Bảo Nhi, Bảo Nhi vội vàng tránh đi.
Trong mắt tràn đầy trêu chọc nói: "Được đó nha, muội đánh đi, ta sẽ không nói, công tử Từ gia người ta rất tuấn tú cơ! Đội ngũ chờ cầu thân xếp thành hàng dài đấy!"
Ánh mắt như nước trong veo kia lập tức hốt hoảng, có chút lo lắng níu lấy khăn. Bảo Nhi nhìn bộ dáng đó lập tức vui vẻ lên.
"Được đó, tỷ chỉ biết trêu ghẹo ta! Ta đi nói cho nương, tỷ tỷ ức hiếp ta!", Hà Hoa đột nhiên hiểu ra, đẩy Bảo Nhi chạy ra ngoài.
"Bảo Nhi, mau tới đây xem màu hoa này một chút, ", Mộc Liên liếc nhìn vết ửng đỏ chưa tan trên mặt khuê nữ mình mím môi cười, vẫy vẫy tay gọi Bảo Nhi sang.
"Wow, nghĩa mẫu, làm sao người thêu được bức tranh thêu lớn như vậy?", ước chừng ba mét vuông. Trên mặt vải thêu là một bức điền viên nhàn cư đồ, cảnh tượng già trẻ vui cười. Nhân vật rất sống động, thần thái hoàn toàn hiện ra, ngay cả bộ dạng chú chó nhỏ bên cạnh rất là thơ ngây. Bảo Nhi thật là kinh hãi!
Tú công này tuyệt đối có thể được xem là tinh xảo! Mặc dù nàng không biết thêu, nhưng nàng biết vẽ! Không có tuyệt kỹ cao siêu, làm sao có thể thêu ra hình ảnh trông rất sống động như thế.
Mộc Dung nhìn vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người này của Bảo Nhi, khóe mắt thoáng hiện lên vẻ trấn an, "Đã lâu rồi không cầm kim, không còn quen tay nữa. Nếu Bảo Nhi thích, nghĩa mẫu sửa một chút thêu cho con một bộ."
"Con thích cái này!", Bảo Nhi làm nũng ôm không muốn buông tay.
Mộc Liên trìu mến gạt nhẹ tóc Bảo Nhi, "Đứa bé ngoan, đây là giá trang cho muội muội con, nghĩa mẫu nhất định thêu cho con cái giống như đúc!" Nói xong còn trêu ghẹo nhìn khuê nữ mình một cái.
Sắc đỏ trên mặt Hà Hoa mới vừa tan lại bị nhiễm đỏ lên.
"Ha ha, chẳng lẽ muội muội chui vào chảo nhuộm, khuôn mặt nhỏ nhắn kia đỏ như lụa đỏ vậy!", Bảo Nhi nhếch khóe môi cười nói. Mộc Liên cũng không nhịn được cười, Hà Hoa xấu hỗ dậm chân một cái, xoay người chạy trở về phòng.
Bảo Nhi thu hồi ánh mắt, thu lại bộ dạng trêu đùa, tiếp tục thưởng thức bức tranh thêu, có chút không hiểu nói, "Nghĩa mẫu, bức tranh thêu lớn như vậy là làm chăn sao? Không phải sẽ đạp hỏng sao?"
"Đứa nhỏ ngốc, " Mộc Liên vừa chú ý tránh thêu phạm đường biên vừa nói:"Đây là giữ lại làm bình phong, đến lúc đó chúng ta cầm đi cửa hàng mộc, bảo bọn họ dùng gỗ lim đánh một bộ đế, bày vải thêu lên, không phải thành bình phong sao!"
Nhìn Mộc Liên trong lúc lơ đãng lộ ra tình yêu nồng đậm, Bảo Nhi không mất mác giống trước kia, thay vào đó là mừng rỡ theo. Tình thương của mẹ, là vĩ đại nhất trên thế gian, người có được rất nhiều lúc không biết quý trọng, tùy tiện phung phí, nhưng người chưa từng có được, lại không thể cảm thụ được phần bao la không tài nào với tới được kia.
Tư trạch Thành Bắc, Thiên Danh cầm phong thơ hào hứng vào trong phòng, Thượng Quan Dực lười biếng nâng mí mắt lên, rất nhanh lại nhắm lại. Hai lò sưởi tương đối ấm áp, người trên giường gầy đi rất nhiều, xương gò má trên mặt cũng có chút lồi ra, nhìn cả sắc mặt, thiếu đi phần tiêu sái trước kia.
"Thiếu gia, Lăng Vũ thiếu gia gửi thư, nô tài mở ra cho người nhé?", Thiên Danh thử hỏi, không tùy ý giống thường ngày.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tính tình thiếu gia càng ngày càng không tốt, không hài lòng một chút, sẽ rống to với hắn. Mỗi lần hắn đều cung kính ứng đối, không dám vượt rào một bước. Hắn có thể hiểu nổi khổ trong lòng thiếu gia, bắc đầu từ việc thiếu gia vẫn luôn uống thuốc, lúc tốt lúc xấu. Trước kia tính tình thiếu gia rất tốt, tới gần đây, do thân thể khó chịu, mới muốn tìm nơi phát tiết.
"Đi ra ngoài!", giọng nói lạnh tanh, không có đường thương lượng. Thiên Danh đành phải đặt thư ở góc bàn, chán nản lui xuống.
Minh tiên sinh đã rời đi một khoảng thời gian rồi, nhưng vẫn không có tin tức gì, từ buổi sáng thiếu gia đã bắt đầu không muốn uống thuốc, nên làm sao đây?
Hiện tại cũng chỉ có một người có thể trị được thiếu gia, nhưng lần trước thiếu gia phát bệnh đã mang đến cho Nhạc phu nhân phiền toái rất lớn rồi, nghĩ đến Nhạc công tử nhất định sẽ không để cho Nhạc phu nhân ra cửa. Thiên Danh quanh quẩn ở trước cửa Phượng Y Các, lúc nào cũng lưỡng lự.
Bảo Nhi đang ngồi ở hành lang phơi nắng, thì thấy Thiên Danh đi tới đi lui tầm vài vòng, cũng hiểu được đại khái, nhất định là Thượng Quan Dực lại có vấn đề.
Cho dù là một người bèo nước gặp nhau, nàng cũng không thể thấy chết mà không cứu, huống chi người đó đã sớm là bạn bè! Lúc muốn xuống lầu thì lại nghĩ tới Nhạc Mặc, vội cầm bút nhỏ bên cạnh lên, nhắn lại cho Nhạc Mặc.
"Nhạc, Nhạc phu nhân, " tiếng cô nương hắn không kêu ra
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3459160.png" data-pagespeed-url-hash=3510171376 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
144 chương
57 chương
20 chương
75 chương
93 chương
47 chương
52 chương
1421 chương
15 chương