Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 7 : Cút về Trà viên đi

Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Hiện tại chính là mùa vụ hái trà tốt, mỗi ngày trời còn chưa sáng các nông dân trồng trà đã thức dậy chuẩn bị. Tối hôm qua Bảo Nhi đã đồng ý với Nhạc Mặc phải cùng hắn đi hái trà. Bảo Nhi chưa từng thấy cây trà, hái trà như thế nào, cũng mới vừa thấy, phía sau phòng nhỏ của bọn họ chính là một vườn trà nhỏ. Hôm nay Bảo Nhi không có lằng nhằng, lúc Nhạc Mặc tỉnh dậy thì nàng cũng tỉnh dậy. Chỉ là vẫn ngáp, đi đường cũng không ổn định. Nhạc Mặc lại để cho Bảo Nhi trèo lên lưng hắn ngủ một lát. Lưu thị vừa nhìn thấy Bảo Nhi cả người liền tức lên, con ngốc này càng ngày càng làm cho người ta ghét. Tất cả Bảo Nhi làm như không nhìn thấy, tự mình ngồi trên băng ghế. Nhạc Mặc đi xuống bếp giúp nương hắn. Khuê nữ của Lưu thị gọi là Tiểu Mễ, bình thường tiểu nha đầu cũng rất an tĩnh, nhỏ như vậy đã bắt đầu học thêu hoa, đánh túi lưới kiếm tiền. Lưu thị đối với khuê nữ rất hà khắc, mỗi ngày không cho phép đi chơi, phải ở trong phòng làm việc, kiếm tiền. "Tiểu Mễ, ngươi thêu thật là đẹp mắt!" Bảo Nhi cầm một cái khăn đã thêu xong lên khen ngợi. Tiểu nha đầu ngượng ngùng mỉm cười một cái với Bảo Nhi. "Cầm vào trong phòng thêu đi, ngu ngốc, không biết đang cản trở ta quét sân sao!" Cái miệng cay nghiệt kia của Lưu thị thật đúng là làm cho người ta chán ghét. Một câu hai nghĩa, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Tiểu nha đầu vội vàng bưng rỗ thêu vào trong phòng, Bảo Nhi thì bất động, Lưu thị hất bụi lên thật cao. Tao không tin, con ngốc mày không chịu đứng lên. Ha ha, bà cứ tiếp tục hất lên đi, chờ bà hất được sấp xỉ tôi liền đứng lên. Cứ như vậy, Lưu thị còn đang tiếp tục quét như thế, bụi bay mù mịt đầy phòng. Bảo Nhi nhìn thời cơ gần được rồi, bước nhanh vọt ra ngoài. Nhạc bà tử bưng một chén cháo vừa định bước vào, liền bị khói bụi làm sặc đến ho khan."Thúy Hoa, ngươi làm gì vậy, nổi điên làm gì thế, tại sao lại quét đất? Ngươi không hài lòng lão bà tử ta đây à? Cút ra đây cho ta!" Nhạc bà tử phát uy, cả nhà này, Lưu Thúy Hoa cũng chỉ sợ một mình bà ta. Bà bà là ai? Đó chính là lão phật gia của con dâu, bà bà không hài lòng, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ được thoải mái. Lưu thị vội vàng cầm chổi chạy ra, "Nương, nương người đừng tức giận." "Còn bảo ta không tức giận, ngươi không muốn cả nhà chúng ta ăn điểm tâm phải không, cả phòng đều là bụi, cơm này sao ăn?" Nhạc bà tử đặt chén cháo lên trên tấm thớt cái bịch ra bên ngoài, tức giận chỉ vào lỗ mũi Lưu thị liền mắng. Người cả nhà đều ra sân đứng, hôm nay dường như tâm tình của Nhạc bà tử không tốt lắm, Lưu thị vừa khéo đụng phải họng súng. Bảo Nhi dựa vào Nhạc Mặc cứ như vậy nhìn bọn họ đại chiến miệng lưỡi, aiz, Lưu Thúy Hoa kia quả thật ngu không ai bằng, còn nói người khác ngu, chính nàng ta đầu óc thiếu gân, hết thuốc chữa. Mọi người chỉ có thể đứng trong sân ăn, Nhạc Đông ở một bên cười khuyên Nhạc bà tử, Lưu Thúy Hoa đứng ở một bên không dám nói nữa. Bảo Nhi tự mình uống cái gọi là cháo, thật ra thì chính là nước cơm, một hạt cơm cũng không vớt được. Choáng nha, công lương mỗi tháng của Nhạc Mặc nhiều như vậy, tại sao mỗi ngày còn không được ăn no, lương thực đều đi đâu cả rồi? Trong nhà chỉ để lại Tiểu Mễ và Trụ Tử, toàn bộ đám người lớn đều ra ruộng. Bảo Nhi cầm cái sọt nhỏ, đi theo sau lưng Nhạc Mặc. Trên núi sương mù mông lung, trên cây trà đều là sương sớm. Bảo Nhi cũng không biết nên xuống tay từ đâu, đây không phải đều là lá trà sao? Sau khi Bảo Nhi hái được một hồi, Nhạc bà tử không cho nàng hái nữa, nhưng Bảo Nhi đang hái rất hứng thú, bèn dời đến bên cạnh Nhạc Mặc hái. Thủ pháp của Nhạc Mặc trông thật tuyệt vời, Bảo Nhi kinh ngạc đến ngây người, thì ra hái trà không phải cứ hái xuống là được, thủ pháp cũng phải được chú trọng! Bảo Nhi sợ nhất là chuyện phiền phức, nếu người ta không cho hái nữa, thì nàng cứ nán lại một bên nhìn thôi. "Bảo Nhi, đi lên bờ ruộng đi, nơi này rất ẩm ướt." Nhạc Mặc nói với cô gái nhỏ đang nhàm chán. Bảo Nhi cũng không tình nguyện lắm, nhưng vẫn kéo cái sọt nhỏ leo lên trên bờ bên cạnh. Chung quanh ruộng trà toàn là bóng dáng bận rộn, rất nhiều người đều trùm khăn đội đầu, phòng ngừa tóc bị ướt. "Bảo Nhi" một người chạy về phía Bảo Nhi, sương quá dày, nhìn không rõ ràng lắm. Chờ người đến bên cạnh mới nhìn rõ, thì ra là Hà Hoa. Bảo Nhi vốn tưởng rằng nàng ấy buồn bực tầm mấy ngày cơ, không nghĩ tới tốt lên nhanh như vậy. Hà Hoa kín đáo đưa cho Bảo Nhi một gói giấy dầu, còn nóng hổi, trời ạ, đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi."Bảo Nhi, ta phải đi hái trà, chờ lúc rãnh rỗi sẽ đến tìm ngươi chơi nhé." Hà Hoa cõng cái sọt nhỏ bước nhanh rời đi. Trong gói giấy dầu là hai cái bánh bột ngô vàng óng ánh, không biết làm bằng cách nào, ưmh, ăn thật ngon!"Tướng công, chàng nếm thử xem!" Bảo Nhi vội vàng chạy đến trước mặt Nhạc Mặc."Vi phu không đói bụng, Bảo Nhi tự mình ăn đi, ngoan nhé." Nhạc Mặc lấy mu bàn tay ôn nhu cạ nhẹ gương mặt của nàng. Bảo Nhi mất hứng, buổi sáng chỉ ăn ít như vậy, chàng không đói sao? Nàng bất động, cứ đứng thẳng tắp ở trước mặt Nhạc Mặc nhìn chằm chằm."Bảo Nhi, ngoan, tướng công còn phải hái trà đấy" nha đầu này sao càng ngày càng bướng bỉnh thế nhỉ, không dễ dụ như trước kia. Nhạc Mặc bị Bảo Nhi nhìn chăm chú sợ hãi, kể từ sau khi rơi xuống nước nha đầu này rất thích theo dõi hắn. Bảo Nhi cũng mặc kệ Nhạc Mặc nghĩ như thế nào, đưa tay muốn lấy sọt của hắn xuống, Nhạc Mặc lại cho là Bảo Nhi muốn nổi giận, nghiêng người né tránh tay của nàng. Bảo Nhi đột nhiên không có gì chống đỡ thăng bằng, trực tiếp ngã xuống đất, Nhạc Mặc cảm thấy tình hình không đúng, nhanh chóng bỏ sọt trúc xuống duỗi tay ra kéo lại, bởi vậy hai người đều ngã nhào xuống đất, ruộng trà là ruộng dốc, còn lăn một vòng. Vốn mỗi người phụ trách một hàng, ba người kia dừng lại, nhìn người ôm nhau trên mặt đất… "Ơ, đây còn là ban ngày đấy" Lưu thị cứ thích chiêm vào vài câu."Ban ngày ban mặt còn ra thể thống gì, không thể làm việc thì thôi đi, còn biết xấu hổ hay không hả!" Nhìn chung quanh tất cả mọi người đều nhìn về phía này, Nhạc bà tử tức giận nói. Hành vi của nữ nhân đại biểu cho thể diện của phu gia, lần này thì hay rồi, vốn là kẻ ngu không nói, làm hại nhi tử bà ta còn chưa đủ sao, xấu hổ chết đi được. Nhạc bà tử chạy tới động thủ muốn đánh Bảo Nhi, Nhạc Mặc trực tiếp che chắn Bảo Nhi ở trong ngực. Lão bà tử thấy Nhạc Mặc cưng chiều nàng dâu không có giới hạn như vậy, lửa trong lòng càng lớn hơn. Cầm đòn gánh bên cạnh đánh lên trên người Nhạc Mặc, Nhạc Mặc không lên tiếng. Bảo Nhi khóc lên. "Bảo Nhi làm sao vậy? Hả?" Nhạc Mặc trực tiếp bắt được đòn gánh của Nhạc bà tử, rút lấy đòn gánh ném qua một bên, Nhạc bà tử lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã nhào. Nhạc bà tử không ngờ, nhi tử vẫn luôn nghe lời này hôm nay lại đối xử với bà ta như thế, bèn giống như nổi điên ngồi xuống bên bờ ruộng gào thét, người hái trà  xung quanh còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, liên tiếp tụ tập tới. "Bảo Nhi, nói cho tướng công, nàng làm sao vậy? Có phải bị đau ở chỗ nào không?" Đôi mắt Nhạc Mặc đều đỏ lên, Bảo Nhi của hắn làm sao vậy. Bảo Nhi vẫn không nói lời nào, ôm eo Nhạc Mặc."Tiểu thúc, sao ngươi có thể đối xử với nương như vậy, sách của ngươi đọc uổng công rồi sao?" Lưu thị rất là gương mẫu đi đến kéo Nhạc bà tử. Nhạc Đông không nói lời nào, ở một bên nhặt lá trà rơi vẩy trên đất. Người bên cạnh còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì, Nhạc Mặc đã trực tiếp ôm lấy Bảo Nhi rời đi. Nhạc bà tử vừa kêu trời trách đất, vừa mắng Nhạc Mặc bất hiếu, "Ông ơi, ông mang tôi đi đi, ông xem nhi tử ngoan của ông này, thú thê liền quên nương, uổng công nuôi dưỡng nhiều năm như vậy. Mệnh của tôi sao khổ thế này chứ." Mọi người cũng không tiện bình luận cái gì, có một vài người khuyên lơn Nhạc bà tử, có một vài người đi thẳng về tiếp tục làm việc. Nhạc Mặc sắc mặt âm trầm, một đường không nói bất cứ điều gì. Bảo Nhi cũng không dám nói chuyện, nhỏ giọng khóc sụt sùi. Chuyện ngày hôm nay đều do nàng, nếu nàng không kiên trì cho Nhạc Mặc ăn bánh, cũng sẽ không đụng ngã Nhạc Mặc, cũng sẽ không có chuyện Nhạc bà tử đánh Nhạc Mặc, có phải nàng rất cản trở hay không. Trở lại phòng nhỏ ở Trà viên Nhạc Mặc rửa mặt cho Bảo Nhi xong, rồi ngồi một bên không nói thêm gì nữa. Nhạc Mặc đang trách nàng sao? Bảo Nhi chầm chậm dời đến bên cạnh Nhạc Mặc, khẽ kéo tay áo Nhạc Mặc. Nhạc Mặc đau lòng ôm tiểu nhân nhi vào trong ngực. Hắn không phải tức giận, mà là đang nghĩ sau này bọn họ phải sống như thế nào, không thể cứ để như vậy. Bảo Nhi tính tình trẻ con, còn nương bọn họ lại không thích, vừa có chuyện liền nhằm toàn bộ vào Bảo Nhi. Bảo Nhi, chỉ cần có tướng công ở đây, sẽ không để cho nàng bị thương tổn nữa. "Tướng công, chàng đang đào cái gì vậy?", Bảo Nhi tò mò mở to mắt nhìn Nhạc Mặc moi một cái hộp từ góc tường ra. Bảo bối gì vậy? "Bảo Nhi, muốn biết không?" Nhạc Mặc ôm cái hộp nhướng mày đùa với Bảo Nhi. Bảo Nhi không chịu nổi nhất là loại cám dỗ này, có thể không như vậy hay không, ta sợ ta sẽ khống chế không được trực tiếp đụng ngã chàng! Bảo Nhi mím môi, không nói lời nào. Nhạc Mặc cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, mở hộp ra. Phía trên cùng là một chút bạc vụn và tiền đồng phía dưới là sách bản thảo..., Nhạc Mặc còn có tiền riêng! Bảo Nhi khó có thể tin nhặt những thứ bạc vụn kia lên, ước lượng, cũng không biết bao nhiêu, "Đây là bao nhiêu?" "Hai lượng" Nhạc Mặc đáp. Hai lượng là bao nhiêu? Bảo Nhi vòng vo trong đầu một hồi, một lượng tương đương với 1000 văn, một văn tiền có thể mua hai cái bánh nướng ( đây là xem phim truyền hình mới biết). Như thế xem ra, số lượng rất khả quan! "Bảo Nhi, đây là ta tích trữ cho nàng, vui không?" Nhạc Mặc đang dụ dỗ trẻ con chơi à. Nhìn Nhạc Mặc tươi cười đầy mặt, đầu Bảo Nhi đều chảy vạch đen. Nhạc Mặc cưng chìu xoa đầu Bảo Nhi, lấy những đồng tiền kia ra, thả thỏi bạc bỏ lại trong hộp, chôn xuống hố. May mà Nhạc Mặc còn có thể nghĩ ra cách này, những thứ này hẳn là tránh Nhạc bà tử tích trữ, có thể ép bức đến mức Nhạc Mặc phải chôn cái hộp xuống đất, công lực của Nhạc bà tử kia cũng không cạn. Lấp hố xong, Nhạc Mặc đếm tiền đồng lấy ra."Bảo Nhi, tướng công dẫn nàng đi chợ được không?" Chợ à! Nhớ năm đó ta chính là một người cuồng mua đồ á, thấy quần áo xinh đẹp thì đi không đặng, hiện tại nhìn vải bố trên người, tuy rằng nhìn rất cũ kỷ, nhưng Nhạc Mặc giặt rất sạch sẽ, hình dạng cũng không như ban đầu rồi. Đi theo mỹ nam sống qua ngày thật tốt thôi, bây giờ nhu cầu còn thuộc loại bậc thấp, ấm no là được. Không đợi Bảo Nhi đồng ý, Nhạc Mặc trực tiếp kéo người đi rồi."Tướng công, chàng tích trữ tiền từ khi nào vậy?" Kể từ khi tới nơi này cũng chưa từng thấy Nhạc Mặc kiếm tiền thế nào, tiền bán trà khẳng định không đến được trong tay hắn. "Bảo Nhi quên rồi sao, trước kia tướng công ở trường học hương lý, mỗi lần trở lại đều mua đồ ăn ngon cho Bảo Nhi, Bảo Nhi không nhớ à?" Cô bé con đi quá chậm, Nhạc Mặc đành phải cõng người lên. "Oh, nhớ ra rồi." Hết cách rồi, trước kia hoàn toàn không cần tự mình đi, ra cửa là có thể thuê xe, bây giờ chỉ có thể dựa vào hai chân.