- Cô biết mụ ta? Ở bên, Cao Lôi Hoa vừa nghiên cứu kết cấu của người máy thủ hộ vừa hỏi Quang Minh nữ thần. Đối với Quang Minh nữ thần bây giờ, lão Cao cũng không biết mình nên làm gì nàng nữa. Tóm lại, bây giờ lão chỉ muốn thật nhanh chóng tách Cầu Cầu với Quang Minh nữ thần ra, sau đó đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng. - Biết, một con mụ hèn mọn! Quang Minh nữ thần nghiến răng. Cũng vì mụ ta mà nàng mới bỏ nhà đi cả mấy ngàn năm không về. Hơn nữa lúc ấy trốn nhà đi trước nàng còn có hai người anh nữa, thậm chí, một người anh dùng phương thức sa đọa để kháng nghị cha mình. - Mụ là ai? Cao Lôi Hoa vươn vai đứng dậy. Khối người máy này đã bị Cao Lôi Hoa tháo ra hoàn toàn. Có phần giống với người máy trên Trái Đất, nhưng nó có phần rất đặc biệt. Rõ ràng nhất là cấu tạo của chúng nó cực kỳ đơn giản, khác xa với cấu tạo phức tạp của người máy trên Trái Đất. Chỉ tiếc bởi vì thời gian không cho phép nên Cao Lôi Hoa cũng chỉ có thể tận lực ghi nhớ cấu tạo sơ bộ của người máy. - Người này là vợ hai của cha ta, tên là Dạ Tử. Quang Minh nữ thần nghiến chặt răng nói, nhìn nàng cứ như muốn ăn tươi nuốt sống mụ ta. - Ồ. Ra là vợ bé của lão s, quan hệ giữa dì ghẻ con chồng đây mà. Cao Lôi Hoa gật đầu, vô luận là người ở thế giới nào, thì người mẹ kế vẫn luôn khiến cho những người thân trong gia đình chấp nhận. Không biết vì sao, cứ nhắc đến mẹ kế thì trong mắt mấy đứa nhỏ, đứa nào cũng hình dung ra cảnh dì ghẻ với con chồng hết! Nhưng Cao Lôi Hoa thì không hề có tư tưởng này. Kỳ thật phần lớn những người mẹ kế không giống như mọi người nghĩ là độc ác đâu. Chỉ có một ít cá nhân cá biệt là như vậy thôi. Đáng tiếc, mọi người toàn nhìn vào số ít mà phán cho số đông, thật là con sâu làm rầu nồi canh mà. Cao Lôi Hoa đứng cạnh Quang Minh nữ thần, chờ đón chủ nhân giọng nói ‘vàng khuyên’ ấy. Rất nhanh, bà vợ bé của vị vua chúng thần s đã xuất hiện. Phía sau còn có một đội quân mang giáp vàng. Nhìn người đàn bà trước mặt, Cao Lôi Hoa liền cảm thấy kính phục vị vua chúng thần s này. Mày liễu eo nhỏ. Mí mắt như tơ, khuôn mặt thì gợi cảm. Là một người phụ nữ hiếm có, theo như lão Cao đánh giá thì đây là hồ ly tinh chuyển thế, người này không thể dùng một từ ‘mị’ để đánh giá được…! - Bọn người các ngươi còn không dừng tay lại cho ta! Mau thả người trên tay ra! Dạ Tử lại gần rồi ra lệnh cho các Huyết kỵ sĩ. Lúc này giọng nói của mụ không còn cao vót lên nữa, ngược lại có chút kiều mỵ, một chút nỉ non nữa chứ. Lão Cao nghe giọng nói có phần nỉ non thì tay run lên cầm cập. Da gà nổi lên. ***! Giọng nói nỉ non như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy! Nghe tiếng kêu ra lệnh, gần trăm vị Huyết kỵ sĩ quay đầu nhìn mụ, hàng trăm đôi mắt lạnh lùng nhìn. Nhưng cũng không có Huyết kỵ sĩ nào nghe lệnh mụ hết. Đối với các Huyết kỵ sĩ thì Cao Lôi Hoa mới là chúa tể của họ, không có mệnh lệnh của Cao Lôi Hoa. Thì cho dù là ai đi chăng nữa cũng không thể ra lệnh cho họ, kể cả Sáng Thế thần. Nhìn thấy đám Huyết kỵ sĩ không nghe lệnh mình, Dạ Tử cảm thấy tức điên lên. Từ khi nàng trở thành vợ hai của s nào có ai dám cãi lệnh của mình? Huyết kỵ sĩ không nghe lệnh làm cho Dạ Tử cảm thấy sự tự tôn của mình bị làm nhục. - Ta ra lệnh cho ngươi buông Thúy nhi nha, tai ngươi điếc sao? Không có nghe sao? Dạ Tử chỉ vào huyết kỵ sĩ Lôi 008 kêu lên. Lôi 008 quay đầu, xác định con mụ kia đang nói chuyện với mình, Lôi 008 lãnh đạm nhìn Dạ Tử, nói một câu cực kỳ lạnh lùng khô khan: - Ra lệnh cho ta? Cô nghĩ cô là ai thế? - Làm càn! Ta là vợ của chủ nhân thần giới. Ngươi nói xem ta là ai đây?! Dạ Tử phẫn nộ nói với Lôi 008: - Ta mặc kệ ngươi là người nào, dám ở thần giới động hầu nữ của ta, ngươi nói không xem?! Ngươi nghĩ thần giới là chỗ nào vậy! Bây giờ, ta dựa theo quy tắc thần giới, hơn nữa lấy thân phận nữ chủ nhân của thần giới này. Ban thưởng cho ngươi tử hình! Khi nói chuyện, Dạ Tử vung tay lên, mấy võ sĩ giáp vàng phía sau này bước lên, từng bước ép chặt, vây Lôi 008 lại... - Ồ, nữ chủ nhân thần giới. Mạnh miệng ghê ta. Quang Minh nữ thần đi ra từ sau lưng Cao Lôi Hoa, khóe miệng lộ ra ý khinh miệt, tươi cười nói: - Hay cho từ nữ chủ nhân thần giới. Hay cho một cái quy tắc của thần giới. Thế mà ta không biết, Dạ Tử bà từ khi nào thì thành nữ chủ nhân thần giới vậy ta?! Nàng ghét nhất là con mụ trước mặt này luôn ra vẻ mình là chủ nhân thần giới, điều này làm cho nàng cảm thấy ghê tởm, nàng thật tình không hiểu có phải ông bố già của mình bị lẩm cẩm rồi hay không mà rước con mụ này về thế không biết. - Là cô? Cô về khi nào? Dạ Tử nhìn Quang Minh nữ thần thì cả kinh, mụ còn không biết vị công chúa thần giới trở về thần giới khi nào. Hơn nữa xem ra, hầu nữ của mình đắc tội với cô nàng công chúa khó chơi này rồi. - Ta về khi nào không cần mụ quản. Mụ cũng không có tư cách quản. Quang Minh nữ thần hừ lạnh một tiếng: - Dạ Tử, vừa rồi ta nghe chính miệng mụ nói về quy tắc thần giới, thuộc như cháo nhỉ… Nói tới đây, trong mắt Quang Minh nữ thần tràn ngập vẻ trêu tức: - Như vậy ta hỏi mụ nhé, ở tại thần giới tập kích bản công chúa ta. Thì xử lý thế nào? - Xử tử đương trường. Dạ Tử thốt ra, xem ra mụ đối với quy tắc thần giới rất là quen thuộc. - Tốt lắm! Quang Minh nữ thần vỗ tay, nói: - Như vậy, nữ chủ nhân thần giới này. Giờ ta liền nói cho mụ biết nhé, con hầu này của mụ mới hai phút trước triển khai tập kích ta, mụ nói xem nên xử lý thế nào đây! Không hay rồi, việc đầu tiên là Dạ Tử trừng mắt nhìn hầu nữ của mình. Mụ biết bây giờ cô công chúa khó chơi này đang nắm phần thắng, nhưng không đến nổi không xoay chuyển tình thế được. Nghĩ vậy, tròng mắt mụ đảo lại. - Ha ha ha~~ ba công thoát tử. Dạ Tử cười quyến rũ. Lời của mụ rất có trình, chỉ mấy từ ‘người hầu của ta’ đã có thể lấy công chuộc tội cho hầu nữ của mình. Một bên, Lão Cao không khỏi nhíu mày nhìn Dạ Tử, xem ra con mụ này khoái chơi chữ nhỉ, mà cái vụ này lão Cao chúa ghét. Tính ra, Lão Cao thích giải quyết trực tiếp luôn.... - Ồ, bà cô chủ nhân thần giới ơi, bà đừng có xài mấy cái tâm kế đó với tôi chứ. Quang Minh nữ thần nói tiếp: - Không có nếu thì hay sao hết ở đây. Vừa rồi hầu nữ của mụ tập kích ta là sự thật. - Tam công chúa, lời này của cô không đúng rồi. Người hầu của ta tập kích cô lúc nào thì ta không thấy, mà ta chỉ nhìn thấy cô vẫn bình yên vô sự, yêu mị ở đây thôi… - Hơn nữa. Nói người hầu của ta tập kích cô, ai tin? Cô nhìn xem, bên cô hơn trăm người, mà bên người hầu của ta đếm đi đếm lại có hai mươi người. Ta không nghĩ hai mươi người lại ngu ngốc đi tập kích trăm người đâu? - Không cần gọi nhũ danh của ta. Quang Minh nữ thần trầm mặt nói: - Mụ không xứng gọi nhũ danh của ta. - Ồ. Giờ cũng không phải là chuyện bàn xem ta có xứng gọi nhũ danh của cô hay không? Dạ Tử nheo mắt nói: - Ta tới đây là vì nghe thấy tiếng cầu cứu của thần phó của ta. Sau đó là muốn điều tra xem rốt cuộc thần phó của ta là bị gì thôi. Ta nghĩ, tình hình trước mắt đã phơi bày ra rồi, công chúa cũng nên cấp cho ta chút công đạo chứ nhỉ? - Mụ vẫn không thay đổi, vẫn là già mồm, cưỡng từ đoạt lý. Quang Minh nữ thần hừ lạnh một tiếng: - Mụ khiến ta cảm thấy ghê tởm. Dạ Tử làm như không có nghe Quang Minh nữ thần châm chọc, cười nói: - Ta nghĩ, giờ cô phải cho ta một cái công đạo đã, cho ta một cái lý do vì sao ức hiếp hầu nữ yếu ớt của ta đi! - …. Cao Lôi Hoa, giờ ngươi đã biết vì sao ta chúa ghét nàng rồi chứ. Quang Minh nữ thần bĩu môi: - Con mụ này là chúa già mồm, ta ghét nhất mụ ta ở điểm này. Giọng của Quang Minh nữ thần không hề nhỏ, cố ý cho Dạ Tử nghe được. Dạ Tử vẫn như trước, không hề ngại ngùng, chỉ nhìn chằm chằm vào Quang Minh nữ thần xin đáp án. - Ừ. Coi như đã thưởng thức. Cao Lôi Hoa lắc đầu, cười ha ha: - Tốt lắm. Bản lĩnh già mồm của mụ ta coi như lĩnh giáo rồi. Giờ thì nhận người hầu của mình về đi. Cao Lôi Hoa chỉ tay. Lôi 008 gật đầu, sau đó ném con cừu trong tay cho Dạ Tử. - A~~ Con cừu của chúng ta có một chuyến du hành trên không thật phiêu lưu.Trong lúc bay lượn, một làn gió nhẹ thổi qua, trường bào phất phới, khẽ lộ ra một ít hình ảnh trẻ em không nên xem...... - Ngươi! Nhìn hầu nữ của mình bị ném như vậy, Dạ Tử phẫn nộ kêu một tiếng. Vài vị hoàng kim võ sĩ của chúng ta rất hona hỉ chạy tới đón lấy vị thần phó đang phất phới show hàng này. - Chủ nhân. Cầu người cứu hắn. Vị nữ thần phó này được mấy chiến sĩ đỡ vẫn không quên chàng anh hùng của mình, chỉ chỉ về phía vị thần phó anh tuấn đang nằm dưới đất. Nàng vốn đi tới Phong Thần điện là để hẹn hò với chàng này. Nhưng vừa vặn gặp phải vụ này, vì thế nàng cùng vị thần phó này cùng nhau đột kích đánh Cao Lôi Hoa. Nhưng không ngờ, không ngờ, thật sự không ngờ… cơm không ra cơm, cháo không ra cháo… ôi, không ngờ! Dạ Tử liếc mắt nhìn vị thần phó một cái, hừ lạnh một tiếng. Sau đó, Dạ Tử nhìn về phía Cao Lôi Hoa: - Tên đầu bạc này, ngươi tưởng thế là ok sao? Dạ Tử phẫn nộ nói, vị hầu nữ này là một trong những hầu nữ mà mụ thương yêu nhất, thế mà lại bị gã lột quần chíp trước mặt bàn dân thiên hạ, kiểu đó khác nào lột quần chíp của mụ… ý nhầm, tát một cái bạt tai vào mặt mụ? - Thế muốn gì nữa nào? Cao Lôi Hoa quay đầu, nở một nụ cười vô hại. Hoặc là mọi người có thể nghĩ đó là nụ cười khinh miệt đi. Thấy nụ cười vô hại của Cao Lôi Hoa, Dạ Tử không khỏi giảm sút khí thế! - Ngươi cho là sự việc đơn giản như vậy sao? Dạ Tử ra vẻ khí thế kinh thiên: - Cái thằng cao to bên đó của ngươi làm nhục hầu nữ của ta, như vậy đi, để thằng đó chịu một chưởng của ta, nếu được thì cho qua chuyện này, ok? - Đỡ một chưỡng thôi sao? Vẻ tươi cười trên mặt Cao Lôi Hoa biến mất nhanh chóng. Sau đó lạnh như tuyết đông, lão Cao đầy âm hàn nói: - Đồ **! - A? Không nghĩ Cao Lôi Hoa đột nhiên chơi chữ không văn minh, Dạ Tử sửng sốt. - Ngươi, ngươi dám nói ta như vậy!! Dạ Tử chỉ chỉ vào mặt Cao Lôi Hoa, mụ đang định tạo dáng ra oai với Cao Lôi Hoa. Đột nhiên, mụ nhìn thấy con mắt màu đen của Cao Lôi Hoa. Ngay sau đó, cả người mụ lạnh run! Đáng chết, chỉ một ánh mắt, chỉ một ánh mắt, lại khiến cho mụ có cảm giác như rơi vào hầm băng. Cho dù là đối mặt với vua chúng thần s cũng không sợ đến thế. - Hừ! Cao Lôi Hoa hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nhìn đỉnh núi cách đây không xa. Ở nơi đó, chính là người được đề cử làm Phong Thần, Gia Phượng đang núp. - Hô, hà hà! Lúc Cao Lôi Hoa rời mắt khỏi Dạ Tử, Dạ Tử cảm thấy như được sống lại. Thở phì phò. Cả người mụ giống như ở trong nước mà ra, mồ hôi lạnh ướt đẫm. Thân sống ở thần giới, đây là lần đầu tiên mụ cảm thấy địa ngục. Đúng vậy, địa ngục chính là khi bị gã tóc bạc này nhìn. Cho nên, lúc Cao Lôi Hoa rời mắt khỏi mình, nàng không nói hai lời, kéo hầu nữ với đám tùy tùng rút lui với tốc độ siêu nhiên. Tạm thời, mụ không dám đối mặt với Cao Lôi Hoa. - Đáng chết. Xem thường tên này rồi. Bên kia, trên đỉnh núi, Gia Phượng lén lút vụng trộm rút lui xuống núi. Lưu lại núi cao sợ gì không có củi đốt. Về phần đám thần phó Phong Thần điện, kệ xác chúng…. - Ê, Cao Lôi Hoa, ngươi suy nghĩ cái gì thế? Quang Minh nữ thần nhìn Cao Lôi Hoa đang ngắm đỉnh núi ngẩn người thì hỏi. - À, ta suy nghĩ, ta có nên giúp tên nào đó độ kiếp hay không đây. Khóe miệng Cao Lôi Hoa lộ ra vẻ xấu xa, nghe nói người nào đó sắp độ kiếp, Cao Lôi Hoa rất muốn đi giúp hắn một tay. Ngay lúc Cao Lôi Hoa còn suy tư với niềm vui giúp người, đột nhiên một cỗ khí tức hắc ám mãnh liệt tràn ngập trong phạm vi gần trăm dặm. - Huýt~~~ Một tiếng ma khiếu kinh thiên động địa phóng lên cao. Ma khiếu! Cao Lôi Hoa cả kinh, trong thần giới sao lại xuất hiện ma khiếu? Từ khi nào đám ma này lại trâu bò tới mức đơn thương độc mã xông lên thần giới dạo chơi?... .... ..... Ma Khiếu: Tiếng huýt sáo của ma.