Thần ma đại chiến, Quang Minh liên minh được sự giúp được lớn của long tộc nên Ma tộc đã thất bại. Ngay cả Vong Linh Nữ Thần hùng mạnh cũng bị Quang Minh Tứ Thần phong ấn trong Vong Linh cốc. Tuy rằng có quan hệ với Vong Linh Nữ Thần, nhưng bộ tộc Độc nhãn cự nhân lại theo Quang Minh liên quân đối đầu với Ma tộc. Trận chiến đó, chúng con là chủ lực tấn công doanh trại Ma tộc trên tử nguyệt (mặt trăng tím). Quang Minh Thần, cái tên ngụy quân tử đó. Đánh lên tử nguyệt là một quyết định sai lầm. Năm đó, sau khi tấn công tử nguyệt, chúng con không địch lại được ác ma bộ tộc. Rơi vào đường cùng liên minh quyết định rút lui về đại lục. Nhưng lại phái bộ tộc của chúng con cản hậu. Lúc đó vốn hùng mạnh, chúng con cũng không nghĩ nhiều. Nhưng ngay sau đó, đám Quang Minh liên minh đáng ghét không ngờ vứt bỏ bọn con tại nơi tử nguyệt tràn đây ma khí. Bọn họ đã bỏ rơi chúng con, bỏ chúng con lại đây mà không hề quay lại trợ giúp. - Chủ nhân vĩ đại, Quang Minh liên minh đáng bị nguyền rủa! A Nặc bi thống nói: - Ngài không biết đâu, sống tại địa phương toàn khí tức tà ác này bao nhiêu năm rời! Chúng con đã bị năng lượng đó ăn mòn, lớp da hoàng kim ngày xưa giờ đã thành màu đen.Lôi quang màu vàng giờ cũng thành màu đen. Thần ơi! A Nặc ôm đùi khóc, khiến lỗ tai của Cao Lôi Hoa kêu lên ong ong. -Khốn kiếp, nhẹ nhàng hơn tí coi. Cao Lôi Hoa rống lên một tiếng. Ảo giác thân thể lại đá A Nặc bay ra chỗ khác: - Thần của con. A Nặc nói: - Chủ nhân, ngài phải nguyền rủa bọn chúng! Nếu không phải giúp họ, căn bản chúng con sẽ phải ra đây! Hiện tại cũng không biết tộc nhân trên đại lục như thế nào, thật tưởng niệm. - Thần của con, ngài đến đây lần này chẳng phải để đưa bọn con về! A Nặc một lần nữa ôm lấy chân của Ảo Giác thân thể, dùng con mắt duy nhất đưa tình nhìn Cao Lôi Hoa. - Sao phải trở về. - Thần của con, tuy rằng chúng con đen đi, nhưng cũng đừng bỏ chúng con chứ. Nhìn bộ dáng do dự của Cao Lôi Hoa, A Nặc trở nrrn nóng nảy: - Tuy chúng con bị đen đi, nhưng chúng con vẫn trung thành với ngày như xưa. Thần của con, cầu mong ngài mang chúng con trở về. Cao Lôi Hoa cười khổ không thôi. Nếu hắn có thể trở về thì hắn cũng có thể dẫn bọn họ trở về, nhưng ngay cả hắn cũng không biết về nhà kiểu gì. Hắn sở dĩ muốn gặp đám độc nhãn cự nhân này chính là để tìm hiểu tin tức về việc quay về đại lục trong miệng bọn họ. Nhưng đám người này lại đòi Cao Lôi Hoa dẫn bọn họ trở về. - Thần của con, người không nên vứt bỏ chúng con. Con mắt của A Nặc lại ngân ngấn nước. - Phù, được rồi, năm đó Quang Minh liên minh làm sao có thể trở về? Cao Lôi Hoa đột nhiên nghĩ tới vấn đề này. Nếu biết được bọn họ rút lui như thế nào, Cao Lôi Hoa cũng có thể theo phương pháp đó mà mang nhóm Độc Nhãn Cự Nhân này trở về đại lục. - Rời đi? A Nặc nhớ rất rõ: - Năm đó khi bọn chúng muốn bọn con cản hậu, vậy nên bọn con vừa đánh vừa lui. A Nặc uể oải nói: - Nhưng, khi bọn họ rút lui, bọn con chỉ biết đại khái phương hướng chứ không biết bọn họ rút đi kiểu gì. Lúc đấy, con mới biết bộ mặt thật của Quang Minh liên minh. - Hướng nào? Cao Lôi Hoa hỏi, nhưng rồi nhíu mày. Tìm kiếm trên tinh cầu này cũng không phải là chuyện đơn giản. - Thần của con, nơi đó gần Thái dương lạc sơn (dãy núi Thái Dương). Thần của con, con nguyện cùng người cùng nhau đi tìm truyền tống trận. A Nặc nói: - Chúng con mãi là người hầu trung thành của người. - Được rồi, nhiều người càng dễ làm. Cao Lôi Hoa gật đầu. Đối với việc có thể tìm được truyền tống trận không, Cao Lôi Hoa cũng rất để ý. Tử nguyệt rất lớn, một mình hắn tìm thì đến năm nào mới tìm được. Có nhóm độc nhãn cự nhân cùng tìm, độ khó có thể giảm bớt đi. Trở về đại lục, có lẽ biện pháp này cũng không thực thế, bởi vì trên tử nguyệt có một cỗ lực hút. Cao Lôi Hoa không có năng lực chống lại cả một tinh cầu. Cao Lôi Hoa phỏng chừng, cho dù hắn có toàn lực thoát khỏi nguyệt cầu, thì tỉ lệ cũng quá nhỏ. Nghĩ vậy Cao Lôi Hoa gật đầu nói với nhóm độc nhãn cự nhân. - Được rồi! Cao Lôi Hoa nói: - Vậy nhóm của ngươi cùng ta tìm kiếm. **************************. Theo đám độc nhãn cự nhân, Cao Lôi Hoa tiến tới Thái Dương lạc sơn. - Thần của con. Trở về đại lục nhất định phải đi qua truyền tong trận. Mà chúng con – độc nhãn cự nhân bộ tộc là người hầu trung thành nhất của ngài, trừ bỏ lôi điện ma pháp ra chúng con không biết cài gì nữa. Truyền tống ma pháp trận chúng con càng dốt đặc cắn mai. - Hơn nữa. Lúc đó, chúng con cũng từng theo phương hướng kia tìm đường mà Quang Minh liên minh rút lui. Ngay sau khi họ bỏ đi, chúng con cũng đuổi theo họ. A Nặc nói: - Chúng con tới nơi này nhưng không dám tiến vào. - Nơi nào? Cao Lôi Hoa hỏi. Từ trên cao nhìn xuống dưới, có thể thấy đó là một sa mạc trải dài trăm dặm. Một mảng sa mạc hiện giữa một mảng rừng rậm. Một màu vàng xen giữa một màu xanh, trông rất bắt mắt Trông nơi này rất tà dị. Rừng rậm tràn đầy sức sống lại xuất hiện trên một sa mạc. - Chính là nơi này. A Nặc nói: - Trinh sát tới nơi này đều mất tích. Cao Lôi Hoa cẩn thận nhìn bãi sa mạc màu vàng này. - Đi vào xem thử. Cao Lôi Hoa nói, rồi tiến vào trong sa mạc. Khi Cao Lôi Hoa cùng đám người độc nhãn cự nhân tiến vào sa mạc hơn trăm thước. Bỗng cát dưới chân bọn họ bỗng chấn động, phập phồng như sóng biến. Sóng cát chậm rãi dao động. Cao Lôi Hoa lập tức triển khai thần thức quét qua một mảng sa mạc. Trực giác nói cho hắn biết, có nguy hiểm đang tới gần. Phiến sa mạc này cùng với phiến rừng rậm kia thế nào cũng không hợp. - Phác! - Phanh! Đột nhiên dưới đất, vô số cốt trảo vươn lên, hướng về phía A Nặc. - Gầm! A Nặc dùng sức giẫm, đánh văng cốt trảo ra. Rồi một cốt trảo trong suốt bỗng vươn lên nắm lấy chân phải của Cao Lôi Hoa. Ca! Cánh tay trong suốt bỗng nứt một tiếng. - Di? Cao Lôi Hoa kinh ngạc một chút, cánh tay này chắc là của sinh vật bất tử. Nhưng bộ xương yếu ớt đó không ngờ trúng thần lực của Cao Lôi Hoa mà không vỡ chỉ để lại một vết nứt. Sau khi bị Cao Lôi Hoa đánh văng ra. Sa mạc lại nổi sóng. Một bộ xương trong suốt đứng lên. Cả bộ xương đều được bảo trì đầy đủ. Nhưng bộ xương này cũng có khác biệt so vơi nhân loại, trên lưng nó có hai khúc xương thật dài. Sau khi đứng lên, nó lại, đánh một trảo về hướng Cao Lôi Hoa.