Nhìn thấy Cao Lôi Hoa không có việc gì. Cửu U rất tiếc nuối. - Cửu U lão đại, chúng ta làm gì bây giờ? Bốn tên thần cấp đứng cạnh hắn lập tức hỏi. - Truyền tống trận đã chuẩn bị tốt chưa? Cửu U nhíu mày hỏi lại. - Đã chuẩn bị xong rồi! Minh trả lời. - A a!! Cửu U dùng quạt che miệng rồi cười: - Vậy thì bắt đầu truyền tống đi. Cửu U nhẹ giọng nói: - Bảo huyết tinh linh vứt bỏ phó thi đi, chúng ta rời đi. - Rõ, lão đại. Minh lên tiếng rồi lùi về nói chuyện với đám huyết tinh linh. - Cao Lôi Hoa, chúng ta sẽ có ngày gặp lại. Cửu U hung tợn nói: - Ngày nào đó, ngươi sẽ hối hận. “Nhưng phải xem mình có sống được đến lúc đó không?” Cửu U nhìn cánh tay trong suốt của mình, khẽ thở dài. *************. - Tinh linh thần? Nghe được Thần Thú giới thiệu, Cao Lôi Hoa lập tức quay đầu lại: - Ha ha, cậu là Tinh linh thần? Thật đúng lúc, tôi đang có chuyện cần nhờ cậu. - Tìm tôi? Có chuyện gì vậy? Tinh linh thần nghi hoặc hỏi Cao Lôi Hoa. - Sinh mệnh chi tuyền, tôi muốn một nước suối sinh mệnh. Cao Lôi Hoa vừa nói vừa từ trên thiên thạch tới trước mặt Tinh Linh Thần. - A?!! Ngay khi Cao Lôi Hoa dừng ở trước mặt Cao Lôi Hoa, Tinh Linh Thần bỗng hét lên một tiếng kinh ngạc, rồi nhìn chiếc nhẫn không gian trên tay của Cao Lôi Hoa. Hắn nhìn chăm chú đến nỗi thậm chí quên trả lời câu hỏi của Cao Lôi Hoa. - Ha ha, khỏa nhẫn này là anh trai tặng tôi. Nghe nói chiếc nhẫn này rất nổi danh. Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng xoa xoa chiếc nhẫn không gian. Nghe cha vợ nói, dường như chiếc nhẫn này Sáng Thế Thần vì chư thần đại chiến mà chế tạo. Có thể nói vật này có lai lịch không nhỏ. - Không, tôi không phải nhìn cái nhẫn này. Mắt của Tinh Linh thần sáng lên, như kiểu sắc lang nhìn thấy mỹ nữ. - Không phải là nhẫn? Vậy là cái gì? Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi Tinh Linh thần, rõ rằng hắn đang nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn của Cao Lôi Hoa. - Bên trong nhẫn không gian có một đồ vật đối với tôi rất quan trong. Hai mắt Tinh Linh thần tỏa sáng nhìn Cao Lôi Hoa. - Trong nhẫn không gian có vật gì? Cao Lôi Hoa nghẹ nhàng xoa xoa nhẫn không gian của mình. Hắn không nhớ ra đồ vật nào có thể khiến Tinh Linh Thần động dung. - Tôi tuy rằng không thể nhìn thấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được, trong nhẫn không gian của cậu có bộ sáo trang của tôi. - Thinh Linh thần sáo trang? Cao Lôi Hoa đột nhiên nghĩ ra. Lúc hắn giải thoát Mộng Ti, bộ đồ này chính là một trong những thứ để phong ấn cô bé. - Đó chính là sáo trang của tôi. Tinh Linh thần cười nói. - Tinh Linh thần sáo trang? Lúc này, Thần Thú cũng đã nghe được hội thoại của hai người, nên liền nói: - Tinh Linh thần sáo trang chẳng phải ngàn năm trước ngươi bị Lôi Thần đoạt còn gì? - Suỵt, đừng nói! Tinh Linh thần vội che miệng Thú Thần lại. Phải biết rằng, hắn chỉ thua duy nhất một trận, đó là trận đánh với Lôi Thần. Đó cũng là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời hắn. Sau này, khi về Tinh Linh sâm lâm, hắn thề rằng sẽ lấy lại Tinh Linh thần sáo trang. Và cũng nghiêm cấm mọi người nói đến chuyện tình khi đó. Sau khi bịt kín miệng của Thú Thần, Tinh Linh Thần quay đầu sang nói với Cao Lôi Hoa: - Đúng rồi, tiểu huynh đệ, cậu vừa nói gì vậy? Cậu muốn nước suối sinh mệnh đúng không? - Đúng! Cao Lôi Hoa mỉm cười gật đầu. Nhìn bộ dạng của Tinh Linh Thần, Cao Lôi Hoa cũng đoán được hắn sắp nói gì. Có lẽ, Tinh Linh Thần muốn lấy lại bộ sáo trang của mình. Câu nói tiếp theo của Tinh Linh Thần,không nằm ngoài dự đoán của Cao Lôi Hoa. - Ài! Tinh Linh Thần thở dài nói: - Tiểu huynh đệ. Ta rất cảm ơn cậu đã cứu toàn bộ thôn làng của chúng ta. Nhưng... Tinh Linh Thần thở dài nói tiếp: - Nhưng mà muốn lấy nước suối sinh mệnh cũng quá khó khăn, địa phương đó quá nguy hiểm. Nếu không có sự bảo hộ chắc chắn, tôi không dám tiến vào. Vô sỉ! Đây là ấn tượng đầu tiên của Cao Lôi Hoa đối với Tinh Linh Thần. Trình độ đó quả là hiếm thấy. Nếu Cao Lôi Hoa nghĩ không nhầm thì, Tinh Linh Thần muốn lấy nước suối sinh mệnh nhiều ít như thế nào cũng được. - Nhưng Cao Lôi Hoa huynh đệ nuốn nước suối sinh mệnh, tôi có một chủ ý rất tốt. Khi Tinh Linh Thần nói chuyện với Cao Lôi Hoa, Thú Thần cũng lùi lại đằng sau, ra vẻ “ ta không quen hắn”. - A, vậy, anh có chủ ý gì? Cao Lôi Hoa híp mắt nhìn Tinh Linh Thần. - Heh heh! Tinh Linh Thần cười nói: - Chỉ cần tiểu huynh đệ trả cho anh bộ Tinh Linh Thần sáo trang, anh có thể tiến vào? Tiểu huynh đệ, cậu thấy sao? - Ha ha Cao Lôi Hoa không trả lời, chỉ híp mắt nhìn Tinh Linh Thần. Hắn muốn nhìn xem mặt của Tinh Linh Thần dày đến đâu. Tinh Linh Thần cũng chẳng quan tâm. Hắn vẫn nhìn chằm chằm Cao Lôi Hoa. Thế là hai người cứ đứng nguyên tại chỗ nhìn nhau, Dưới cái nhìn chằm chằm của Cao Lôi Hoa, không ngờ Tinh Linh Thần vẫn không một chút ngượng ngùng. - Mặt quá dày rồi. Cao Lôi Hoa lắc đầu nói. - Có phải muốn đưa cho tôi Tinh Linh Thần sáo trang không? Tinh Linh Thần cười tươi nói. Nếu mà nam nhân này mà còn nhìn hắn thêm một tí nữa chắc hắn đã phải đầu hàng. Đôi mắt của người đàn ông này thật giống một thanh lợi kiếm đâm vào lòng hắn, khiến hắn cảm giác một chút ngượng ngùng. - À, đúng rồi. Cao Lôi Hoa đột nhiên nghĩ tới một việc. Hắn lấy một mũi tên màu xanh ném cho Tinh Linh Thần rồi nói: - Hắc ám nữ thần Jennifer bảo tôi mang cái này tới cho anh. - Tự nhiên chi tiễn? Tinh Linh Thần nhận lấy mũi tên này, rồi nhíu mày nói: - Được rồi, nếu nàng có ý như vậy, thì tiểu huynh đệ, chúng ta làm một ván nhé. - Đánh cuộc? Cao Lôi Hoa hỏi. - Đúng, đổ! Cậu đại biểu cho Lôi Thần nhất hệ đánh cuộc với tôi. Nếu cậu thắng, tôi sẽ đưa nước suối sinh mệnh cho cậu và đưa cậu một vật. Tinh Linh Thần nói tiếp: - Nếu cậu thua, cậu sẽ phải giao ra Tinh Linh Thần sáo trang, nhưng tôi vẫn sẽ đưa cho cậu nước suối sinh mệnh. - Được rồi, đổ kiểu gì? Cao Lôi Hoa cười nói. - Cứ chơi bài cho đơn giản? Tinh Linh Thần lấy ra một bộ bài. - Cao Lôi Hoa huynh đệ, tên Tinh Linh Thần hỗn đản còn có biệt hiệu là đồ thần đó. Cậu hãy cẩn thận Thú Thần vẫn rất quan tâm đến Cao Lôi Hoa nên nhẹ giọng nhắc nhở. - Cám ơn! Cao Lôi Hoa vỗ vỗ vai Tra Lý, rồi nói với Tinh Linh Thần: - Vậy quy tắc như thế nào? - Mười hai ván, ai thắng nhiều hơn sẽ là người chiên thắng. Thế nào? Tinh Linh Thần cười nói. - Không thành vấn đề. Cao Lôi Hoa đáp. “ Cá đá cắn câu.” Tinh Linh Thần cười nói, rồi xuất ra một bộ bài. Phải biết rằng trong chư thần, biệt hiệu của Tinh Linh Thần chính là đổ thần. Một ngàn năm trước hắn đã đổ thua Lôi Thần, đó là điều nhục nhã nhất đời hắn. - Bắt đầu! Tinh Linh Thần quát nhẹ một tiếng rồi bắt đầu chia bài. Một ván, hai ván, ba ván. Tinh Linh Thần đắc ý. Thắng được ba ván, hắn lại có cảm giác mình nắm bắt được mọi thứ. Nhưng Cao Lôi Hoa trước mặt lại không có lo lắng tí gì. Ván thứ tư, Tinh Linh Thần lại cười đắc ý. Nếu cứ như vậy, hắn sẽ thắng chắc. Ván bảy, ván tám. Tinh Linh Thần cảm thấy kinh ngạc, bởi Cao Lôi Hoa thắng liên tục hai ván. Nhưng Tinh Linh Thần cũng chẳng để trong lòng. Vận may mỗi người đều có. Tinh Linh Thần tự an ủi mình. Ván tám, ván chín. Trán Tinh Linh Thần dần đổ mồ hôi, Cao Lôi Hoa lại thắng hai ván này. Hắn vẫn thi thoảng nhìn vào mắt Cao Lôi Hoa, nhưng đôi mắt hắn vẫn bình thản như thường. “Chẳng lẽ tiểu tử này, giả trư ăn thịt hổ?” Tinh Linh Thần nghi hoặc nghĩ. Ván mười, ván mười một! Tinh Linh Thần đã ngồi bệt xuống. Hiện tại không cần đổ, Cao Lôi Hoa cũng có thể thắng được. - Làm sao lại thế được. Tinh Linh Thần kinh ngạc nhìn Cao Lôi Hoa. - Vênh à, vậy thì thua đi. Cao Lôi Hoa cười nói. Tuy Tinh Linh Thần được gọi là đổ thần nhưng chỉ là ở thế giới này mà thôi. Trên đại phiến đại lục này, trình độ bài bạc không cao. Mà Cao Lôi Hoa lại là cao thủ đổ thuật tại địa cầu, nên thắng Tinh Linh Thần cũng chẳng là gì khó khăn. Cũng chẳng phải là Tinh Linh Thần gà mờ mà do Cao Lôi Hoa quá cáo già. - Hừ! Được rồi, tôi thua. Tinh Linh Thần thở dài. Trong lòng hắn thầm nghĩ “chẳng lẽ mình trái cạ với Lôi Thần nhất hệ? Vì sao khi gặp Lôi Thần mình toàn thua? - Nói đi, ngoài nước suối sinh mệnh, cậu còn muốn cái gì? Tinh Linh Thần chán nản nói. - Ha ha. Cao Lôi Hoa cười nói: - Hiện tịa, tôi cũng chưa biết mình muốn cái gì. Vậy đi, khi nào nghĩ được tôi sẽ tới đây. Cao Lôi Hoa thầm nghĩ nếu nước suối sinh mệnh không hiệu quả thì tới đây lấy vật khác cũng chẳng muộn. - Được rồi! Tinh Linh Thần chán nản nói: - Cậu cùng ta đi lấy nước suối sinh mênh.