- Có chuyện gì vậy, Ngô Thiên đại giáo chủ? Sau khi mở cửa Cao Lôi Hoa liền thấy Ngô Thiên đang đứng trước cửa. Hắn nheo mắt cười, sau đó né sang một bên cho Ngô Thiên đi vào trong nhà. - Cao Lôi Hoa huynh đệ, mọi chuyện không ổn rồi. Sau khi vào nhà, Ngô Thiên vội vàng kêu lên với Cao Lôi Hoa: - Cao Lôi Hoa huynh đệ, Quang Minh nhị thần tới rồi! Là hai trong số ba Quang Minh thần của Quang Minh thần điện chúng ta, Hỏa thần và Thái Dương thần đều đã giáng trần rồi! Ngô Thiên thở hổn hển, vẻ mặt lo lắng nói với Cao Lôi Hoa: - Hôm nay tôi đi gặp giáo hoàng, nhưng lại nhìn thấy hai vị thần linh này. - Quang Minh thần sao? Cao Lôi Hoa cười nhìn Ngô Thiên nói: - Quang Minh thần là việc của thần điện các ngươi, bọn họ thì liên quan gì tới ta? - Cao Lôi Hoa huynh đệ. Ngô Thiên cười khổ nói: - Theo lý mà nói thì Quang Minh thần chẳng liên quan gì tới anh. Nhưng Hỏa thần và Thái Dương thần khi giáng trần lại thấy thủ hạ của anh đánh chết Quang Minh giáo hoàng. Sau đó Thái Dương thần liền ra tay diệt mấy thuộc hạ của anh. Hiện giờ tôi lo rằng Thái Dương thần có ý định gây khó dễ cho anh. Lời nói của Ngô Thiên tràn đầy vẻ lo lắng. Nhìn Ngô Thiên, Cao Lôi Hoa không khỏi hơi nhíu mày. Chuyện Quang Minh thần tới đại lục Cao Lôi Hoa cũng vừa mới thông qua huyết kỵ tướng Ca Đức biết được. Chỉ là vì sao Ngô Thiên lại nói cho hắn chuyện này? Phải biết rằng Ngô Thiên là người của Quang Minh thần điện, nói gì thì nói Cao Lôi Hoa cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm hắn. Bởi vì hắn luôn gây cho Cao Lôi Hoa cảm giác là một kẻ mưu mô xảo quyệt. - Ngươi là giáo chủ của Quang Minh thần điện cơ mà. Cao Lôi Hoa nheo mắt nhìn Ngô Thiên: - Tại sao ngươi lại nói với ta chuyện này? Dù sao thì Quang Minh thần củng là thần linh được các ngươi tôn thờ. - Cao Lôi Hoa huynh đệ, anh không tin tôi sao? Nói trắng ra vậy, tôi chạy tới nói với anh tin này chính là vì giao dịch của chúng ta trước kia. Giao dịch đó của chúng ta mà bị Quang Minh thần điện biết thì tôi tránh không thoát khỏi cái chết. Trên mặt Ngô Thiên lộ vẻ bất đắc dĩ, nói tiếp: - Quang Minh thần giáng trần đối với tôi mà nói cũng chẳng có gì tốt. Thậm chí có thể nói, bọn họ xuống đây đem tới cho tôi một mối uy hiếp. Nếu để bọn họ tra ra những chuyện tôi đã làm thì tôi hẳn phải mất mạng! Vì thế chuyện cần làm bây giờ của tôi là nghĩ cho anh, mặt khác cũng coi như là tôi nghĩ cho bản thân mình. Cao Lôi Hoa gật đầu nói: - Được rồi, vậy xin đa tạ Ngô Thiên giáo chủ. - Ấy, Cao Lôi Hoa huynh đệ đừng khách sáo. Ngô Thiên cười nói. - Vậy xin hỏi giáo chủ còn chuyện gì cần nói không? Cao Lôi Hoa mỉm cười hỏi. Ngô Thiên không thể nhìn ra chút lo lắng nào trên mặt Cao Lôi Hoa. Hắn không lo nhưng Ngô Thiên lại nóng nảy. - Cao Lôi Hoa huynh đệ, chẳng lẽ anh không lo lắng chút nào sao? Ngô Thiên hơi nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa. Vẻ ngoài của Cao Lôi Hoa như chẳng có việc gì khiến Ngô Thiên cảm thấy trong lòng bất an. Chẳng lẽ Cao Lôi Hoa không thèm coi Quang Minh thần vào đâu sao? Hay nói cách khác là cho dù ba Quang Minh thần tới đây hắn cũng không thèm để ý chắc? Không, không thể nào! Quang Minh thần là thần đó. Cao Lôi Hoa dù có mạnh tới đâu cũng chỉ là một con người mà thôi. Hắn làm sao lại không coi Quang Minh thần vào đâu. Ngô Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, cố loại bỏ ý nghĩ "buồn cười" này của mình. - Lo lắng? Ta sao lại phải lo lắng? Cao Lôi Hoa cười nói. - Cao Lôi Hoa huynh đệ, người tới là Quang Minh thần đó! Bọn họ là thần, không phải nhân loại bình thường đâu. Ngô Thiên đã hơi nóng nảy, nói: - Bọn họ nếu gây bất lợi với anh thì........ - Thần sao? Ha ha. Cao Lôi Hoa cười một tiếng nói: - Ngô Thiên giáo chủ. Đầu tiên xin cám ơn ngươi đã mất công tới đây nói với ta tin tức này. Ngươi còn chuyện gì khác không? - Không, không có. Ngô Thiên ngượng ngập nói. Trước khi đi hắn đã chuẩn bị đầy một bụng chữ nghĩa, nhưng khi tới đây rồi lại chẳng có cơ hội nói ra. - Không có chuyện khác vậy thì Ngô Thiên giáo chủ, ta không tiễn nhé. Cao Lôi Hoa mỉm cười nói với Ngô Thiên. - Ô. Ngô Thiên ngơ ngác lên tiếng. Hắn căn bản không biết phải nói sao mới được, cho nên hắn thẫn thờ bước ra khỏi nhà Cao Lôi Hoa. Cao Lôi Hoa nhìn theo bóng lưng Ngô Thiên cười nhạt, sau đó từ từ đóng cửa lại. - Ba, có chuyện gì sao? Nguyệt Nhi từ trong phòng đi ra nhìn Cao Lôi Hoa hỏi. - Không có gì, chỉ là giáo chủ Ngô Thiên tới nói với ba chút chuyện thôi. Cao Lôi Hoa cười cười, chẳng qua nụ cười của hắn hiện giờ có chút tà ác. Sau khi biết có hai Quang Minh thần đến đại lục, Cao Lôi Hoa liền biết cuộc sống yên ổn của mình hiện giờ đã chấm dứt. Nếu như hắn mặc kệ hai kẻ này, thì hai tên Quang Minh thần đáng chết này sẽ làm loạn cuộc sống của hắn hoàn toàn, mang đến phiền toái liên tục cho hắn. - Muốn làm loạn cuộc sống của ta, ta sẽ cho lũ ngu xuẩn ngươi trả giá đắt. Hai mắt Cao Lôi Hoa hiện hàn quang. Hắn đã từng nói rất nhiều lần, hắn là người sợ phiền toái. Chính vì sợ phiền toái nên hắn mới lựa chọn biện pháp đơn giản nhất là tiêu diệt mọi nguồn gốc gây ra phiền toái. Tốt nhất triệt để diệt trừ khi phiền toái còn đang trong trứng nước. Mà ngay lúc này, hai Quang Minh thần chính là nguôn gốc có thể mang phiền toái tới cho Cao Lôi Hoa. Nguyệt Nhi nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa. Nàng có thể cảm thấy nụ cười của ba mình có chút kỳ quái, đúng, có thể nói là còn hơi tà ác?! Lúc này Tĩnh Tâm cũng từ trong phòng đi ra. Nàng nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Cao Lôi Hoa, đôi mắt xanh sâu thẳm như biển của nàng ngước nhìn Cao Lôi Hoa. - Ừ? Sao vậy Tĩnh Tâm? Cao Lôi Hoa nhìn Tĩnh Tâm hỏi. Tĩnh Tâm khẽ mỉm cười rồi chìa tay vuốt ve lông mày đang nhíu chặt của Cao Lôi Hoa. Chẳng qua ngay khi vừa chạm tới trán Cao Lôi Hoa, nàng liền lập tức rút lại, xấu hổ cười cười với hắn. Hóa ra là bàn tay nàng bởi vì bữa ăn vừa rồi nên hơi dính mỡ. - Tĩnh Tâm. Cao Lôi Hoa nắm lấy bàn tay Tĩnh Tâm, khẽ gọi tên nàng. Bàn tay mềm mại của nàng khiến hắn bình tĩnh hơn nhiều. - Ư? Tĩnh Tâm nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa. - Tĩnh Tâm, không biết vì sao ta phát hiện ra ta muốn làm một việc. Cao Lôi Hoa cười hắc hắc. - ??? Tĩnh Tâm nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa. - Chính là việc này. Cao Lôi Hoa cười hắc hắc, rồi chẳng thèm quản Nguyệt Nhị đang đứng cạnh mà liều mạng hôn một cái lên bên má của Tĩnh Tâm....... Ở phía xa xa, tại một tòa nhà có thể nhìn thấy ngôi nhà của Cao Lôi Hoa, có một bóng người anh tuấn đang đứng. Bóng người anh tuấn này chính là Ngô Thiên. Lúc này Ngô Thiên đang từ xa nhìn lại nhà Cao Lôi Hoa. Vừa rồi mọi chuyện diễn ra hoàn toàn bất đồng với dự tính của hắn. Hắn vốn muốn mượn tin tức hai vị Quang Minh thần tới đây để lấy được tín nhiệm của Cao Lôi Hoa, sau đó mới nghĩ biện pháp tiếp cận Tĩnh Tâm. Cuối cùng chỉ cần hắn có cơ hội đến gần Tĩnh Tâm liền chộp cơ hội lừa gạt nàng đem đi. Bản tính Ngô Thiên đúng là gian trá, nhưng hắn lại đánh giá quá thấp sự cảnh giác của Cao Lôi Hoa đối với hắn. Thực ra hắn vốn đã phát hiện ra Cao Lôi Hoa luôn cảnh giác đối với hắn, điểm này từ thái độ của Cao Lôi Hoa hắn cũng nhận thấy. Chẳng qua Cao Lôi Hoa cảnh giác với hắn nhưng Tĩnh Tâm thì không. Nhớ năm đó, Quang Minh ma pháp của Tĩnh Tâm là một tay của Ngô Thiên dạy dỗ. Khi đó cả Quang Minh thần điện, không, thậm chí là cả Quang Minh đế đô đều cho rằng Ngô Thiên và Tĩnh Tâm là một đôi. Hắn với nàng là nam tài nữ mạo. Ngay cả Ngô Thiên cũng nghĩ như vậy. Lúc này người theo đuổi Tĩnh Tâm rất đông, nhiều người trong đó cũng xuất sắc không kém Ngô Thiên, ví dụ là Quang Minh kỵ sĩ lục cấp Luke và thái tử Quang Minh đế quốc đã chết. Trong ba nam nhân này, thái tử Quang Minh đế quốc mặc dù có tài hoa nhưng dù sao hắn cũng là thái tử. Thân là thái tử, Quang Minh đế quốc có rất nhiều chuyện cần hắn phải làm, khiến hắn không còn bao nhiêu thời gian. Vì thế Ngô Thiên không cho rằng uy hiếp của thái tử là lớn. Mà tình địch còn lại của hắn, Quang Minh kỵ sĩ lục giai Luke, thân là con trai độc nhất của phong chi kiếm thánh, mặc dù lực lượng rất lớn nhưng Ngô Thiên tin tưởng mình tuyệt đối tốt hơn Luke này! Vì vậy hắn vẫn luôn cho rằng mình hoàn toàn xứng với Tĩnh Tâm. Tĩnh Tâm nhất định thuộc về hắn. Hắn thậm chí đã chuẩn bị cho hôn lễ với nàng! Chỉ tiếc rằng mộng tưởng thì tươi đẹp mà sự thật lại vô cùng tàn khốc! Cuộc sống Ngô Thiên tưởng tượng ra chẳng tồn tại được bao nhiêu. Không lâu sau đó, một nam nhân chẳng biết từ đâu tới xuất hiện trong lòng Tĩnh Tâm. Sau đó chỉ trong vài tháng ngắn ngủi liền nắm được tâm hồn của người thiếu nữ này! Nam nhân đó chính là Cao Lôi Hoa. Ngô Thiên căn bản không biết Cao Lôi Hoa từ đâu đến, cũng không biết làm thế nào hắn lại xuất hiện bên cạnh Tĩnh Tâm. Hắn chỉ biết kẻ nam nhân cường đại tới mức khiến hắn phẫn nộ này lúc đầu lấy thân phận thân nhân của Tĩnh Tâm xuất hiện, cho nên Ngô Thiên cũng không để ý lắm. Dù sao thì cũng là người thân của Tĩnh Tâm, có gì uy hiếp đâu? Nhưng sau đó một thời gian, Ngô Thiên lại thấy Tĩnh Tâm thường xuyên biểu hiện ôn nhu đặc biệt với Cao Lôi Hoa. Quan hệ của nàng với hắn càng ngày càng thân mật. Rốt cục Ngô Thiên cũng cảm thấy sự việc có điểm không hợp lý. Chỉ là khi Ngô Thiên cảm thấy không đúng thì đã quá muộn. Bởi vì lúc đó quan hệ của Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm đã cơ bản được định đoạt. Nghĩ tới đây hai mắt Ngô Thiên bắt đầu đỏ lên! Hắn nhìn chằm chằm vào cửa nhà Cao Lôi Hoa. Lúc này trong đầu hắn toàn là thân ảnh đầu bạc của Cao Lôi Hoa. - Cao, Lôi, Hoa. Ngô Thiên cắn răng, gằn từng chữ một. Một nam nhân như nứt từ tảng đá chui ra, vốn tưởng rằng không có chút uy hiếp, cuối cùng lại đoạt đi Tĩnh Tâm của hắn! - Thứ ta không chiếm được thì ngươi cũng đừng mơ có được. Ngô Thiên nắm chặt tay, hung hăng đánh một quyền tan nát cột đá bên người. Cừu hận và đố kị đã che mờ mắt hắn, khiến hắn không còn thấy được những chuyện mình làm sẽ gây ra hậu quả gì. - Tĩnh Tâm, tối nay ta phải đi có chút việc. Nụ hôn ấm áp trôi qua, Cao Lôi Hoa cười nói với Tĩnh Tâm. - Ưm. Tĩnh Tâm khẽ gật đầu. Cao Lôi Hoa nói với nàng những gì nàng không nghe được một từ, chỉ biết nhẹ nhàng đáp lời. - Tối nay ta phải tới Vong linh cốc và thú nhân đế quốc. Sau đó còn phải đi tìm hai lão bằng hữu. Cao Lôi Hoa nheo mắt nhìn về hướng Vong linh cốc và thú nhân đế quốc. Cuối cùng Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn về hướng Quang Minh thần điện. - Hy vọng lão bằng hữu Tra Lý có thể tới. Hắn mà tới thì hai lão bằng hữu ở Quang Minh thần điện kia tha hồ mà vui vẻ .........