Cực Phẩm Vú Em
Chương 170
Nhìn một ngàn đạo lòi quang giữa bầu trời kia, Cao Lôi Hoa cười mếu không ngừng. "Một ngàn đạo đó, mẹ nó, lần trước mình tiến cấp mà cũng chỉ có tám đạo lôi quang! Một ngàn với tám, cái khoảng cách này mênh mông bao nhiêu đây! Mặc dù một ngàn đạo lôi quang này so với uy lực lôi quang mình độ kiếp thì kém hơn chút ít".
Bây giờ, ngoại trừ cười mếu ra Cao Lôi Hoa cùng đành phải kiên trì đến cùng. Hẳn cũng thật sự không nắm chắc tiếp được một ngàn đạo lôi quang này. Ngay như một trăm đạo hồi nãy nếu không phải thanh kiếm Tài quyết đột nhiên phát uy, thì mình cũng không dễ dàng gì ngăn cản được! Chẳng qua, một khi đã bắn tên rồi thì không thể thu hồi lại. Dựa vào ảo ảnh thần thể của Lôi thần, Cao Lôi Hoa đành bất chấp khó khăn kiên trì vọt lên.
Thanh Tài quyết vẫn hưng phấn vạn phần trái ngược hẳn với vẻ mặt bất đắc dĩ của Cao Lôi Hoa! Nhìn nó, Cao Lôi Hoa hiểu được lý do sát lục giả La Đế vượt qua thiên kiếp. Có thể là liên quan tới kỹ năng hấp thụ thiên kiếp của thanh kiếm Tài quyết này.
Thanh kiếm Tài quyết giống như là một tàu há mồm ăn hoài cũng chẳng thấy no! Khi thanh Tài quyết tiếp cận ngàn đạo lôi quang thì nó lại bắt đầu hấp thu năng lượng! Dưới sự trợ giúp của thanh Tài quyết và ảo ảnh thần thể Lôi thần, cuối cùng một ngàn đạo lôi quang cũng được ngăn cản! Bây giờ, ảo ảnh thần thể Lôi thần cũng chân thật hơn, còn thanh Tài quyết đã tỏa ra màu tím đỏ, hơn nữa hai chữ Phán quyết trên thân kiếm lại càng nổi rõ.
Nói ra thì Cao Lôi Hoa cũng không biết ảo ảnh thần thể của mình xảy ra chuyện gì, lúc đầu hắn còn nghĩ ảo ảnh Lôi thần là do lôi thần lực của bản thân tạo thành. Nhưng không ngờ ảo ảnh thần thể cũng có thể hấp thụ năng lượng thiên lôi giống như thanh kiếm Tài quyết, làm cho Cao Lôi Hoa lập tức cảm thấy ảo ảnh thần thể phía sau không đơn giản như mình nghĩ.
"Một ngàn đạo lôi quang cũng trôi qua rồi. Lần này chắc là lần cuối rồi". Cao Lôi Hoa thầm nghĩ. Tuy rằng lôi quang đại bổ nhưng ăn nhiều cũng sẽ căng cứng! Vừa rồi sau khi hấp thu một ngàn lôi quang, thanh kiếm Tài quyết sáng lên rực rỡ rồi ánh sáng ẩn vào bên trong giống như ngủ say vậy, không có một phản ứng nào! Có lẽ no quá nên giờ nó phải tiêu hóa. Còn ảo ảnh thần thể sau lưng của mình bây giờ cùng có điểm giống thật thể rồi! Dường như cũng chẳng thể nhồi thêm nữa rồi!
Cao Lôi Hoa tính toán sơ một lúc, nếu mà xuống thêm một lần nữa thì lần này có thể là một vạn đạo lôi quang, như vậy thì mình sẽ không đỡ nổi! Hắn không ngừng nhìn lên trời thầm cầu nguyện, hy vọng đừng có thêm một vạn đạo thiên lôi xuống nữa.
Lúc này, mọi người ở trong thành Băng Cơ không thể không khẩn trương! Địa phương đó còn gọi là vĩnh viễn không có lôi quang sao? Lôi quang giăng kín mít bầu trời! Đây phải đổi tên là địa phương có nhiều lôi quang nhất mới đúng!
Dường như là đã lời cầu nguyện của Cao Lôi Hoa đã linh ứng, những mây đen che kín đại băng nguyên cuối cùng cũng đã tản ra rồi!
Cao Lôi Hoa thở phào! Mây đen tản đi cũng tức là độ thần kiếp đã hoàn thành! Vậy bây giờ chỉ còn lại một đạo lôi quang cuối cùng, lôi quang cải tạo lại thân thể Băng Sương Cự Long.
Giống như suy nghĩ của Cao Lôi Hoa, tất cả mây đen tản ra chỉ để lại một đạo lôi quang màu vàng tím đang bổ xuống dưới! Chỉ còn một và cũng là cái cuối cùng! Cao Lôi Hoa thở phào nhẹ nhõm, coi như là đã qua rồi. Đạo lôi quang này chính là để cải tạo thân thể của Băng Sương Cự Long nên không được đụng tới mà phải để dành cho Furion hưởng dụng.
Cao Lôi Hoa theo bản năng tránh sang một bên để đạo lôi quang này xuống dưới hỏi thăm Băng Sương Cự Long.
Nhưng ngay lúc ấy, đạo lôi quang này cũng không nể mặt Cao Lôi Hoa, mà quay ngoắt theo hình chữ chi xông thẳng tới chỗ của hắn. Lôi quang lập tức xuyên qua người Cao Lôi Hoa, sau đó mới nện xuống Băng Sương Cự Long bên dưới.
Giữa không trung, lôi quang nhanh chóng bao phủ thân thể của Cao Lôi Hoa.
Ngay tại lúc này, thanh kiếm Tài quyết vốn đang xám xịt bỗng bùng phát ánh sáng màu tím đỏ, hai chữ Phán quyết trên thân kiếm phát quang lấp lánh. Tiếp đó thanh Tài quyết tỏa ra ánh sáng bao vây Cao Lôi Hoa rồi chợt lóe chớp một cái....
- Không! Cao đại ca!
Tiểu Tam bên dưới hét lên thất thanh! Nàng trơ mắt nhìn Cao Lôi Hoa bị lôi quang xuyên qua!
Băng Sương Cự Long cũng sửng sốt! Nhưng hắn không có thời gian để mà lo lắng, bởi vì lôi quang sau khi xuyên qua thân thể Cao Lôi Hoa lại dễ dàng phá vỡ băng phong kết giới rồi đánh thẳng xuống người hắn!
Băng Sương Cự Long cảm thấy trước mắt tồi sầm rồi mất đi tri giác...
Lôi quang qua đi, mọi thứ cũng biến mất. Kết giới do Băng Sương Cự Long bố trí không còn nữa, ma tinh cũng dường như mất đi ma lực trở nên ảm đạm. Chỉ còn tấm áo bào lơ lửng ở giữa ma pháp trận là thể hiện chân thực nhất chuyện vừa rồi xảy ra. Băng Tuyết Nữ Thần chi bảo không hổ là thần khí, vẫn bồng bềnh tại chỗ mà không hề có chút thương tích nào.
Nhưng, cả Cao Lôi Hoa trên trời lẫn Băng Sương Cự Long dưới mặt đất cũng đều biến mất! Không còn vết tích nào lưu lại, giống như là hai người vốn không tồn tại trên thế giới này!
- Không!
Tiểu Tam vội vàng lao tới chỗ lôi quang phóng xuống lúc nãy, quị xuống mặt đất. Lớp tuyết đọng trên mặt đất lúc nãy bị lôi quang đánh sạch bách, làm lộ ra lớp đất cháy đen bên dưới và đống ma tinh xám xịt.
- Chẳng lẽ đều bị lôi quang giết chết rồi sao?
Lúc này Tuyết Y Nhi chạy tới bên Tiểu Tam, nhìn thấy lớp đất cháy đen liền hô lên, không còn dấu vết nào lưu lại. Vậy chỉ có một đáp án, Cao Lôi Hoa bị lôi quang đánh đến nỗi xương cốt cũng tiêu tan luôn! Còn Băng Sương Cự Long kia chắc là cũng có chung kết cục với Cao Lôi Hoa rồi!
Vừa nghĩ đến đáy, vẻ mặt của Tuyết Y Nhi hiện lên sự vui sướng. Tên nam nhân tóc bạc này là một mối nguy hiểm to lớn đối với mình, nếu hắn chết thì cuộc tranh giành vương vị sẽ có lợi với mình, Tuyết Y Nhi khẽ liếc nhìn Tiểu Tam, đôi mắt chợt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
- Sophia, em đừng đau lòng nữa, bây giờ nhiệm vụ quan trọng hơn, chúng ta cứ đem những thứ này về trước đi.
Tuyết Y Nhi đến gần Tiểu Tam, sau đó chỉ vào Băng Tuyết Nữ Thần chi bảo và đống ma tinh trên mặt đất.
- Cao đại ca biến mất rồi.
Tiểu Tam không trả lời Tuyết Y Nhi, nàng thẫn thờ nhìn ra phía trước. Có nằm mơ nàng cũng không ngờ được một người cường đại như Cao Lôi Hoa lại biến mất như thế này?
- Không! Cao đại ca sẽ không sao. Em phải ở đây chờ anh ấy! Cao đại ca chắc chắn sẽ xuất hiện lại! Anh ấy nhất định sẽ quay về!
Tiểu Tam thoáng chút điên cuồng.
- Được rồi, Tiểu Tam, đừng kích động quá. Vậy chúng ta sẽ ở đây mấy ngày nhé.
Tuyết Y Nhi nói rồi lấy ra một cái lều vải từ trong nhẫn không gian và dựng nó ngay tại chỗ. Nói thật là Tuyết Y Nhi cũng không chắc chắn Cao Lôi Hoa chết hay chưa, dù sao ngay từ đầu Cao Lôi Hoa đã thể hiện ra sức mạnh làm cho nàng chấn kinh rồi, trước khi xác định rõ Cao Lôi Hoa sống hay chết, nàng cố nhẫn nại một chút, chờ qua hai ngày thử coi xem.
Tuyết Y Nhi nhanh chóng dựng xong lều sau đó nhường Tiểu Tam mang Băng Tuyết Nữ Thần chi bảo vào lều để nghỉ ngơi.
Được Tuyết Y Nhi dìu, Tiểu Tam ngần ngơ ôm lấy Băng Tuyết Nữ Thần chi bảo. Sau đó cứ ngồi ở trong lều thất thần nhìn mảnh đất bị lôi quang đánh cháy đen.
Cứ như vậy. Dần dần một ngày trôi qua, Tiểu Tam không ăn không uống, chỉ thẫn thờ ôm lấy Băng Tuyết Nữ Thần chi bảo ngồi nhìn như trước.
Tuyết Y Nhi cũng tìm chung quanh suốt một ngày nhưng vẫn chưa phát hiện một vết tích nào cả.
Ba ngày sau...
Mọi chuyện vẫn như vậy suốt ba ngày. Giờ Tuyết Y Nhi đã có thể khẳng định rằng, Cao Lôi Hoa đã chết thật rồi, dưới lôi quang như vậy Tuyết Y Nhi cũng không tin nam nhân tóc bạc đó còn sống! Tuyết Y Nhi nhìn về phía Tiểu Tam trong lều, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn khốc. Tranh đấu vương quyền từ xưa tới nay vốn không có cái gọi là thân tình, cũng không có cái gọi là tình bạn! Và cũng chẳng cần đến hai thứ này!
Tuyết Y Nhi từ từ bước về phía Tiểu Tam, lúc đầu nàng sợ thực lực của Cao Lôi Hoa, Tuyết Y Nhi là người thích nắm giữ tất cả trong tay, chỉ vì thực lực của Cao Lôi Hoa quá khủng bố nên cô không dám xuống tay với Tiểu Tam. Chẳng qua đã ba ngày trôi qua roi, nam nhân kia chắc chắn đã chết! Ánh mắt Tuyết Y Nhi chợt biến thành lạnh lùng, bước tới gần Tiểu Tam.
- Chị Tuyết Y Nhi, chị nói xem, anh ấy đã chết chưa?
Ba ngày không ăn không uống, Tiểu Tam trông vô cùng suy nhược, cứ thất thần nhìn về phía trước.
Nhìn vẻ tiều tụy hiện giờ của Tiểu Tam, Tuyết Y Nhi cười đắc ý. Bây giờ ngay cả ông trời cũng giúp nàng! Tiểu Tam vốn là một Thanh Đồng pháp sư. Tuy rằng cấp bậc không cao nhưng muốn đụng đến nàng cũng phải tốn thời gian. Nhưng lúc này, đã ba ngày không ăn uống thì muốn đối phó với Tiểu Tam cũng không cần tốn nhiều sức nữa!
Đặc biệt, bây giờ đến nguyên nhân cái chết của Tiểu Tam, nàng cũng đã nghĩ ra rồi! Đại trưởng lão Lỵ Tư Lâm là một lý do quá tốt đối với nàng! Cái quân đoàn ma đạo sĩ của Băng Tuyết Nữ Thần thần điện kia sớm muộn không phát cấm chú, mà cố tình lại đợi khi Tiểu Tam và mình đi vào đại băng mới phát!
Giờ nàng hoàn toàn có thể đem cái chết của Tiểu Tam là do cấm chú "Hàn băng diệt thế" do quân đoàn ma đạo sĩ của Đại trưởng lão phát ra! Mọi trách nhiệm sẽ đẩy hết cho Đại trưởng lão.
- Sophia, chị nghĩ nam nhân đó đã chết rồi.
Tuyết Y Nhi cười ác độc bước tới trước mặt Tiểu Tam.
Lúc này Tiểu Tam lại hoàn toàn không phát hiện dị trạng của Tuyết Y Nhi, nàng vẫn ngơ ngác nhìn ra phía trước. Vùng đất cháy đen kia sau ba ngày đã lại bị tuyết che lấp. Ba ngày, ba ngày trôi qua mà vẫn chẳng thấy dấu tích nào của Cao Lôi Hoa cả.
- Đúng, có lẽ, đã chết rồi.
Tiểu Tam yếu ớt nói, tay nắm chặt Băng Tuyết Nữ Thần chi bảo, chính vì nhiệm vụ tìm cái trường bào này đã hại chết Cao đại ca. Tiểu Tam thấy mắt rất đau, như muốn rơi lệ, nhưng khô héo suốt mấy ngày nên chẳng thể chảy ra được giọt nước mắt nào.
- Sophia, chị nghĩ, nếu như em nhớ hắn như vậy thì chị có thể đưa em đi tìm hắn.
Tuyết Y Nhi nói.
- Thật sao?
Tiểu Tam lóe lên chút hy vọng.
- Đương nhiên là thật rồi.
Tuyết Y Nhi ngôi ngay xuống trước mặt Tiểu Tam, tay phải nhẹ nhàng đặt lên người nàng:
- Bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi gặp hắn!
Tuyết Y Nhi cười gằn một tiếng, bàn tay phải chợt lên một tia sáng màu bạc! Mà tay phải của nàng thì lại đặt trên ngực của Tiểu Tam! Tay nàng phát ra chính là ngân đấu khí.
Ánh mắt Tiểu Tam hiện lên sự kinh ngạc, nhưng lập tức nàng cười cay đắng...
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
20 chương
36 chương
64 chương
163 chương