- Vâng! Ủa? Tiểu Tam kinh ngạc quay sang nhìn Cao Lôi Hoa: - Cao đại ca vừa nói cái gì? Anh nói lại lần nữa xem! - Hắc hắc, thì là, anh biết chút xíu long ngữ. Cao Lôi Hoa cười ha hả nói với Tiểu Tam, nhưng trong lòng thì tự nhủ: “Đừng nói là một chút long ngữ, đây là ngôn ngữ ở quê hương mình, nói trắng ra thì phải là cực kỳ tinh thông!" - Anh thật sự biết long ngữ sao Cao đại ca!! Anh không có gạt em đó chứ? Tiểu Tam kích động nhìn Cao Lôi Hoa: - Em chỉ định hỏi xem anh có biết người nào nói được long ngữ thôi. Ai dè anh biết nói long ngữ! - Ừ, chỉ biết chút ít thôi, nhưng mà để giao tiếp với long tộc thì không thành vấn đề gì. Anh nhớ là đã từng dùng long ngữ nói chuyện phiếm với một con cự long rồi đó. Cao Lôi Hoa cười ha hả, đồng thời nhớ lại lúc mới xuất hiện ở trên thế giới này thì đã gặp cự long màu xanh ở trên hoang đảo kia. Lúc đó Tĩnh Tâm xinh đẹp tới hoang đảo để nhận nuôi bán long nữ Kim Toa Nhi từ cự long này, nhân tiện đưa Cao Lôi Hoa ra khỏi hoang đảo. Do đó mà Cao Lôi Hoa vừa gặp đã thương yêu Tĩnh Tâm rồi. Cao Lôi Hoa cũng nhớ mang máng cái con cự long trên hoang đảo tên Fu..Fít gì đó thì phải. Cao Lôi Hoa gãi đầu gãi tai. - Cao đại ca thật vĩ đại! Không thể ngờ rằng là anh lại biết long ngữ! Hơn nữa lại còn đã từng giao tiếp với long tộc nữa chứ! Quá đỉnh! Tiểu Tam kích động không thôi: - Bây giờ Cao đại ca trao đổi với con Băng Sương Cự Long Furion để lấy lại thần khí chắc chỉ là chuyện như con muỗi phải không? - Ừ, chắc là không có vấn đề gì. Chẳng qua là Băng Sương Cự Long Furion lấy cái pháp… Cao Lôi Hoa thuận miệng nói đến tên con cự long thì mặt lập tức biến sắc. - Ủa? Cao đại ca, anh làm sao thế? Tiểu Tam nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa. Vừa rồi sắc mặt Cao Lôi Hoa thay đổi không thoát khỏi được ánh mắt của Tiểu Tam. - Hắc hắc, không có gì cả. Là do mặt bị co giật một chút thôi. Cao Lôi Hoa vỗ vỗ mặt mình rồi nhìn Tiểu Tam cười. Trong lòng thì lại thầm đổ mồ hôi lạnh. Mẹ nó, đàm phán với gã Băng Sương Cự Long Furion để lấy lại pháp khí. Cao Lôi Hoa rốt cuộc cũng nhớ ra vì sao cái tên này nghe quen thuộc, hơn nữa lại còn có cảm giác quen biết với gã này. Đây đúng là cái gã cự long đã giao bé Kim Toa Nhi cho hắn ở trên hoang đảo chứ ai. Ôi! Không ngờ Furion hào hoa phong nhã ngày nào lại ‘đạo’ quốc bảo của Băng Sương đế quốc. Đã vậy còn đoạt cả cái áo bào gì đó mà nữ thần lưu lại. Nhưng mà cũng lạ ghê, đường đường là một cự long Furion chém giết không nhăn mặt lại lấy cái áo choàng của đàn bà con gái làm gì thế không biết? Cao Lôi Hoa trong lòng thầm kêu khổ, nhưng ngoài miệng thì lại không dám nói với Tiểu Tam là mình quen biết với Furion. Nếu Tiểu Tam mà biết thì có mà cười thúi mũi. Làm sao mình dám thò mặt ra nhìn mọi người chứ? Tiểu Tam kích động nhìn Cao Lôi Hoa nói: - Không có việc gì là tốt rồi. Em thỉnh cầu đại ca theo em tới đại băng nguyên vài ngày tới được không? Em xin anh đó, em không nói được long ngữ, lúc đó anh sẽ phụ trách việc đàm phán với Băng Sương Cự Long nhé? Nói không chừng là khỏi phải đánh nhau với cự long, cự long cũng là sinh vật có trí tuệ mà! Chúng ta có thể thương lượng với hắn một chút. - Ừ, cái đó không thành vấn đề. Giúp Tiểu Tam là việc anh nên làm mà! Nhưng mà trước khi đi anh muốn giải quyết nốt vài chuyện đã. Cao Lôi Hoa gật đầu, cái khác thì không nói chứ, chỉ riêng việc mình biết gã Băng Sương Cự Long Furion này thì chuyến đi đại băng nguyên này không tránh được rồi. Tuy nhiên trước khi đi đại băng nguyên thì Cao Lôi Hoa cần phải xử lý dứt điểm vài chuyện. Chính là cái tổ chức mà thái tử Quang Minh đế quốc Ifa đứng sau, cái tổ chức này làm Cao Lôi Hoa không lúc nào an tâm tới vấn đề an toàn của bọn nhỏ. Không xử đẹp cái tổ chức này, Cao Lôi Hoa hoàn toàn không dám rời khỏi bọn nhỏ quá xa. Hắn không dám chắc tổ chức kia sẽ làm ra chuyện gì. Đặc biệt gã thái tử đã từng dùng sự an toàn của bọn nhỏ để uy hiếp hắn trước đó. - Chết tiệt, tốt nhất đừng động vào những đứa con của ta, nếu không ta sẽ cho ngươi muốn chết cũng không được. Cao Lôi Hoa khẽ rít lên trong lòng. - Không thành vấn đề! Cao đại ca, trước khi đi tới đại băng nguyên, em còn muốn tới chỗ cha em một thời gian đã! Tiểu Tam hưng phấn nói: - Vài ngày sau, em sẽ đến tìm anh nha. Việc này chắc không thành vấn đề rồi! - Oke, em cho anh thời gian bốn ngày đi. Cao Lôi Hoa cười nói: - Sau bốn ngày, anh làm xong chuyện của mình sẽ cùng em đi tới đại băng nguyên. - Quyết định như vậy đi! Tiểu Tam hưng phấn nói: - Bốn ngày sau em sẽ đến gặp anh Cao Lôi Hoa. - Ok, xong! Cao Lôi Hoa đáp. Bốn ngày cũng đủ để cho Cao Lôi Hoa xử đẹp cái tổ chức kia, cho dù không tiêu diệt được thì trong bốn ngày Cao Lôi Hoa cũng cam đoan làm cho tổ chức đó phải trả một cái giá cực đắt. Nếu thời gian cho phép thì Cao Lôi Hoa có thể bớt chút thời gian đến tìm lão viện trưởng Solomond để thỉnh giáo cách chế tạo máy ‘Ma pháp tham trắc khí’. Nếu cái máy này xong sớm được ngày nào thì Cao Lôi Hoa có thể an tâm hơn về bọn nhỏ ngày đó. - Đúng rồi, Cao đại ca đang ở chỗ nào trong Quang Minh đế đô vậy? Đột nhiên Tiểu Tam nghĩ tới một việc, là cô cũng không biết Cao Lôi Hoa đang ở đâu, bốn ngày sau nếu tìm thì biết tìm hắn ở đâu? - A, cũng vừa lúc, thời gian không còn sớm nữa. Cao Lôi Hoa đứng lên bê cái túi đồ vật phẩm cười với Tiểu Tam: - Không bằng em đến coi nhà anh luôn đi Tiểu Tam. Nói thật là anh cũng không quen thuộc địa hình Quang Minh đế đô, địa chỉ cụ thể nhà anh ở đâu anh cũng không biết rõ nữa. Chi bằng em đi theo anh tới xem luôn. - Vâng! Tốt quá! Em cũng muốn xem nhà cửa Cao đại ca như thế nào đây! Tiểu Tam hưng phấn ngồi dậy nhanh chóng xỏ lại giầy: - Đúng rồi, chị dâu có ở nhà không đó Cao đại ca? - Chị dâu?! Cao Lôi Hoa hơi khựng lại, rồi cười nói: - À, Tĩnh Tâm có lẽ đang ở nhà. - Ồ, nhân dịp này em cũng muốn xem mặt chị dâu. Để em xem coi người phụ nữ như thế nào mới xứng đôi vừa lứa với một nam nhân cường đại như Cao đại ca đây. Tiểu Tam cười cười liếc xéo sang Cao Lôi Hoa. - Cái đứa này… Cao Lôi Hoa mỉm cười: - Nói cho em biết trước, Tĩnh Tâm không nói được. Đến lúc đó thì em chú ý giùm nha. - Chị dâu không nói được ư? Chẳng lẽ chị dâu là người câm sao? Tiểu Tam nhìn Cao Lôi Hoa đầy nghi hoặc. Nàng không thể tin được một con người mạnh mẽ như Cao Lôi Hoa lại cưới một phụ nữ câm về làm vợ. - A, Tĩnh Tâm cũng không hẳn là bị câm. Cao Lôi Hoa lại gãi đầu gãi tai. Nói thật hắn cũng không biết Tĩnh Tâm vì sao lại không nói được câu nào. Nhưng mà hắn có thể khẳng định rằng Tĩnh Tâm nhất định có thể nói được, chẳng qua vì một lý do nào đó mà không nói lên lời mà thôi. Đương nhiên đây cũng chỉ là trực giác của Cao Lôi Hoa. Hắn cũng không có cơ sở chắc chắn nào. - Ồ, hóa ra là thế đấy, Tiểu Tâm gật đầu. - Đi thôi! Đừng để lạc đó nhé. Cao Lôi Hoa nói với Tiểu Tam rồi đi. - Cao đại ca kéo em với, chân em tê quá. Tiểu Tam đưa tay về phía Cao Lôi Hoa. - Ừ. Cao Lôi Hoa cười khổ, vươn tay dùng sức nhẹ nhàng kéo Tiểu Tam đứng lên. - Hì hì, đi thôi, em cũng muốn xem mặt chị dâu coi đẹp đến đâu nào, có thể làm cho một người đàn ông như Cao đại ca cam tâm tình nguyện mua đồ dùng sinh hoạt hằng ngày như vậy. Tiểu Tam nhìn túi đồ trong tay trái Cao Lôi Hoa, từ trong túi Tiểu Tam nhìn thấy một ít đồ vật sinh hoạt hằng ngày. - Hề hề, Tĩnh Tâm không nói được nên mua mấy thứ này cũng bất tiện. Cho nên anh phải đi mua thôi. Cao Lôi Hoa nhún vai nói: - Đi nhanh nào. Thời gian không còn sớm nữa. Về muộn thì mấy cái tàu há mồm ở trong nhà lại kêu gào lên mất. - Vâng! Tiểu Tam đáp rồi đi theo sau Cao Lôi Hoa…. - Ta đã về đây. Cao Lôi Hoa xách một túi đồ cùng Tiểu Tam bước vào trong nhà. - Ha ha, người anh em Cao Lôi Hoa đã rồi, về đúng lúc thật. Ra đón đầu tiên dĩ nhiên là Nguyệt Hoa Thiên, hắn vừa cười vừa đi ra từ phòng khách. Sau đó hắn liền thấy Tiểu Tam sau lưng Cao Lôi Hoa: - Ủa? Người anh em Cao Lôi Hoa, anh vừa ra ngoài một chuyến mà lại đem đâu ra một đứa nhỏ về nữa thế? - À, là một người bạn của em đó. Được dịp tới Quang Minh đế đô, em liền dẫn nó đi dạo chơi. Cao Lôi Hoa cười nói: - Đúng rồi, anh nói về đúng lúc là sao? Chẳng lẽ có chuyện gì à? Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi: - Chẳng lẽ anh không hiểu bộ phận cấu tạo bình sữa này sao? - À, đương nhiên không phải, cái bình sữa do chú chế tạo thật là một vật hoàn mỹ. Cấu tạo đơn giản mà diệu dụng vô cùng. Anh nhìn một lần mà đã hiểu rồi! Bộ dáng Nguyệt Hoa Thiên có phần sốt ruột, hắn cười hắc hắc nói: - Nói chú về kịp là bởi vì anh có thể lên đường về ngay đây. - Ủa? Về ư? Sao sớm vậy? Không ở lại dùng cơm trưa sao? Dù sao cũng sắp giữa trưa rồi mà. Cao Lôi Hoa hỏi. - Ôi! Vẻ mặt của Nguyệt Hoa Thiên có phần cổ quái, hắn vỗ vỗ bả vai Cao Lôi Hoa nói: - Tuy rằng thức ăn của chú có sức hấp dẫn trí mạng với anh! Nhưng mà anh đột nhiên cảm thấy phải về nhà trước tối nay ngay! Trì hoãn là không kịp! - Sao phải về gấp dữ vậy? Cao Lôi Hoa nhìn Nguyệt Hoa Thiên. Nói gì thì Cao Lôi Hoa cũng là người Trung Quốc chính gốc. Mà người Trung Quốc từ trước đến nay đều rất hiếu khách (miễn bàn!), khách vội vã về mà chủ nhà không biết chuyện gì thì xấu hổ chết đi được. - Đúng vậy. Tối nay phải về sớm để xử lý một chuyện rất quan trọng. Nguyệt Hoa Thiên ghé sát tai Cao Lôi Hoa cười hắc hắc nói: - Tối nay anh phải về nói rõ ràng với cha. Chỗ nhà anh ở có hơi đặc biệt một chút, nếu tối không về kịp thì không tốt cho lắm. Cho nên anh phải về ngay, sau đó sẽ nói chuyện để ổng chuẩn bị lễ cưới cho chú với Tĩnh Tâm. Phải biết là hai người các ngươi ‘gạo đã nấu thành cơm’ rồi, nếu không sớm tổ chức lễ cưới thì người thiên hạ có mà cười thúi mũi. - A… Cao Lôi Hoa cười khổ, gạo nấu thành cơm. Chính mình cũng muốn cùng với Tĩnh Tâm ‘gạo nấu thành cơm’ lắm chứ (Nhưng mà mới có tí ‘gạo’, chưa đủ nấu ‘cơm’ he he). Tuy nhiên Cao Lôi Hoa vẫn là cười khổ mà nói: - Được rồi, mọi việc nhờ anh vậy. Nhưng mà, Tĩnh Tâm đã đồng ý làm đám cưới chưa? - Hắc hắc! Đó là điều tất nhiên. Nguyệt Hoa Thiên đắc ý nói: - Vừa rồi anh có nói với Tĩnh Tâm, nói chú muốn làm lễ cưới với nó. Hơn nữa còn giãy bày tâm tình muốn làm lễ cưới của chú. Tĩnh Tâm suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng đồng ý rồi! - Wao!! Cao Lôi Hoa há hốc mồm, cũng không biết Nguyệt Hoa Thiên nói đến chuyện tốt đẹp gì! Cái gì mà kêu mình rất muốn làm đám cưới cơ chứ? - Tốt, cứ quyết định như vậy đi! Nguyệt Hoa Thiên vỗ vỗ vai Cao Lôi Hoa nói: - Ngày này tháng sau anh sẽ đến lần nữa, đồng thời sẽ đem tiền kiếm được từ bình sữa này đến cho chú. Đồng thời nói cho chú biết cha anh muốn chú chuẩn bị hôn lễ với Tĩnh Tâm như thế nào! Còn nữa, anh đem cái ‘bình sữa’ này của chú đi luôn. Nguyệt Hoa Thiên giơ giơ bình sữa trên tay: - Cái bình sữa coi như hàng mẫu, chú không ngại chứ? - Không, không sao cả. Cao Lôi Hoa cười khổ nói, sau đó nhìn vào phía trong phòng: - Bọn nhỏ đâu? Sao lại không thấy một đứa nhỉ? - À, bọn nhóc đang ở trên lầu, chúng đang rất ổn. Vẻ mặt của Nguyệt Hoa Thiên có phần cố quái nói: - Đúng rồi, Cao Lôi Hoa này, nói trước cho chú biết, lương tâm của anh bắt buộc anh nhất định phải nói ra vụ này. Chú chuẩn bị một chút thuốc cấp cứu đi là vừa. Có thể qua buổi cơm trưa này chú cần dùng đấy! - Tại sao? Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Nguyệt Hoa Thiên. - À, chuyện này không có thời gian giải thích với chú! Nguyệt Hoa Thiên vỗ vỗ Cao Lôi Hoa, ra vẻ bi thương nói: - Chú vào xem là biết chuyện gì thôi. Kỳ thật thì anh cũng là người có lỗi, là anh đem chuyện hôn lễ giữa chú với Tĩnh Tâm nói cho nó nghe, kết quả là Tĩnh Tâm hình như rất vui vẻ, cho nên nó định tự mình đi làm một số thứ, chẳng qua đối với chúng ta thì mấy chuyện đó thật là khủng khiếp…