Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu

Chương 671 : Hàn Băng Sụp Đổ

Bị truy, lão quỷ bốn phía đào tẩu, vẻ mặt âm trầm, tràn đầy khinh thường nói: - Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn giết ta? - Giết ngươi? Chúng ta không có hứng thú. Phong Thích Thảng lạnh giọng nói ra: - Mục Lăng Phong đã bị chết, ngươi còn ở lại chỗ này làm gì? Còn không ly khai? Tuy Lão quỷ đang lẩn trốn, nhưng mà, một mực đảo quanh, khoanh tròn. Làm như thế, không cần hỏi, khẳng định lão quỷ này không có hảo tâm. Phải biết rằng, Trần đại thiếu và những người khác, ở phụ cận nơi này cách đó không xa. - Thật vất vả tới Bắc Cực một lần, mà ta lại là Băng Dị Năng, đương nhiên phải cảm thụ Bắc Cực thoáng một phát. Lão quỷ cười lạnh một tiếng, nói ra: - Ba người các ngươi, giống như là theo đuôi, một mực đi theo ta làm gì? Mục Lăng Phong đã bị giết, tuy lão quỷ không dám giết bọn người Trần Thanh Đế, nhưng ít ra, cũng phải giáo huấn thoáng một phát, chứng minh hắn xuất thủ. Như thế, mới có thể nịnh nọt Mục U Lam được? Cho nên lão quỷ một mực đi vòng vèo, tìm kiếm Trần Thanh Đế. Hung hăng đánh Trần đại thiếu một chầu. Báo thù hắn bị Liệt Hỏa của Trần đại thiếu cắn trả thổ huyết. Đương nhiên, cũng là muốn nịnh nọt Mục U Lam. Chỉ là, ba người Ngô Tranh Vanh một mực đi theo lão quỷ, lão quỷ căn bản là không có cơ hội hạ thủ. Trọng yếu hơn là, không có thể phát hiện Trần Thanh Đế. - Ân? Đột nhiên, lão quỷ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa, trong lòng thầm nghĩ: - Máy bay bay lên, Trần Thanh Đế đã rời đi. - Xem ra muốn báo thù, tạm thời là không thể nào. Thực lực Lão quỷ lại ngưu bức như thế nào, cũng không có khả năng phi hành ở trên không, truy theo máy bay a. Trần đại thiếu ở trên máy bay, cho dù lão quỷ muốn báo thù cũng làm không được. - Ba lão gia hỏa, các ngươi ở chỗ này chậm rãi đi dạo, thứ cho lão tử không phụng bồi. Không cách nào báo thù, lão quỷ đương nhiên không muốn tiếp tục lưu lại. Lão quỷ là rất bức thiết trở về, tranh công đây này. - Lần sau Lão tử đụng phải các ngươi, sẽ giết không tha. Vứt bỏ một câu, Lão quỷ không hề dừng lại, thân thể khẽ động, rất nhanh ly khai. Ba người Ngô Tranh Vanh liên thủ, lão quỷ chỉ có thể theo chân bọn họ đánh ngang tay mà thôi. Hắc hắc, nếu lạc đàn rồi, vậy thì không giống với lúc trước. - Xem ra lão quỷ là thực rời đi. Lý Nặc Ngôn trầm ngâm một tiếng, nói ra: - Bất quá, vì dùng phòng ngừa vạn nhất, chúng ta vẫn là theo sau, tận mắt nhìn hắn ly khai. - Cũng tốt. Ngô Tranh Vanh cùng Phong Thích Thảng tỏ vẻ đồng ý, thân thể khẽ động, rất nhanh đuổi theo. Bắc Cực lớn như vậy, ai biết rõ, lão quỷ có thể đột nhiên quay đầu, đi đối phó Trần Thanh Đế hay không. Cái mạo hiểm này, bọn người Ngô Tranh Vanh cũng không dám thử. Nhất là sau khi đã biết, thực lực của Trần đại thiếu rất ngưu bức. Hiện tại, Trần Thanh Đế biểu hiện ra ngoài hết thảy, là tuyệt đối đáng được bọn hắn liều chết bảo hộ. Đương kim xã hội, cái gì trọng yếu nhất? Nhân tài! Mà Trần đại thiếu là phế vật quá khứ, cho bọn người Ngô Tranh Vanh cảm giác, không thể nghi ngờ là thiên tài. Càng làm cho Ngô Tranh Vanh nghi hoặc chính là, Trần đại thiếu tại sao lại là Hỏa Dị Năng giả? Không phải Tu Chân giả sao? Thật là sự tình quái dị a! - Ân? Chuyện gì xảy ra? Lão quỷ đang rất nhanh ly khai, đột nhiên cảm giác dưới chân mềm nhũn, Hàn Băng vô cùng cứng rắn, như là biến thành tuyết xốp. Trong nháy mắt, lão quỷ cũng cảm giác được, một chân của mình đã sa vào bên trong Hàn Băng. Oanh! Sắc mặt lão quỷ biến đổi, Băng Dị Năng trong cơ thể lập tức bộc phát, bao phủ trên mặt băng, tạm thời ổn định thân thể. Ba! Một tiếng giòn vang, lão quỷ một cái tát vỗ vào trên mặt băng, cả thân thể bay lên, chân lâm vào bên trong Hàn Băng, cũng rất nhanh rút ra. Răng rắc! Hàn Băng bị Băng Dị Năng của lão quỷ đông cứng, rất nhanh sụp đổ, biến thành Băng tinh rậm rạp chằng chịt. Mặt băng hiện tại, nhìn về phía trên cùng mặt băng trước kia cũng không có gì bất đồng, chỉ là, mặt băng hiện tại, đừng nói là một người, coi như là một hạt châu cũng lâm vào rất sâu. - Cái này... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sắc mặt Lão quỷ trở nên khó coi không thôi, hắn là Băng Dị Năng, vậy mà cũng chỉ có thể phát ra tác dụng ngắn ngủi như vậy. - Hàn Băng? Đây là Hàn Băng vô cùng cứng rắn sao? Sắc mặt Lão quỷ ngưng trọng, hít sâu một hơi, đem tốc độ của mình tăng lên tới cực hạn, cấp tốc chạy vội. Dù vậy, những nơi lão quỷ đi qua, đều lưu lại dấu chân năm sáu centimet. Nếu như không phải tốc độ lão quỷ đủ nhanh, chỉ sợ sớm đã hãm xuống. - Ngô lão đầu, nhanh, mau gia cố mặt băng thoáng một phát. Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng liên tục lo lắng kinh hô, bọn hắn cưỡng ép vận khí, giảm bớt tốc độ hạ xuống. Hết thảy đều đến quá đột ngột, không có bất kỳ báo hiệu. Trước một giây, đều rất tốt, sau một giây, mặt băng nhìn như không có biến hóa gì, vậy mà nhuyễn rối tinh rối mù, khiến cho bọn người Lý Nặc Ngôn ngay ngắn hạ xuống. Tuy bọn hắn đều là Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, nhưng còn không cách nào làm được tình trạng lăng không phi hành, mà ngay cả phi kiếm, bọn hắn cũng không có một thanh. Hàn Băng mềm rối tinh rối mù, khiến cho bọn hắn không cách nào tiếp sức.