Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu

Chương 567 : Động Thủ

Hôm nay tiếp xúc đến người Thượng Quan gia cùng Hướng gia, Thiết Nam mới chính thức ý thức được, chút thực lực làm cho nàng kiêu ngạo kia, thật sự là không coi vào đâu. Hơn nữa, chỉ là một ngày huấn luyện, Thiết Nam liền phát hiện, thực lực của mình tăng lên rất nhiều. Hơn nữa, Trần Thanh Đế cho nàng thảo dược, thời điểm hấp thu dược lực, là phi thường thống khổ, nhưng sau khi hấp thu xong, nàng cảm giác mình lại tăng lên. Cái này lại để cho Thiết Nam biết rõ, chỉ cần dựa theo yêu cầu huấn luyện, nàng tất nhiên có thể trở thành một cao thủ chân chính. Đúng, là cao thủ chân chính. Trước kia, Thiết Nam nhận thức thực lực của mình đã rất mạnh, nhưng mà hiện tại, nàng lại phát hiện, mình chỉ có thể coi là là một Tiểu cao thủ mà thôi. Khoảng cách cao thủ chân chính, kém quá lớn. Nhìn Thiết Nam trở lại phòng của mình, Trần Thanh Đế cũng không có làm bất luận dừng lại gì, thân thể khẽ động, lặng yên rời khỏi biệt thự. Giết người! Trần Thanh Đế cho tới bây giờ sẽ không chờ. Đã biết chỗ của Thượng Quan gia cùng Hướng gia, cái kia liền lập tức hành động. Ly khai biệt thự, Trần Thanh Đế xem chuẩn phương hướng, giống như một U Linh, rất nhanh biến mất trong đêm tối, hướng Bạch Yên Sơn Trang tiến đến. Trong nháy mắt, đi qua hơn 10 phút, Trần Thanh Đế đi tới bên ngoài Bạch Yên Sơn Trang, trong con ngươi, lóe ra sát khí đầm đặc. - Kể cả Thượng Quan Niên cùng Hướng Diễm ở bên trong, hai mươi hai người, không thiếu một cái. Trần Thanh Đế thu hồi thần thức, thân thể khẽ động, tiềm nhập Sơn Trang. - Phanh! Một tiếng giòn vang, vẻ mặt Hướng Diễm phẫn nộ, đem một cái bình hoa hung hăng ném trên mặt đất, bình hoa đáng thương quyết đoán bị ném nát bấy. - Đáng giận, thật sự là quá ghê tởm. Trên mặt Hướng Diễm, tràn đầy sát cơ dày đặc: - Trần Thanh Đế, ta nhất định phải giết ngươi, quyết sẽ không bỏ qua ngươi. - Ông muốn đi, thì đi đi, tôi tuyệt đối sẽ không đi. Không giết Trần Thanh Đế, tôi sẽ không trở về. Ánh mắt Hướng Diễm đã rơi vào trên người Thượng Quan Niên, lạnh giọng nói ra: - Trần Thanh Đế, tôi nhất định phải giết. Cho dù giết không được Trần Thanh Đế, tôi cũng muốn giết người có quan hệ cùng Trần Thanh Đế. - Hướng Diễm, ngươi không nên đi đối phó Trần Hương Hương, do đó đánh rắn động cỏ. Hiện tại, chúng ta phải ly khai nơi đây, trở về HongKong. Cánh tay phải của Thượng Quan Niên đã phế đi, đứng lên, nói ra: - Trần Thanh Đế phát hiện ngươi, khẳng định biết là ngươi âm thầm động tay chân. - Hiện tại Trần Thanh Đế còn không có động thủ đối với chúng ta, nếu thật động thủ, chúng ta toàn bộ đều phải chết ở chỗ này. Vẻ mặt Thượng Quan Niên ngưng trọng nói. - Chỉ bằng hắn Trần Thanh Đế, còn có thể làm gì được tôi sao? Dám giết tôi sao? Vẻ mặt Hướng Diễm khinh thường nói: - Trần gia thì có sao? Ta cũng không tin, người Trần gia dám giết tôi. - Giết ngươi? Thượng Quan Niên hít sâu một hơi nói ra: - Thực lực Hướng gia là không tệ, nhưng mà, cuối cùng là hắc đạo. Trần gia là đứng đầu Tam đại cự đầu Quân đội. Một gia tộc như vậy, muốn đối phó Hướng gia, chẳng lẽ còn không dễ dàng sao? Hướng gia ngươi lợi hại, hung hăng càn quấy, chỉ là quốc gia không có động ngươi, một khi muốn động ngươi, chỉ là một Hướng gia, còn là thế gia hắc đạo, chơi không chết được ngươi sao? Chỉ là chuyện một cái phất tay. Hướng gia ngươi ở HongKong, không ở nội địa? Cái kia thì thế nào? Thiên hạ đều là Hoa Hạ, đều là thiên hạ của Đảng, là quốc thổ Hoa Hạ. Ngươi một thế gia hắc đạo, quốc gia muốn diệt ngươi, còn không phải lão tử đánh nhi tử, muốn đánh như thế nào thì đánh như thế đó sao? Còn không phải chuyện đùa sao? - Hướng Diễm, ngươi phải biết rằng, Trần gia cũng không sợ Hướng gia các ngươi, Hướng gia có thể sinh tồn đến bây giờ, là vì còn không có chạm đến điểm mấu chốt của quốc gia. Thượng Quan Niên trầm ngâm một tiếng, nói ra: - Bất quá, Trần Thanh Đế là người nào, ngươi còn không biết sao? Cái kia có thể là chuyện gì cũng có thể làm ra. - Nếu như Trần Thanh Đế hắn thật sự phẫn nộ rồi, một mình điều động đại lượng quân đội, đến vây quét chúng ta, kết quả chúng ta sẽ như thế nào? Thượng Quan Niên ngưng trọng nói: - Kết quả, chỉ có một,… chết! - Đúng vậy, dùng một ít thực lực của Thượng Quan gia chúng ta, cũng không sợ Trần gia, nhưng mà, không có nghĩa là không sợ quốc gia. Thượng Quan Niên hít sâu một hơi, nói ra: - Cơ quan quốc gia, há lại một gia tộc đủ khả năng chống cự hay sao? - Chẳng lẽ chuyện này, cứ như vậy bỏ qua hay sao? Vẻ mặt Hướng Diễm không cam lòng nói: - Cũng là bởi vì Trần Thanh Đế, Vũ nhi của chúng ta mới bị giết. - Bỏ qua? Làm sao có thể bỏ qua? Thượng Quan Niên lạnh giọng nói ra: - Chúng ta sợ chỉ là quốc gia, mà không phải một cái Trần gia. Cho dù không thể công khai giết Trần Thanh Đế, nhưng có thể vụng trộm tiến hành. - Lần này sau khi trở về, ta liền đem sự tình Vũ nhi bị giết, nói cho gia gia. Trong con ngươi của Thượng Quan Niên, lóe ra sát cơ đầm đặc: - Chỉ cần ông nội của ta, hoặc là cha ta ra tay, muốn âm thầm giết Trần Thanh Đế, còn không phải chuyện phất tay sao. - Gia gia của ông? Cha của ông? Hướng Diễm toàn thân rung mạnh. Nói thật, Hướng Diễm theo Thượng Quan Niên lâu như vậy, còn chưa từng thấy qua cha của Thượng Quan Niên, chớ nói chi là gia gia của Thượng Quan Niên.