Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu

Chương 552 : Tất Cả Đều Trợn Tròn Mắt

Phó Tân Hãn nằm trên mặt đất, nhìn thấy Đoạn Phàm phản ứng, cho rằng Đoạn Phàm là sợ rồi, nhịn không được mở miệng nhắc nhở. Phanh! Một tiếng trầm đục, phương thức trả lời Phó Tân Hãn rất đơn giản, Đoạn Phàm quay người lại, giơ chân lên, hung hăng đá vào ngực Phó Tân Hãn. Két. . . Một cước này của Đoạn Phàm, là đã dùng hết toàn lực, thanh âm xương cốt đứt gãy vang lên, xương sườn của Phó Tân Hãn, quyết đoán bị đạp gãy. - A . . . Ngay sau đó, Phó Tân Hãn kêu thảm thiết lần nữa vang lên, trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được nhìn Đoạn Phàm. Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, Đoạn Phàm vậy mà động thủ với hắn. Ra tay còn hung ác như thế. Ngươi phải đánh là Trần Thanh Đế, đánh ta làm gì? Một cước này của Đoạn Phàm, đạp đã gãy xương sườn của Phó Tân Hãn, bọn người đại hán đầu trọc, lại cảm giác trái tim của mình bị đạp nát, tất cả đều trợn tròn mắt. Ngươi không đối phó Trần Thanh Đế, lại động thủ với Phó Tân Hãn? Còn trực đạp gãy xương sườn? Cho dù ngươi xem thường phế vật Phó Tân Hãn này, cũng không nên như vậy a. Phó Tân Hãn là con của Phó Dịch, là người Đoạn Thiên Môn a. Chẳng lẽ, . . . chẳng lẽ đầu Đoạn thiếu, bị động thần kỳ nào đó vật đá? Hoặc là bị cây hoa cúc kẹp tàn rồi hả? Bằng không thì như thế nào làm ra chuyện như vậy? - Đoạn, . . .Đoạn thiếu, ngươi . . . ngươi đánh ta làm gì? Đầu Phó Tân Hãn đều là mồ hôi lạnh, vô cùng thống khổ, nằm trên mặt đất không cách nào nhúc nhích, vẻ mặt khó hiểu, ủy khuất hỏi. Huynh đệ dưới háng của ta đã bị Trần Thanh Đế đạp toái đầy đất, ngươi không thay ta báo thù, giết Trần Thanh Đế, lại còn xoay đầu lại đánh ta? Xương sườn đã bị ngươi đạp gãy a. Phó Tân Hãn khó hiểu, cừu hận, cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Phanh! Đoạn Phàm nhíu mày, toàn thân tràn ngập sát khí khổng lồ, lại là một cước, trực tiếp đá vào trên mặt Phó Tân Hãn, xương mũi quyết đoán bị đạp gãy. Ở thời khắc này, Đoạn Phàm hận không thể giết Phó Tân Hãn. - Đoạn thiếu, ngươi làm cái gì vậy? Gã đại hán đầu trọc từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, rất nhanh tiến lên, giữ chặt Đoạn Phàm lại muốn động thủ. - Con mẹ nó đầu trọc, ngươi cút ngay một bên ngay cho ta. Cánh tay phải của Đoạn Phàm khẽ động, dùng khuỷu tay công kích gã đại hán đầu trọc. - Đoạn thiếu, ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Gã đại hán đầu trọc chấn động toàn thân, rất nhanh buông lỏng Đoạn Phàm ra, thân thể liên tiếp lui về phía sau, tránh thoát một kích. - Đoạn thiếu, ngươi không báo thù thay ta, giết cẩu tạp chủng kia, lại đi đánh ta. Phó Tân Hãn một tay bụm lấy dưới háng, một tay bụm lấy cái mũi không ngừng đổ máu, diện mục dữ tợn nói: - Là ta làm Đoạn Thiên Môn mất mặt, hay là ngươi? - Mất mặt? Mất bà ngoại ngươi. Đoạn Phàm trong cơn giận dữ, nhắm ngay mặt Phó Tân Hãn, nhổ một bải nước miếng, lạnh giọng nói ra: - Ngươi tốt nhất không có làm sự tình gì khiến cho sư phụ ta động sát cơ. Bằng không thì đừng nói là Phó Dịch, coi như là Thiên Vương lão tử cũng không thể nào cứu được phế vật ngươi. Phanh! Đoạn Phàm một cước đá vào bên hông Phó Tân Hãn, trực tiếp đá bay hắn, hung hăng đụng vào trên ngăn tủ. Gã đại hán đầu trọc vừa muốn ngăn cản, lại tiếp xúc đến ánh mắt lạnh như băng của Bạch Ngọc Đông, liền yên tĩnh trở lại. Sư phụ? Ánh mắt mọi người, lập tức tập trung vào trên người Trần Thanh Đế. Trần Thanh Đế là sư phụ của Đoạn Phàm? Cái này. . . Điều này sao có thể? Phó Tân Hãn nằm trên mặt đất, không ngừng run rẩy, nghe được Đoạn Phàm nói, cả người lập tức bất động rồi, rất nhanh biến thành cứng ngắc. - Ngươi tốt nhất không có làm sự tình gì khiến cho sư phụ ta động sát cơ. Bằng không thì đừng nói là Phó Dịch, coi như là Thiên Vương lão tử cũng không thể nào cứu được phế vật ngươi. Thanh âm của Đoạn Phàm không không ngừng vang lên trong óc Phó Tân Hãn, lại nhìn Dương Uy cùng Ngụy Tỏa đã bị Trần Thanh Đế giết. . . Động vào sát tâm… Trần Thanh Đế là đã giết Dương Uy cùng Ngụy Tỏa rồi, hơn nữa, hai người bọn họ vẫn chỉ là tòng phạm, huống chi ta là thủ phạm chính rồi hả? Sắc mặt Phó Tân Hãn lập tức trở nên tro tàn, hắn biết rõ, hắn. . . hắn có khả năng sẽ chết. Gã đại hán đầu trọc đứng ở một bên, tuy không biết, Trần Thanh Đế ngoại trừ là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên ra, còn có thân phận nào khác. Nhưng mà hắn lại biết, sự tình náo đến một bước này, muốn cứu Phó Tân Hãn, chỉ có Phó Dịch mới có thể làm được. Nghĩ vậy, gã đại hán đầu trọc dùng đến tay run rẩy, rất nhanh tìm kiếm số điện thoại của Phó Dịch. - Nếu không muốn chết, ngươi tốt nhất thành thật một chút. Bạch Ngọc Đông thấy thế, thân thể khẽ động, đi tới trước mặt gã đại hán đầu trọc, lạnh giọng nói ra. - Đông ca. . . cái này . . . Gã đại hán đầu trọc chấn động toàn thân, tiếp xúc đến ánh mắt lạnh lùng kia của Bạch Ngọc Đông, như rơi vào hầm băng, run rẩy nói: - Phó thiếu. . . Phó thiếu thế là con của Phó lão Đại a . . . - Không có chạm đến Nghịch Lân của sư phụ Đoạn thiếu, hết thảy dễ nói, nếu không... Bạch Ngọc Đông là rất sùng bái thực lực của Trần Thanh Đế, đối với tính tình của Trần Thanh Đế đương nhiên là có chỗ hiểu rõ, lạnh giọng nói ra: - Nếu không, toàn bộ các ngươi đều phải chết, kể cả Phó Dịch ở bên trong. Toàn bộ các ngươi đều phải chết? Kể cả Phó Dịch ở bên trong? Hắn. . . hắn đến cùng là người nào? Chỉ là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, thậm chí có năng lượng khổng lồ như thế? Trợn tròn mắt! Bọn người gã đại hán đầu trọc, tất cả đều trợn tròn mắt.