Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu

Chương 492 : Còn Là Xử Nam

- Con mẹ nó, hổ không phát uy còn tưởng là mèo bệnh sao. Đoạn Phàm bị Phó Dịch nhục nhã, mở một bình rượu ra uống một ngụm, trong con ngươi, hàn mang lập loè: - Phó Dịch, lần sau, ta nhất định sẽ giết ngươi. Đoạn Phàm động sát cơ, hơn nữa, hắn ẩn nhẫn cũng rất lợi hại. Một thiếu niên nhìn về phía trên chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, lại là tiểu lão bản, có thể có phần ẩn nhẫn này, còn là phi thường không tệ. - Đoạn Phàm, chớ chấp nhặt cùng người như vậy. Trịnh Lục đứng lên, ôm bả vai Đoạn Phàm nói ra: - Chuyện nhỏ mà thôi, uống rượu. - Trịnh Lục đại ca nói rất đúng, hắc hắc. . . Đoạn Phàm cười hắc hắc, sát cơ trong mắt biến mất không thấy gì nữa, quay đầu nhìn phục vụ viên nói: - Gọi tửu nữ đứng đầu bảng tới đây, hảo hảo hầu hạ. . . Ánh mắt Đoạn Phàm quét qua, lược qua trên người Chu Trướng, ở trên người Trần Thanh Đế dừng lại một chút, cuối cùng về tới trên người Trịnh Lục, người đàn ông độc thân duy nhất. - Chiếu cố tốt Trịnh Lục đại ca. Tuy Đoạn Phàm rất muốn nịnh nọt Trần Thanh Đế, nhưng mà, Bùi Ngữ Yên ở một bên nhìn chằm chằm, hắn không dám làm như thế. Đắc tội sư mẫu tương lai, đó cũng không phải là chuyện tốt gì. Hơn nữa, cải trắng trong quán rượu, tuy đều rất đẹp. Bất quá, có vị hôn thê như Bùi Ngữ Yên, Trần Thanh Đế há có thể vừa ý các nàng? Bùi Ngữ Yên, đây chính là tồn tại như tiên nữ hạ phàm a. Rất nhanh, có bốn nữ hài dáng người không tệ, khuôn mặt xinh đẹp, người cũng rất lung linh đi qua. Ở Đoạn Phàm ý bảo xuống, hai nữ hài trong đó, ngồi ở hai bên Trịnh Lục. - Chu Trướng, hiện tại biết có bạn gái không xong chưa? Trịnh Lục trái ôm phải ấp, lông mày nhíu lại, ngạo nghễ nói: - Ngươi nhìn ta, một mình thật tốt? Bất quá, có một số việc hâm mộ, cũng hâm mộ không đến. - Ân, ngươi nói một chút cũng không sai. Chu Trướng sâu sắc chấp nhận, ôm Thẩm Kỳ ở bên người vào trong ngực, vô cùng đắc ý nói: - Có một số việc, đích thật là hâm mộ cũng không đến. - Con mẹ nó, ngươi không châm chọc ta, ngươi khó chịu sao? Trịnh Lục nhịn không được liếc mắt, trong lòng xác thực rất hâm mộ. Hoa dại tuy xinh đẹp, lại không bằng hương hoa nhà mình a. Mắt thấy, chỉ còn lại Trịnh Lục hắn cùng Võ Thuật, là người cô đơn rồi. - Ngươi không trang bức, có thể chết sao? Chu Trướng tức giận nói, cánh tay ôm Thẩm Kỳ càng chặc hơn rồi, vẻ mặt xem thường. Bốn nữ hài thêm vào, Trịnh Lục cùng Chu Trướng là hai kẻ dở hơi trộn lẫn, hào khí phiền muộn trước kia, lập tức biến mất vô tung vô ảnh, trở nên sinh động lên. - HEAA..., ca ca ta nhìn ngươi đêm nay còn có thể lên nổi không. Trịnh Lục mở một chai rượu đỏ ra, nhét vào trong tay Chu Trướng, hung dữ nói: - Lúc nào mềm nhũn, đứng dậy không nổi, mới có thể trở về. - Ta sợ cái gì? Ta chỉ sợ ngươi uống nhiều quá, thân xử nam khó giữ được. Chu Trướng liếc nhìn hai nữ hài, rất là tổn hại nói. Quả nhiên, Chu Trướng vừa dứt lời, con ngươi hai nữ hài kia liền tỏa sáng. - Tiểu suất ca, nếu không đêm nay ta phá thân cho ngươi a, có tiền lì xì đấy. Một nữ hài trong đó nhìn như rất đơn thuần, vuốt ngực Chu Trướng, sau đó trượt đi xuống dưới, thẳng bức huynh đệ dưới khố của Chu Trướng. - Không. . . không cần! Trịnh Lục chấn động toàn thân, hung hăng trợn mắt nhìn Chu Trướng, liên tục bảo vệ huynh đệ dưới háng của mình, vẻ mặt xấu hổ. Cử động Trịnh Lục, lập tức đưa tới một hồi cười ngất. - Oa kháo. . . Trịnh Lục đại ca, anh. . . anh còn là một xử nam? Đoạn Phàm mở to hai mắt, như là gặp được trân bảo hiếm thấy: - Trịnh Lục đại ca, anh năm nay ít nhất cũng mười tám đi à nha? - Ngươi không thể câm miệng sao? Trên mặt Trịnh Lục đỏ lên, hắn đã mất mặt lắm rồi, ngươi còn không buông tha ca ca ta, muốn gì đây. - Ngưu bức, Trịnh Lục đại ca, anh quả nhiên ngưu bức. Đoạn Phàm hắc hắc cười không ngừng, nói ra: - Tiểu đệ năm nay mới vừa đầy mười lăm tuổi, ngự nữ đã không biết qua mấy năm rồi. - Mười lăm tuổi? Dựa vào, ngươi có thể đủ năng lực kia sao? Trịnh Lục quyết đoán liếc mắt: - Còn dám nói ngự nữ không biết bao nhiêu năm? Kháo. Đoạn Phàm này, nhìn về phía trên mười sáu mười bảy tuổi, chẳng ai ngờ rằng rõ ràng chỉ có mười lăm tuổi, nghe ý tứ kia, còn chơi đùa không ít nữ nhân. - Trịnh Lục đại ca, anh quả nhiên là xử nam a. Đoạn Phàm nhướng mí mắt, nói ra: - Năm đó tiểu đệ em vừa đầy 14 tuổi, đã bắt đầu khiêng súng tàn sát, cũng cảm giác đã muộn. - Bất quá, Trịnh Lục đại ca yên tâm. Đoạn Phàm tiến lên một bước, kéo một nữ hài ra, ôm bả vai Trịnh Lục, nói ra: - Chỉ cần Trịnh Lục đại ca nguyện ý, đêm nay ta tìm cho anh một cái, xử nữ thượng đẳng, cho anh phá thân, như thế nào? - Không có hứng thú. Trịnh Lục tinh thần chấn động, tâm động không thôi, bất quá, hắn vẫn là nhịn được: - Ta là xử nam thì thế nào? Ta kiêu ngạo, thế nào? Có bản lĩnh, các ngươi cũng một lần nữa biến trở về xử nam thử xem? Hừ hừ. . . - Còn kiêu ngạo? Kháo. . . Vẻ mặt Đoạn Phàm khinh bỉ.