Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu

Chương 297 : Kiêu ngạo (1)

Hai người Chu Trướng cùng Trịnh Lục cũng tinh tường biết rõ, dùng bối cảnh của bọn hắn, căn bản là không được Hà Gia Tước để vào mắt, không có cách nào so sánh với Hà Gia Tước. Bất quá, thì tính sao? Huynh đệ có việc, mình lại lùi bước lại để cho huynh đệ một mình gánh, cái kia còn gọi là huynh đệ sao? Cho dù không thể trêu vào thì thế nào? Gây cũng đã gây, tối đa chỉ là bị đánh một chầu hung ác. Có cái gì quá không được hay sao? Đương nhiên, Chu Trướng cùng Trịnh Lục cũng không cho rằng bối cảnh của Trần Thanh Đế ngưu bức cỡ nào, có lẽ có chênh lệch cùng bọn hắn, nhưng cũng mạnh không đi nơi nào. - Yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, sẽ không có việc gì. Trần Thanh Đế nhíu mày, thò tay vỗ vỗ bả vai của Chu Trướng cùng Trịnh Lục, nói ra: - Hôm nay ta mời khách, đừng có ngại. - Ngao rống... Ăn cho ngươi xanh mặt. Tuy trong nội tâm Chu Trướng cùng Trịnh Lục y nguyên còn lo lắng, lại không nghĩ nhiều như vậy. Bối cảnh Hà Gia Tước ngưu bức thì có làm sao? Không phải là đánh thôi sao? Đánh cũng đánh đã qua, cho dù bị ngươi đánh lại, thì tính làm sao? Trần Thanh Đế quyết đoán ngồi ở Thượng vị lầu hai. Sự tình phát triển đến một bước này, hắn đương nhiên đã hiểu được. Coi như là ở lầu hai, đó cũng là có chia vị trí. - Oa kháo... Trần Thanh Đế kia thật sự là quá ngưu bức, không chỉ có thân thủ cao minh, ra tay vô tình, càng là không đem Hà Gia Tước để vào mắt. Cho đến lúc này, những người khác trong căn tin lầu hai, mới từ trong khiếp sợ kịp phản ứng. Tất cả đều bị thủ đoạn của Trần đại thiếu làm chấn kinh, hù sợ. Đồng thời, bọn hắn như thế nào cũng thật không ngờ, Trần Thanh Đế dám động thủ với Hà Gia Tước. Phải biết rằng, Hà Gia Tước ở lầu hai chính là bá chủ tuyệt đối, bối cảnh hùng hậu nhất. Bằng không thì, Hà Gia Tước như thế nào sẽ ngồi ở Thượng vị? Mọi người có tư cách lên lầu hai căn tin đều biết rõ, Hà Gia Tước cách tư cách lên lầu ba, cũng chỉ là một bước ngắn, có thể nói vận khí của Hà Gia Tước không tốt lắm mà thôi. - Thân thủ ngưu bức thì thế nào? Hắn cũng không quá đáng chỉ là một người, đánh Hà Gia Tước thành dạng này, không may là nhất định. - Hắn ở lầu hai, lại cùng ba người Trịnh Lục và Chu Trướng hỗn chung một chỗ, bối cảnh cũng mạnh không đi nơi nào. Mà Hà Gia Tước kia, đây chính là có một lão cha cấp Phó bộ a. - Cấp Phó bộ ở thành thị này, mặc dù có rất nhiều, cũng không tính là cán bộ cao cấp gì. Nhưng mà, đối với chúng ta tới nói, cái kia chính là cao cấp rồi. Vô luận là cái gì, cũng phải cần đối lập. Ở trong thành phố này, cấp Phó bộ chưa tính là cái gì. Đó là bởi vì, cán bộ trong thủ đô quá nhiều, ngưu bức cũng rất nhiều. Một bí thư quận huyện, trong mắt cấp Phó bộ, tính là cái gì chứ? Nhưng mà, những bí thư kia, lại là thổ hoàng đế. Ngươi là Phó bộ không sai, nhưng mà ngươi ở trong thủ đô, lại tính là cái gì chứ? Trong toà thành thị này, có mấy người, dám ngưu bức hò hét nói, lão tử là cán bộ cao cấp, là thổ hoàng đế? - Cha của Hà Gia Tước thì chưa nghe nói qua. Bất quá, mẹ của Hà Gia Tước, đây tuyệt đối là một cực phẩm. Lớn lên tai to mặt lớn không nói. Quả thực là một đàn bà chanh chua siêu cấp. - Ân, ân, ta cũng đã được nghe nói, mẹ của Hà Gia Tước tuyệt đối là một kẻ khó chơi. Đối với Hà Gia Tước vô cùng sủng ái, tố chất thấp rối tinh rối mù. Chính là một oán phụ không có nhân phẩm, không có tiết tháo. - Hà Gia Tước bị đánh thành như vậy. Bà mẹ Bạo Long của Hà Gia Tước, tuyệt đối sẽ không buông tha Trần Thanh Đế kia. Còn có Chu Trướng cùng Trịnh Lục, thậm chí là Võ Thuật không có ở tràng, chỉ sợ cũng khó trốn kiếp nạn. - Đúng vậy a, dùng trình độ không nói đạo lý của mẹ Hà Gia Tước, phàm là người có quan hệ cùng Trần Thanh Đế, chỉ sợ đều không có ngày tốt lành. Vừa nhắc tới mẹ của Hà Gia Tước, những người biết kia, tất cả đều là thổn thức không thôi. Ở trong ấn tượng của bọn hắn, mẹ của Hà Gia Tước chính là một người đàn bà chanh chua siêu cấp. Có thể nói chanh chua trong chanh chua. Đối với mọi người nghị luận, bọn người Trần đại thiếu căn bản là không thèm để ý. Trần đại thiếu là không nhìn thẳng, căn bản là không sợ. Con mẹ nó, con chó của Lữ Văn, lệnh cưỡng chế nhà xưởng chế dược của Thanh Đế dược nghiệp ngừng kinh doanh vô kỳ hạn. Hiện tại giải quyết, Trần đại thiếu không có đi tìm ngươi gây chuyện, mà con của ngươi lại chủ động khiêu khích Trần đại thiếu. Không phải là chán sống, tự tìm đường chết sao? Về phần Chu Trướng cùng Trịnh Lục, không phải không sợ. Mà là vì, sự tình đã như vậy, cho dù lại sợ, lại có lợi gì? Chẳng lẽ người ta bởi vì ngươi sợ, sẽ bỏ qua ngươi? Vứt bỏ Trần đại thiếu không hỏi? Con mẹ nó, cái kia vẫn là huynh đệ sao? - Trần Thanh Đế, ngươi hại chúng ta, về sau sẽ bị tên cặn bã Hà Gia Tước kia hành hạ. Trịnh Lục nói giỡn nói: - Hôm nay ca ca ta, cần phải hung hăng làm thịt ngươi một chầu mới được. - Đúng, coi như là đền bù tổn thất trước khi ngược đãi. Chu Trướng cười hắc hắc, cũng xen vào một câu. - Yên tâm ăn đi, cứ ăn thoải mái, đừng khách khí với ta. Trần Thanh Đế rất là phóng khoáng nói: - Ai khách khí với ta, ta sẽ đánh kẻ đó. Sau khi Trần đại thiếu giết Cao Hổ, thì lấy được mấy trăm vạn, đến bây giờ một xu cũng chưa có dùng. Lúc này ăn cơm, có thể tốn được bao nhiêu cơ chứ. ... Tại Quân Khu Đại Viện của Trần gia, Lâm Sát Địch bị dọa chạy mang theo bốn bình Mao Đài, tìm tới Quân Thần Trần Chấn Hoa. - Đừng nghĩ hối lộ lão tử, lão tử không sẽ không nể mặt ngươi đâu. Ngươi con mẹ nó, dám động Thanh Đế một cọng lông, lão tử cũng sẽ đánh ngươi nằm viện. Trần Chấn Hoa nhíu mày, vẻ mặt sát khí nói. - Móa, ngươi tính là cái gì chứ? Lão tử cho tới bây giờ sẽ không sợ qua ngươi. Vẻ mặt Lâm Sát Địch khinh thường nói: - Nếu như không phải bởi vì lão tử chưa bắt được con của ngươi, không dám trở về, ngươi cho rằng lão tử sẽ đến ổ chó của ngươi sao? Bốn bình rượu này, lão tử một mình uống, không có phần của ngươi. Nghe nói chưa bắt được Trần Thanh Đế, Trần Chấn Hoa có chút thở ra, thái độ đối với Lâm Sát Địch, cũng cải biến không ít. Không chỉ có như thế, còn có một cảm giác đồng mệnh tương liên.