Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu

Chương 276 : Cút ra cho ta

- Đi, đi theo ta tới bệnh viện Thịnh Thái, giết lão gia hỏa Thượng Quan Niên kia. Tá Đằng Trung Càn vung tay lên, mang theo mọi người ly khai. Vốn Tá Đằng Trung Càn là muốn cho người Sơn Khẩu Tổ, dưỡng tinh súc duệ, buổi tối đi ám sát Lữ Bất Phàm. Hiện tại Thượng Quan Niên xuất hiện, làm cho hắn không thể chờ đợi được nữa muốn giết chết Thượng Quan Niên. Thượng Quan Niên cùng vợ và con của hắn, không có những người khác ở đây, đây là cơ hội tốt cỡ nào? Bỏ lỡ, đi đâu mà tìm đây? Tá Đằng Trung Càn cừu hận với Thượng Quan gia cùng Hướng gia, tuyệt đối không kém Lữ gia, thậm chí hơn rất nhiều. - Ân? Chẳng lẽ bọn Nhật Bản này, định hành động? Nguyên một đám đằng đằng sát khí, khí diễm hung hăng càn quấy a. Lý Vưu tiềm phục ở chỗ tối, nhìn thấy Tá Đằng Trung Càn rời đi mà thầm nghĩ trong lòng. Trần đại thiếu là ám chỉ Tá Đằng Trung Càn, để cho hắn giết Lữ Bất Phàm, để chứng minh thực lực của Sơn Khẩu Tổ bọn hắn. Ai biết Tá Đằng Trung Càn sẽ động thủ lúc nào? Cho nên, Trần đại thiếu để cho Lý Vưu âm thầm đi theo. Sức chiến đấu của Lý Vưu ở bên trong Huyết Nhận, không phải mạnh nhất, nhưng mà theo dõi, ẩn nấp, đây tuyệt đối là cường hạng. Đội trưởng như Liễu Nhất Thôn cũng không thể không thừa nhận, mình không bằng Lý Vưu. - Trước đuổi theo nói sau, xem bọn hắn muốn làm gì. Thân thể Lý Vưu khẽ động, nhanh đuổi đi theo. Hơn một giờ sau, Lý Vưu đi theo nhóm người Tá Đằng Trung Càn tới bệnh viện Thịnh Thái. Cái này lại để cho Lý Vưu nhịn không được nhíu mày. - Lữ Bất Phàm không phải ở bệnh viện Dương Xuân sao? Bọn người Tá Đằng Trung Càn này, như thế nào chạy tới bệnh viện Thịnh Thái chứ? Nên gọi điện thoại cho Trần đại thiếu, báo cáo một tiếng nói sau. Lý Vưu không hề đa tưởng, lấy điện thoại cầm tay ra, bấm gọi Trần Thanh Đế. - Bệnh viện Thịnh Thái? Ngươi nói là, Tá Đằng Trung Càn mang người đi bệnh viện Thịnh Thái? Trần Thanh Đế ở trong biệt thự nghỉ ngơi, trầm ngâm một tiếng, nói ra: - Ngươi cẩn thận một chút, không nên để người phát hiện, ta rất nhanh sẽ tới. Nói xong, Trần Thanh Đế cúp điện thoại. - Thượng Quan Niên mang theo con của hắn, vừa lúc ở bệnh viện Thịnh Thái. Mà Tá Đằng Trung Càn ở thời điểm này, cũng đi bệnh viện Thịnh Thái. Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ: - Lý Vưu còn nói, bọn hắn nguyên một đám đều đằng đằng sát khí, chẳng lẽ... - Chẳng lẽ bản thân Tá Đằng Trung Càn cùng với Thượng Quan gia có cừu oán? Nghĩ vậy, trước mắt Trần Thanh Đế lập tức sáng ngời: - Nếu là nói như vậy, ta đây đã suy nghĩ phí đầu óc rồi. - Lữ Đông như ta, ở thời điểm này cũng nên hiện thân rồi. Trong nội tâm Trần Thanh Đế cười lạnh không thôi, nhanh đi ra biệt thự, lái xe chạy tới bệnh viện Thịnh Thái. Thực lực Sơn Khẩu Tổ, Trần Thanh Đế biết rõ, tuyệt đối không kém. Ít nhất, muốn giết tất cả ba người Thượng Quan Niên, là quyết không có vấn đề. Mấu chốt là, Thượng Quan Niên không thể khinh địch chết như vậy. Bằng không thì Trần Thanh Đế hắn chẳng phải là gánh oan ức thay cho Sơn Khẩu Tổ sao? Cho nên, Trần đại thiếu muốn ở lúc người Sơn Khẩu Tổ giết Thượng Quan Niên, sẽ lưu lại vài tên Ninja Sơn Khẩu Tổ. Kể từ đó, cái chết của ba người Thượng Quan Niên, cùng Trần đại thiếu hắn không có bất kỳ quan hệ gì. - Trần Thanh Đế, ngươi con mẹ nó cút ngay ra cho tao. Trần đại thiếu vừa rời đi không bao lâu, bốn anh em Lâm gia Bảo Vệ Quốc Gia, đằng đằng sát khí chạy đến. - Con mẹ nó, Trần Thanh Đế, lăn ra đây cho bọn ta. Lâm Bảo tính tình rất nóng, lập tức phát nổ, chửi ầm lên nói: - Mịa, cũng dám khi dễ tiểu muội của ta, lão tử nhìn ngươi là chán sống. - Bảo ca, Trần Thanh Đế khẳng định trốn ở bên trong, không dám đi ra. Lâm Gia ngang ngược càn rỡ nói: - Chúng ta trực tiếp xông vào bắt người. - Đi, xông vào. Lâm Vệ cùng Lâm Quốc, ngay ngắn kêu gào. Sau đó, bốn người Lâm Bảo dáng người khôi ngô, khí thế uy vũ vọt vào trong sân biệt thự. - Không được nhúc nhích! Bốn anh em bọn hắn vừa vào sân nhỏ, những quân nhân bảo hộ biệt thự kia, liền lên đạn chỉa súng vào bốn anh em bọn chúng. Mỗi người đều ít nhất bị mười họng súng chỉ vào. Lâm gia huynh đệ, ai không biết? Toàn bộ Lâm gia đều là một đám lưu manh, hoành hành ngang ngược, không nói đạo lý. Đắc tội bọn hắn, động một cái liền mang theo quân đội tới đánh người. Cũng chính bởi vì như thế, những quân nhân này, chỉ là bao vây bọn họ lại, dùng súng chỉ lấy đầu của bọn hắn. Bằng không thì đã sớm động thủ đánh bay. Mắng Trần Thanh Đế, còn hung hăng càn quấy trực tiếp xông biệt thự như thế? Không đánh bọn họ đã là rất nể tình. Thoáng cái bị bao vây, bốn anh em Lâm Bảo lập tức trợn tròn mắt. Mẹ nó, bình thường ai dám dùng súng chỉ vào bọn hắn? Nhìn thấy bọn hắn không run, đã phi thường không tệ rồi. - Cút! Lâm Bảo tức giận quát: - Các ngươi con mẹ nó, muốn chết có phải không? Tin lão tử bắt cả nhà của các ngươi hay không? Đem các ngươi nguyên một đám đánh thành đầu heo? - Cái kia... Bảo ca, hình như bọn hắn là tinh anh trong tay Quân Thần, bề ngoài hình như chúng ta không phải là đối thủ. Lâm Quốc hạ giọng, bên tai ở Lâm Bảo nói ra. - Gì cơ? Toàn thân Lâm Bảo nhịn không được run lên, tên tuổi Quân Thần là cực kỳ uy vũ. Bọn hắn không chỗ cố kỵ, ngay cả lão tử, lão gia tử của mình còn không sợ, chỉ sợ Quân Thần. Hơn nữa, tinh anh trong tay Quân Thần, đó cũng không phải là nói giỡn, tất cả đều là gia hỏa hung ác, thân thủ thập phần cao minh. Trọng yếu hơn là, bốn anh em Lâm Bảo bọn hắn, đều khát vọng trở thành binh lính của Quân Thần Trần Chấn Hoa, trở thành một thành viên tinh anh trong tay Quân Thần. Vạn nhất có một ngày thật sự thực hiện được giấc mộng này, những người này tất cả đều là sư huynh a. Đắc tội nhiều sư huynh như vậy, rất hiển nhiên không phải lựa chọn sáng suốt. - Khục khục... Ha ha, cái kia...