Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu

Chương 143 : Tin tức là thật

- Về sau trải qua khám nghiệm tử thi báo cáo cùng hoàn cảnh hiện trường biểu hiện, lần gây án này có hai người. Con mẹ nó, ta đã nói, một người làm sao có thể ngưu bức như vậy. Viên Cầu lập tức lại trở nên tự tin, bề ngoài giống như thoáng cái cảm giác chênh lệch giữa mình cùng hai người gây án kia, rút nhỏ hơn rất nhiều. - Hai người gây án? Trần Thanh Đế có chút nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ trong lòng: - Nếu như là hai người, vậy tu vi sẽ không quá cao, còn có thể ở dưới tình huống trả giá ít một chút chém giết. Cường gian, mê gian, luân gian, Trần Thanh Đế là phi thường thống hận. Nhưng bây giờ xuất hiện tà tu, không chỉ có cường gian, còn gian sát. Trần đại thiếu đã động sát cơ, người như vậy, căn bản là không xứng sống trên đời. Tuy Trần Thanh Đế không phải người tốt lành gì, cũng không cho mình là người tốt, nhưng mà, hắn cũng có điểm mấu chốt đạo đức của mình, hơn nữa ai biết tên kia có đụng tới người thân của mình hay không. Có người chạm đến, vậy cũng chỉ có một cái chết. Hơn nữa, ở kiếp trước, tuy Trần Thanh Đế vừa chính vừa tà, không có quan niệm chánh tà bất lưỡng lập gì, cùng đại đa số người của Ma môn, ở chung phi thường hòa hợp. Nhưng mà, hắn cũng đã giết không ít ma đầu tu luyện loại công pháp tà ác này. Chỉ có loại ma đầu vạn ác này, Trần Thanh Đế mới có thể giết, sẽ không làm bạn. - Cái địa cầu này vậy mà thoáng cái toát ra hai Tu chân giả, đều là tà tu. Lông mày Trần Thanh Đế có chút nhảy lên, thầm nghĩ: - Tu vi hai gã tà tu kia đến cùng như thế nào, tạm thời không thể có kết luận. Xem ra sau này, phải cố gắng tăng tu vi lên mới được. Trần Thanh Đế ý thức được nguy cơ, một loại cảm giác nguy cơ tự nhiên sinh ra. Đã có thể xuất hiện hai gã tà tu, ai có thể bảo chứng không có Tu Chân giả khác tồn tại? Hơn nữa, ở Trần Thanh Đế xem ra, loại khả năng này còn rất lớn. Không có đạo lý chỉ là có hai gã tà tu, mà không có Tu Chân giả khác. Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế nhìn về phía Viên Cầu, trầm ngâm một tiếng, nói ra: - Viên mập mạp, bên hồ sen kia, có không ít người tình chàng ý thiếp, ca ca nhìn rất không thoải mái. - Con mẹ nó, lão tử rất muốn đến trường đi học, vậy mà có nhiều người biến trường học thành nơi yêu thương, tìm kích thích, đánh dã chiến. Vẻ mặt Trần Thanh Đế chính khí nói: - Mịa, thật sự là hư không tưởng nổi. - Oa kháo... Trần đại thiếu, anh ruột của ta, hôm nay ngươi không có bị sao chứ? Viên Cầu mặt mũi tràn đầy khinh bỉ nhìn Trần Thanh Đế, nói ra: - Ngươi xác định, ngươi thật sự là đến trường đi học? Mà không phải là vì xem xét mục tiêu mới, hay là đốt trường học đại loại gì đó? - Viên mập mạp, sao ngươi nói nhảm nhiều như vậy? Trần Thanh Đế trừng mắt nhìn Viên Cầu, nói ra: - Ngươi bỏ chút thời gian, thanh lý tất cả những người bén mãn tới hồ sen cho ca ca. Trong 50m, không được có bất luận kẻ nào tới gần, hôm nay làm xong cho ca ca ta. - Cạc cạc, sự tình Trần đại thiếu nhắn nhủ, tiểu đệ khẳng định hoàn thành nhiệm vụ. Ai dám chiếm trước nơi Trần đại thiếu đánh dã chiến, lão tử giết kẻ đó. Rất hiển nhiên, Viên Cầu quyết đoán cho rằng, Trần Thanh Đế thanh lý người phụ cận hồ sen, là để cho hắn tai họa muội tử dễ dàng hơn, miễn cho bị người không có phận sự quấy rầy. - Trần đại thiếu, ta nghe nói tối hôm qua ngươi mang theo hoa khôi của khoa Văn Nghệ Lý Nhược Băng, đi Giang Nam Xuân Vũ. Viên Cầu cười hắc hắc, nói ra: - Về sau ta lại nghe nói, có người cua hoa khôi của khoa Văn Nghệ Lý Nhược Băng đi rồi, còn đi vào một chiếc BMW màu trắng. Chậc chậc, không phải là ngươi chứ? - Ngươi không phải ngủ một ngày sao? Như thế nào sự tình gì cũng biết? Mịa! Trần Thanh Đế trực tiếp liếc mắt, cũng không có giải thích gì, cũng không có nói hắn cùng Lý Nhược Băng có cái gì. Vốn lấy bản tính của Trần đại thiếu, đã đem Lý Nhược Băng về biệt thự rồi, không có chút gì đó, đó mới là việc lạ. Coi như là Trần Thanh Đế phủ nhận, Viên Cầu cũng sẽ không tin tưởng. - Sự tình bất luận kẻ nào, ca ca ta cũng có thể không biết. Nhưng chuyện của huynh đệ ngươi, ta có thể không chú ý sao? Viên Cầu xoa xoa đôi bàn tay, vẻ mặt cười dâm nói: - Trần đại thiếu, Lý Nhược Băng được gọi là Băng Sơn Nữ Thần. Ta nghe nói, nàng không chỉ có tính tình lạnh, ngay cả thân thể cũng rất lạnh. Tư vị như thế nào? Có phải rất lạnh hay không? Lý Nhược Băng thân có Huyền Âm Hàn Thể, trên người cũng sẽ tán ra hàn khí nhàn nhạt, làn da rất lạnh, chỉ cần đứng gần nàng, là có thể cảm nhận được. Ngồi cùng bàn với Lý Nhược Băng, đến mùa hè, cho tới bây giờ sẽ không sợ nóng. - Sự tình hồ sen xử lý tốt cho ta, còn nữa, một khi đạt được tin tức mới nhất có quan hệ tới án gian sát kia, phải trước tiên nói cho ta biết. Nói xong, Trần Thanh Đế mặc kệ Viên Cầu, mang theo cái túi đựng mười chiếc điện thoại, xuống xe. - Không có vấn đề, ta làm việc ngươi yên tâm, bất quá... Viên Cầu nhìn Trần Thanh Đế đã xuống xe, tiếng nói xiay chuyển: - Lúc trước ngươi nói sự tình phát tài, rốt cuộc là cái gì? Nên nói cho ta biết a? - Hiện tại ta có chút việc, về phần sự tình phát tài, chờ qua một thời gian ngắn nữa nói sau. Hiện tại đột nhiên toát ra hai gã tà tu, làm cho Trần Thanh Đế cảm nhận được nguy cơ, hắn ở đâu có công phu đi làm điều hòa y, phòng ngự y a. - Móa, lại thừa nước đục thả câu, ca ca ta ngược lại muốn nhìn, rốt cuộc là cái gì, có thể thật sự phát tài. Viên Cầu liếc mắt, nhìn lái xe nói: - Đi, trước đi thanh lý mấy tình lữ phụ cận hồ sen, sau đó tới khoa quản lý kinh tế. Nói thật ra, Viên Cầu đối với đại kế phát tài của Trần Thanh Đế, vẫn là rất quan tâm. Viên Cầu chính là một tên tiền mê, ưa thích làm mua bán kiếm tiền. Mà có thể làm cho Trần đại thiếu nói phát tài, phương pháp kiếm tiền này sẽ không thể đơn giản. Phải bao nhiêu tiền, ở trong mắt Trần đại thiếu mới được xem là tiền a? - Lớp bốn năm nhất, ở đây. Trần Thanh Đế đi vào lầu hai, dọc theo con đường này, tất cả đệ tử, đều không ngoại lệ, tất cả đều nghị luận chuyện gian sát tối hôm qua. Cái gì khủng bố, cái gì Hấp Huyết Quỷ thật sự tồn tại, cái gì về sau đi ra đường phải cẩn thận một chút... Nguyên một đám nói chuyện rất lửa nóng, bất quá, lại không có mấy nữ sinh sợ hãi.