Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 337
Có lẽ đã nhìn thấu được ẩn ý trong ánh mắt của Lâm Vận, nên chân mày của Trần Phàm thoáng nhăn vào, hơi trầm ngâm, cũng không hé răng, mà nghiêng đầu nhìn sang Lý Dĩnh, mỉm cười nói:
- Hảo.
Sau khi nhìn thấy qua Trần Phàm dùng thủ đoạn sấm chớp dánh chết Tá Đằng Dụ Nhân ở trên lôi đài cùng bệnh tình khủng bố phát tác xong. Lý Dĩnh hiển nhiên cũng biết Trần Phàm không phải là hạng người dễ bắt nạt.
Nàng cũng nhìn ra hàm ý khiêu khích trong ánh mắt của Lâm Vận. Lúc này vừa nghe Trần Phàm nói như thế, nàng biết Trần Phàm không thèm phản ứng, không phải là không dám, chỉ là đang xem trên thể diện của mình mà không muốn tính toán thôi. Đương nhiên phần nhiều còn là vì Trần Phàm khinh thường không thèm tính toán với Lâm Vận.
Hiểu rõ điểm này, trong nội tâm của Lý Dĩnh chảy qua một tia ấm áp. Theo bản năng cầm tay Trần Phàm đứng lên.
Chứng kiến một màn này, Lâm Vận thoáng biến sắc, đang muốn ngăn trở, thì đã nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào. Sau đó, tiếng bước chân dừng lại...
Két...
Nương theo một tiếng vang nhỏ, cánh cửa bao sương bị người đẩy ra, Lý Sâm cùng Lâm Đông xuất hiện ở ngay trước cửa.
- Tiểu Dĩnh, hiếm khi em quay về nhà một lần, làm sao đã muốn đi rồi chứ?
Đầu tiên Lý Sâm khẽ nheo mắt lại, đánh giá Trần Phàm một phen, sau đó mới cười híp mắt nhìn Lý Dĩnh nói.
Lý Dĩnh hiểu rõ ràng, người anh họ trước mắt này là được các trưởng bối trong nhà phi thường coi trọng. Xem như là nhân vật mấu chốt ở trong giới chính trị của dòng họ.
Nguyên bản, lấy thân phận của Lý Sâm, nhiều ít Lý Dĩnh sẽ cấp cho hắn mặt mũi. Bất quá lúc trước Lâm Vận liên tục khiêu khích, làm cho nội tâm của Lý Dĩnh đã tràn ngập phẫn nộ cùng áy náy đối với Trần Phàm. Lúc này vừa nghe Lý Sâm nói như thế, nhưng cũng không có phát hỏa, mà ôn hòa nói:
- Anh họ, em hơi mệt, muốn quay về nhà nghỉ ngơi.
- Tiểu Dĩnh, bên cạnh em, vị này chính là? Như thế nào sao không giới thiệu qua cho anh biết nhỉ?
Lý Sâm giả vờ hỏi thăm, ánh mắt không ngừng lưu chuyển đánh giá dung mạo của Trần Phàm. Nhưng sau khi nhìn thấy diễn cảm bình lặng như nước trên mặt Trần Phàm, thì trong lòng không khỏi dâng lên một tia nghi hoặc.
Lấy nhãn lực của hắn, hiển nhiên là nhìn ra Trần Phàm không có giống như lời Lâm Vận đã nói. Dù sao, nếu như Trần Phàm chỉ là một gã tiểu bạch kiểm bình thường, thì khi nhìn thấy mình sẽ không dám hờ hững như vậy đâu.
- Bạn trai của em.
Lý Dĩnh không chút giấu giếm nói.
- Bạn trai?
Lý Sâm ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Tiểu Dĩnh, em có bạn trai khi nào vậy. Sao anh không biết nhỉ?
- Chẳng lẽ em tìm bạn trai, còn phải hỏi qua anh cho phép hay sao?
Lý Dĩnh nhíu mày nói.
Lý Sâm lắc đầu:
- Thế thì không cần. Bất quá, anh là quan tâm đến em, nên vẫn phải hỏi.
Lý Dĩnh biến sắc, cắn răng nói:
- Chuyện của em không cần anh quan tâm đến.
Dứt lời. Lý Dĩnh kéo tay Trần Phàm muốn rời đi. Kết quả đã bị Lý Sâm chắn ngay trước cửa.
Nhìn thấy hành động này của Lý Sâm, chân mày Trần Phàm khẽ nhíu vào, trong con ngươi toát ra thần sắc tức giận.
- Lý Sâm, anh...
Còn Lý Dĩnh thì đã hoàn toàn nổi giận.
Lúc này Lý Sâm cũng không thèm quan tâm đến Lý Dĩnh thêm nữa, mà cười lạnh nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, dùng ngữ khí chắc chắn nói:
- Tiểu tử, cậu biết thân phận của Tiểu Dĩnh chứ? Tôi nói cho cậu biết, ông nội của Tiểu Dĩnh là tư lệnh quân khu Nam Kinh, cha là thiếu tướng, mẹ là đại tá trong cơ cấu quân đội đó.
Hiển nhiên đã tới nước này, Lý Sâm cũng không muốn già ngu thêm nữa. Mà tính toán phơi bày ra gia thế của Lý Dĩnh, làm cho Trần Phàm biết khó mà lui, dùng lời của hắn nói thì chính là có bao nhiêu xa thì ngươi hãy lăn đi bấy nhiêu xa. Không nên ở đây làm gì cho xấu hổ mất mặt.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của hắn và những người khác chính là, đối mặt với lời nói của Lý Sâm. Biểu tình của Trần Phàm không hề phát sinh ra chút dao động nào. Chỉ híp mắt cười nói:
- Biết rồi.
Dưới ánh đèn, đôi con ngươi trong mắt của Trần Phàm đã híp chặt lại thành một đường chỉ nhỏ. Người nào quen thuộc hắn, sẽ biết đây là dấu hiệu hắn đã tức giận rồi!
- Nếu biết, cậu còn không biết điều, mà muốn giở trò cóc ghẻ ăn thịt thiên nga hay sao?
Ngắn ngủi sững sờ qua đi. Lý Sâm mở miệng thêm một lần nữa, so sánh cùng Lâm Vận mà nói, có lẽ thân ở địa vị cao đã lâu, cho nên Lý Sâm nói chuyện cũng không hề khách khí, bộ dáng ăn trên ngồi trước càng lúc càng đậm:
- Tôi nói cho cậu biết, cậu đối với Tiểu Dĩnh chẳng qua chỉ là một món đồ chơi tùy thời đều có thể vứt bỏ mà thôi. Cậu hiểu chứ?
Nghe Lý Sâm nói ra những lời này, Lý Dĩnh tức giận đến nỗi toàn thân không ngừng run rẩy, diễn cảm tái nhợt như tờ giấy trẳng. Trước khi đến Nam Kinh, nàng đã từng nghĩ qua, Trần Phàm sẽ bị người trong nhà mình gây khó dễ. Nhung thật không ngờ, chuyện đó lại đến nhanh như vậy, quá mức bất ngờ, hơn nữa còn phát ra từ trong miệng Lý Sâm, cùng thế hệ với mình.
- Lý Sâm, anh nói đủ chưa? Anh có tư cách gì quản chuyện của tôi?
Trong cơn phẫn nộ Lý Dĩnh bỗng dưng hóa thành một nàng sử tử, hai mắt long sòng sọc lên quát.
Lý Sâm cười lạnh:
- Tiểu Dĩnh, nói sao thì nói em cũng là người của Lý gia. Em vì Tiết Cường làm cho gia tộc gặp khó khăn thì cũng thôi, hiện giở trong lúc người ta đang cầu hôn sự, em dẫn một gã bám váy đàn bà về nhà. Anh nói cho em biết, đây không còn là chuyện riêng của em nữa rồi, mà là quan hệ tới danh dự của cả nhà họ Lý!
- Anh...
Lý Dĩnh tức giận đến nỗi diễn cảm trở nên trắng bệch, cả người còn không ngừng run rẩy lên. Theo sau, nàng tính mở miệng phản bác, thì đã bị Trần Phàm vỗ nhẹ xuống bả vai.
Lý Dĩnh thoáng quay đầu, có chút áy náy nhìn vào Trần Phàm.
Trần Phàm khẽ lắc đầu, ý bảo Lý Dĩnh không cần kích động. Theo sau bày ra nụ cười vô hại, nhìn Lý Sâm nói:
- Trèo cao không nuôi, chẳng lẽ không thể cầu bao nuôi hay sao?
Cầu bao nuôi?
Nghe được ba chữ này, Dương Lâm đứng một bên trực tiếp ôm miệng tủm tỉm cười, còn Lâm Vận thì cùng Lý Sâm giống nhau, diễn cảm đêu mang tiểu tình âm trầm, về phần Lâm Đông đứng một bên, trong con ngươi đang lóe ra tinh quang lạnh lẽo.
- Mười vạn, có bao xa thì lăn bấy nhiêu xa, đừng để cho tôi phải nhìn thấy cậu nữa!
Lý Sâm bước tới một chút, theo trong khẽ răng phun ra một câu.
Trần Phàm liếm liếm môi:
- Mười vạn còn chưa đủ tiền phí qua đêm.
- Hai mươi vạn!
Lý Sâm khẽ nhăn mày nói.
Trần Phàm không lạnh không nóng đối đáp:
- Còn chưa đủ phí phá thân đâu.
- Ba mươi vạn!
Lý Sâm hai mắt phún lửa, nếu không phải bận tâm đến thân phận, hơn nữa cũng không muốn làm cho Lý Dĩnh quá mức khó coi, thì hắn có đủ tự tin dùng một trăm loại phương pháp đá bay Trần Phàm văng ra khỏi Nam Kinh.
- Ba mươi vạn?
Trần Phàm vẫn bình thản, chậm rãi nói:
- Đủ phí tổn tuổi thanh xuân của tôi hay không?
- Năm mươi vạn!
Lúc này Lý Sâm đã hoàn toàn nổi giận. Hắn tiến lên vài bước, vươn tay ra chụp lấy cổ áo của Trần Phàm, phun nhiệt khí. âm trầm nói:
- Nhớ kĩ, đừng nên chọc giận điểm mấu chốt của tôi. Nếu không, hậu quả không phải bản thân cậu có thể tưởng tượng nổi đâu.
- Tôi không thích bị người khác túm lấy cổ áo của mình, càng không thích bị người khác uy hiếp.
Trần Phàm nhẹ nhàng lắc cổ:
- Nếu...ông không phải anh họ của Lý Dĩnh, tôi cam đoan hiện giờ ông sẽ giống như một con chó chết đang nằm ở dưới vệ đường rồi.
Ân?
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói ra những lời này, ngay cả Lý Sâm ở bên trong, bốn người đều sững sờ ra. Chỉ riêng Lý Dĩnh đã từng kiến thức qua thủ đoạn tàn độc của Trần Phàm, là mang biểu tình trắng bệch.
- Lý Sâm, anh muốn làm à? Mau buông anh ấy ra!
Theo sau, Lý Dĩnh đã bước lên, một phen đẩy Lý Sâm ra. Nàng kích động như thế không phải là sợ Lý Sâm sẽ đem Trần Phàm làm như thế nào. Mà lo lắng Trần Phàm sẽ động thủ làm thịt Lý Sâm.
- Thằng ôn con, mày đúng là không biết xấu hổ.
Lúc này, Lâm Đông luôn luôn trầm mặc không nói đã mở miệng. Trong ngữ khí còn mang theo hương vị âm trầm:
- Phải biết rằng, thích chơi với lửa sẽ bị lửa thiêu thân.
- Anh không phải người thân của Lý Dĩnh, đúng không?
Trần Phàm khẽ đẩy Lý Dĩnh lùi về phía sau, cười híp mắt dò hỏi.
Có lẽ không ngờ Trần Phàm sẽ hỏi ra câu này, nhất thời Lâm Đông không khỏi giật mình. Theo sau cười lạnh nói:
- Con mẹ nó, nghe kỹ đây, lão tử không có kiên nhẫn bằng Lý ca đâu. Tao đếm ba tiếng, nếu mày không cút cho khuất mắt tao, thì đừng trách tao tâm ngoan thủ lạt.
- Một.
- Hai.
Lâm Đông đếm đến đây thì không khỏi biến sắc. Bỗng nhiên dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Ba.
- Thích tỏ vẻ nguy hiểm à!
Mắt thấy Lâm Đông bước đến muốn ra tay động thủ. Trần Phàm thản nhiên phun ra một câu, tay phải đã nhanh nhu chớp chém ra.
- Ba!
Ngay sau đó, một bóng chưởng ảnh thoáng hiện lên ở trên khuôn mặt Lâm Đông. Lâm Đông chỉ cảm thấy bên má truyền đến một cỗ cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế.
- Phanh phanh!
Lực lượng cường hãn đã trực tiếp đánh bay Lâm Đông đi ra ngoài, thân mình hung hăng đập vào vách tường bao sương. Vách tường bao sương làm bằng gỗ trúc lập tức tan nát ra thành năm sáu mảnh.
Tất cả những chuyện này chỉ phát sinh ra ở trong nháy mắt mà thôi. Ngay cả Lý Sâm ở bên trong, mọi người đều không nhìn thấy rõ Trần Phàm động thủ như thế nào. Chỉ thấy loáng một cái, Lâm Đông đã giống như một con chó chết bình thường, nằm thẳng cẳng ở trên sàn nhà, máu tươi đầy mặt, quai hàm trẹo đi.
Thấy một màn này, Lý Sâm, Lâm Vận, Dương Lâm ba người như bị trúng phải Định Thân Thuật bình thường, cả người cứng đờ nguyên tại chỗ, diễn cảm bày ra biểu tình níu lưỡi không dám tin vào mắt của mình!
Mấy người nằm mơ cũng không ngờ Trần Phàm sẽ dám ra tay, càng không nghĩ qua Trần Phàm sẽ dũng mãnh như thế. Chỉ với một cái tát, đã đánh Lâm Đông ngã văng ra ngoài!
- Muốn chết rồi!
Lâm Đông dù sao cũng là hạng người sống trên lưỡi đao liếm máu, năng lực kháng kích coi như không sai. Tuy rằng trúng phải một cú tát của Trần Phàm, đầu óc choáng váng, nhưng rất nhanh đã thanh tỉnh trở lại, cố gắng kìm nén đau đớn, đứng lên phóng về phía Trần Phàm đánh trả.
Đối mặt với Lâm Đông, Trần Phàm không lùi mà trực tiếp bước lên nghênh đón.
- Hô...hô
Lâm Đông đã từng được huấn luyện qua ở đại đội đặc chủng quân khu Nam Kinh. Kì thật năng lực đánh nhau coi như không sai, quyền ra vừa nhanh, chuẩn và rất ngoan độc. Nhất quyền xuất ra, kình phong quét đến ầm ầm.
Nhưng quyền tốc ở trình độ này, rơi vào trong mắt Trần Phàm lại trở nên rất bình thường.
- Bá!
Mắt thấy một quyền sắp đấm trúng Trần Phàm, thì Trần Phàm khẽ nghiêng người né tránh. Tay phải vung ra trình dạng trảo, giống như lấy đồ trong túi bình thường, chụp thẳng xuống cổ tay của Lâm Đông.
Vừa bị Trần Phàm chụp trúng cổ tay, Lâm Đông chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn cố gắng giãy giụa muốn đào thoát ra, nhưng lại vô pháp suy chuyển!
- Hô
Trần Phàm túm lấy cổ Lâm Đông, một tay nhấc Lâm Đông đẩy vào vách tường gỗ, lạnh lùng nói:
- Chơi với lửa sẽ bị lửa thiêu thân đấy.
- Phanh!
Khi đang nói chuyện, Trần Phàm trực tiếp buông tay ra, để cho Lâm Đông nặng nề rơi xuống sàn nhà, cả người giống như bị thoát lực bình thường, không còn phản kháng được nữa, mà nằm thẳng cẳng ở dưới sàn nhà há miệng ra thở dốc.
Liên tục xảy ra biến hóa, làm cho Dương Lâm cùng Lâm Vận đứng một bên đã hoàn toàn trợn trừng hai mắt lên. Thậm chí tựu ngay cả Lý Sâm cũng đang khiếp sợ không thôi.
Công phu cách đấu của Lâm Đông, bản thân hắn đã từng kiến thức qua, thế nhưng lại bị Trần Phàm đánh cho không bằng con chó chết nằm ở vệ đường?
- Ông hẳn là nên cảm thấy may mắn vì mình là anh họ của Lý Dĩnh.
Trần Phàm không thèm quan tâm đến Lâm Đông đang nằm thoi thóp dưới sàn nhà, mà kéo tay Lý Dĩnh bước ra bên ngoài.
Nguyên bản thanh âm rất nhẹ nhàng, nhưng khi rơi vào trong tai Lý Sâm, lại như tiếng sấm nổ giữa trời quang, khiến cho thân mình của Lý Sâm không khỏi run rẩy lên, đồng thời theo bản năng nghiêng người ra tránh đường.
Còn Lý Dĩnh thì giống như một cỗ xác sống, thần tình ngây ngốc, bị Trần Phàm kéo đi ra ngoài bao sương.
Trong bao sương liền rơi vào bầu không khí chết lặng, chết lặng đến nỗi có thể nghe thấy được tiếng tim đập của bốn người Lý Sâm.
Cùng lúc đó, bên ngoài quán trà, Lý Dĩnh dần dần đã phục hồi lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ. Nhưng trên mặt vẫn tràn đầy diễn cảm lo lắng, lo lắng chuyện này sẽ không thể nào giải quyết được nữa.
Nàng thừa nhận, giá trị võ lực của Trần Phàm rất biến thái. Nhưng ở dưới pháp luật cường quyền, võ lực cho dù cao cường đến nhường nào thì vẫn là không có hữu dụng.
Có thể đã nhìn ra được nỗi lo lắng bên trong nội tâm của Lý Dĩnh, nên Trần Phàm đã dừng bước, khẽ nói:
- Anh hiểu em đang lo lắng đến chuyện ngày mai, phải đối mặt với người nhà cùng người đàn ông cầu hôn em như thế nào.
Lý Dĩnh yết hầu khẽ co giựt, hai mắt phiếm hồng.
- Yên tâm, nếu anh đã dám đến Nam Kinh, vậy thì tự nhiên sẽ quang minh chính đại, mà dắt em bước ra khỏi Lý gia!
Trần Phàm nhẹ nhàng sửa mái tóc hỗn loạn của Lý Dinh, ôn nhu nói.
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
123 chương
135 chương
91 chương
227 chương
79 chương
20 chương
108 chương