Vừa nghe được lời này của Hồng Liệt, trong lòng Lưu Hân chợt lộp bộp.   Nguyên bản hắn đang hoài nghi Hồng Liệt triệu kiến hắn cùng Bạch Anh là vì muốn lên giường với Bạch Anh, hiện giờ vừa nghe, trong lòng càng thêm khẳng định ý nghĩ này, đồng thời sắc mặt có chút khó coi.   - Lưu Hân, cậu nói thật đi, từ khi cậu theo tôi đến khi rời khỏi, nhiều năm như vậy, tôi đối với cậu như thế nào?   Hồng Liệt thấy Lưu Hân không nói lời nào, lại hỏi.   Trái tim Lưu Hân chìm xuống thấp nhất, vội vàng đáp:   - Đại ân của Hồng gia đối với Lưu Hân. Lưu Hân suốt đời khó quên.   - Nếu tôi muốn cậu dâng ra lão bà cậu, cậu nguyện ý không?   Trên mặt Hồng Liệt lộ ra dáng tươi cười tà ác.   Thân hình Lưu Hân chấn động, sau đó cắn răng nói:   - Chỉ cần Hồng gia thích, tùy thời có thể lấy đi.   - Tốt, tốt, tốt.   Hồng Liệt nói ba chữ tốt liên tục, vẻ mặt như quân lâm thiên hạ:   - Tôi vẫn luôn nói với người ngoài. Lưu Hân cậu là tiểu huynh đệ xuất sắc nhất mà tôi bồi dưỡng ra, hôm nay gặp lại, quả nhiên không làm cho tôi thất vọng.   Lưu Hân trầm mặc không nói.   - Lưu Hân a, năm đó cậu thấy chết không sờn phụ trợ tôi ba năm, trong ba năm đã giúp tôi làm nhiều sự tình, lập được công lao hãn mã, làm đại ca tự nhiên sẽ không làm ra chuyện hoành đao đoạt ái, chiếm đoạt em dâu.   Hồng Liệt chậm rãi nói.   Ân?   Trong lòng Lưu Hân chấn động, thần tình nghi hoặc nhìn về phía Hồng Liệt.   Hồng Liệt hít sâu một hơi, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén:   - Lưu Hân, tin tức Sử Quân bị giết, cậu hẳn có nghe được đi?   Lưu Hân biết rõ tỳ khí của Hồng Liệt nên rất rõ ràng. Hồng Liệt là một người cực kỳ sĩ diện. Sử Quân là bảo kiếm đắc lực nhất mà Hồng Liệt vừa mới bồi dưỡng, bị người làm rụng ngay tại Vân Nam, đây chính là đánh vào mặt Hồng Liệt.   Vì thế nghe được Hồng Liệt vừa hỏi như vậy, trong lòng Lưu Hân nhấc lên sóng lớn ba đào nhưng không dám trả lời lung tung, chỉ nhè nhẹ gật đầu.   - Tính tình của tôi, cậu cũng biết.   Trong giọng nói Hồng Liệt ẩn chứa sát khí khủng bố:   - Đã có tên không có mắt chạy tới Vân Nam giương oai, đánh vào mặt Hồng Liệt ta, như vậy tôi tự nhiên phải có qua có lại mới toại lòng nhau, đem mạng của hắn lưu lại vĩnh cửu tại Vân Nam.   Thần tình Lưu Hân nghi hoặc, hiển nhiên hắn không rõ vợ hắn Bạch Anh lại có quan hệ gì với mãnh long quá giang giết chết Sử Quân.   - Lưu Hân, nữ nhân cậu cưới chính là vợ của chiến hữu tên tiểu tử giết chết Sử Quân.   Hồng Liệt cho Lưu Hân biết rõ đáp án.   Sắc mặt Lưu Hân biến đổi lớn, đồng tử trợn tròn xoe.   - Tên vương bát kia sau khi giết chết Sử Quân, luôn luôn ở trong bệnh viện quân khu, xuống tay khó khăn thật lớn, cho nên tôi muốn mượn vợ cậu dùng một chút, cậu không để ý đi?   Thanh âm Hồng Liệt khàn khàn nói xong, vừa nói chuyện vừa nhìn chằm chằm Lưu Hân.   Lưu Hân nhanh chóng gật đầu, sau đó thoáng do dự hỏi:   - Vậy vợ của tôi...nàng không có việc gì chứ?   Hồng Liệt nhẹ lắc đầu:   - Nàng cũng phải chết.   Cả người Lưu Hân rung mạnh, sắc mặt trắng bệch.   - Quy củ giang hồ, không liên lụy người nhà. Tuy rằng nhiều khi người trong giang hồ đều phá hư quy củ, nhưng Hồng Liệt này làm đại ca, tự nhiên không thể làm như vậy.   Hồng Liệt cười híp mắt hỏi:   - Cậu nói đúng không. Lưu Hân?   Lưu Hân cắn chặt răng hỏi:   - Hồng gia. ý của ngài là?   - Lưu Hân, cậu không ngốc, chuyện đơn giản như vậy còn cần tôi dạy cho cậu sao?   Hồng Liệt hơi có vẻ bất mãn:   - Chuyện này không quan hệ gì tới tôi. Mà Lưu Hân cậu vì cảm ơn trả ơn, dùng lão bà cậu làm mồi, đem tên vương bát đản kia câu tới, sau đó giải quyết cả bọn họ một lúc.   - Hồng gia, việc này ngài yên tâm, tôi sẽ làm thật cẩn thận.   Lưu Hân giống như đã hoàn toàn bỏ qua Bạch Anh, diễn cảm bình tĩnh mà trấn định:   - Nhưng...Hồng gia, ngài biết rõ, bên cạnh tôi không có người chuyên làm loại chuyện này.   - Điều này cậu không cần lo lắng.   Hồng Liệt tự tin cười:   - Tôi đã từ bên chỗ Khôn Sa điều tới tám người, tám người đều là bảo tiêu của Khôn Sa, xuất thân từ bộ đội đặc chủng Thái Lan, hạng người sát nhân như ngóe.   - Vậy Hồng gia chờ tin tức tốt của tôi.   Lưu Hân nhẹ nhàng thở ra.   Hồng Liệt cười lạnh sờ sờ vùng bụng hở ra, thanh âm khàn khàn nói:   - Lưu Hân, làm rụng tên vương bát kia xong, đem đầu về đây cho tôi, tôi lấy đi nuôi chó ngao Tây Tạng trong viện.   - Dạ. Hồng gia.   Cả người Lưu Hân sợ run lên, trong đầu không khỏi dần hiện ra tình hình năm xưa Hồng Liệt dùng thịt người cho chó ăn...   Vào lúc bày giờ, mặt trời đã hạ xuống đỉnh núi, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bừng trời tây, giống như ráng đỏ, tựa như tiên cảnh.   Một chiếc máy bay từ Yên Kinh bay tới, chui ra khỏi đám mây từ từ giảm tốc độ hạ xuống, cuối cùng vững vàng hạ cánh xuốngđường băng sân bay Côn Minh.   Mấy phút sau, hơn mười người trung niên ăn mặc chỉnh tề, diễn cảm ngưng trọng lục tục đi ra sân bay.   Bên ngoài sân bay, một người trung niên mặc áo khoác màu xám đeo kính mát nhìn thấy đoàn người đi ra sân bay, lập tức tiến lên nghênh đón.   Nhưng không đợi hắn đến gần ba người đi đầu. ở phía sau lập tức đi ra hai gã trung niên gương mặt bình thường, đi tới người trung niên mặc áo khoác màu xám, trong con ngươi toát ra vẻ đề phòng thật sâu.   Cùng lúc đó, ngay cả người trung niên cầm đầu, những người khác nhìn thấy một màn như vậy lập tức thả chậm bước chân.   - Khu mười ba Quốc An. Chu Tiểu Tước.   Nhìn thấy hai gã trung niên đi tới, người trung niên mặc áo màu xám nhẹ giọng nói ra thân phận, đồng thời đem thẻ công tác giấu ngay cổ tay áo lóe ra một chút, động tác rất nhanh.   Nghe được lời nói của Chu Tiểu Tước, nhìn thấy tấm thẻ lộ ra ngay cổ tay áo, hai gã trung niên nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười lui về trong đội ngũ.   Chu Tiểu Tước trực tiếp hướng người trung niên cầm đầu nói:   - Trương bộ trưởng, tôi đã chuẩn bị xe, đang ở bên ngoài phi trường.   - Không bị bại lộ chứ?   Trương bộ trưởng hỏi.   Chu Tiểu Tước lắc lắc đầu:   - Không biết.   Mười phút sau. Chu Tiểu Tước dẫn mười ba người của Trương bộ trưởng lên một chiếc xe chạy nhanh về khách sạn đã đặt trước.   Sau thoáng nói chuyện ngắn ngủi. Chu Tiểu Tước đã biết, trong mười ba người này, hai người là bảo tiêu, hai người thuộc bộ cảnh sát, bốn người đến từ kỷ ủy, còn lại là năm người của kiểm sát viện.   Ngoại trừ hai bảo tiêu, mười một người đều đảm nhiệm chức vụ tại kinh thành, thuộc loại người chỉ cần đi ra kinh thành giẫm chân một cái có thể làm cho đại tướng biên cương chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhất là những người của kỷ ủy cùng kiểm sát viện, quả thật chính là hắc bạch vô thường.   Nửa giờ sau, xe đến một khách sạn.   - Lão Lý, lão Lưu, hai người đến phòng tôi trước.   Trong thang máy, thân làm người phụ trách hành động lần này, Trương bộ trưởng phân phó nói:   - Nhừng người khác đi trước dùng cơm, chín giờ đến phòng tôi họp.   Đối với an bài của Trương bộ trưởng, tất cả mọi người không có gì dị nghị.   - Tiểu Chu, trước khi tới đây, tôi nghe trưởng phòng các anh nói, anh ở Vân Nam ẩn núp bảy năm, những chứng cứ kia phần lớn đều do anh lấy được, thật sự là vất vả cho anh.   Trong một gian phòng xa hoa trong khách sạn. Trương bộ trưởng mỉm cười nhìn Chu Tiểu Tước nói.   Chu Tiểu Tước cười lắc lắc đầu:   - Trương bộ trưởng nói quá lời, đây là công tác của tôi, có gì mà vất vả, nhưng ngài cùng những vị lãnh đạo khác trong ngày tết mà phải từ xa xôi ngàn dặm chạy tới nơi đây, đó mới là vất vả.   Nghe được Chu Tiểu Tước nói như thế. Trương bộ trưởng cùng lão Lý, lão Lưu mà hắn gọi vẻ mặt đều bất đắc dĩ.   Lấy thân phận của bọn họ, một ít án kiện bình thường ở các tinh, bọn hắn cơ bản sẽ không hỏi đến, trừ phi là động phải đại nhân vật, bọn hắn mới có thể đi ra đế đô.   Mà lần này, bọn họ cũng đều biết gánh nặng trên vai không nhẹ, bởi vì động không chỉ là một người, mà là một đống.   - Đúng rồi tiểu Chu, chừng nào tiểu Phàm đến?   Trương bộ trưởng hỏi.   Chu Tiểu Tước giơ cổ tay nhìn đồng hồ:   - Hẹn rồi, là tám giờ, còn mười phút nữa.   - Lão Lưu, lão Lý, hút điếu thuốc chờ thêm chút nữa.   Nghe Chu Tiểu Tước nói như thế. Trương bộ trưởng cười khổ lấy ra gói thuốc lá trong cặp công văn, ném cho lão Lưu cùng lão Lý.   Vẻ mặt lão Lưu cùng lão Lý cũng đang cười khổ.   Lấy thân phận của bọn họ đi ra đế đô, cho tới bây giờ chỉ có người khác chờ họ, không có việc họ phải chờ người khác, hôm nay lại thay đổi ngược lại.   Mười phút sau. Trần Phàm đúng giờ gõ cửa phòng.   Nghe được tiếng gõ cửa. Chu Tiều Tước lập tức đi tới mở cửa ra, nhìn thấy Trần Phàm vẻ mặt kính ý:   - Trần tiên sinh, mời vào.   - Đã làm phiền anh. Chu ca.   Trần Phàm cười gật đầu, trực tiếp bước vào phòng.   Lúc chiều sau khi Chu Tiểu Tước cúp điện thoại, đem tên cùng chức vị của những người lần này tới Vân Nam tham gia hành động đều nói cho Trần Phàm.   Vì thế khi Trần Phàm đi vào phòng, nhìn thấy ba người độ chừng bốn năm mươi tuổi đang ngồi trên sô pha hút thuốc thì mở miệng trước:   - Trương thúc, Lý thúc, Lưu thúc, hết sức xin lỗi, trong ngày nghỉ tết lại để các chú phải đi một chuyến rồi.   - Tiểu Phàm a, cháu đã lên tiếng, chúng ta dám không đi sao?   Trương bộ trưởng là người thử nhất buông điếu thuốc lá, đứng lên lập tức đi tới bên người Trần Phàm:   - Có lời muốn nói, tiểu tử còn nhớ được thúc thúc không đây?   Ân?   Trần Phàm ngẩn ra.