Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 303
Sau thoáng sững sờ là nỗi kích động, nỗi kích động không thể áp chế.
Dù lý trí nói cho Lý Dĩnh, ở nơi này gặp được Trần Phàm xác suất so với mua vé số trúng năm trăm vạn còn thấp hơn, nhưng nàng vẫn tin tưởng mình không hề nhìn lầm đó là bóng lưng của Trần Phàm!
Bởi vì...thân ảnh của Trần Phàm đã sớm điêu khắc thật sâu trong nội tâm của nàng, không thể hủy diệt.
Sau thoáng kích động ngắn ngủi, Lý Dĩnh cũng không suy nghĩ vì sao Trần Phàm lại xuất hiện nơi này, mà lại cực nhanh mặc vào áo khoác cùng đôi giày vận động, ra cửa đi nhanh qua bệnh viện.
Một phút sau, Trần Phàm đã ôm bà cụ hôn mê đi tới hành lang bệnh viện, rống lớn nói:
- Bác sĩ, bác sĩ!
Thanh âm của Trần Phàm rất lớn, thông qua hồi âm trong hành lang, đinh tai nhức óc, giống như cả bệnh viện đều đang run rẩy.
- Hơn nửa đêm, kêu la cái gì?
Rất nhanh một gã bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, sắc mặt không tốt, nguyên bản hắn đã bực bội vì phải trực ban ngay ngày tết, hiện giờ nghe được Trần Phàm hét to, càng thêm khó chịu vô cùng.
- Lấy thuốc trợ tim, nhanh!
Trần Phàm ôm bà cụ vọt tới bên cạnh bác sĩ, giọng nói có vẻ hơi dồn dập.
Bởi vì thông qua biểu hiện dị thường trước đó của bà cụ, hắn đoán được bà cụ bị bệnh tim, hiện giờ hôn mê đã gần một giờ, hơi thở móng manh, nhất định phải ở trong thời gian nhanh nhất dùng thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, nếu không sẽ mất mạng.
- Anh cũng không phải bác sĩ, làm sao anh biết bà ấy cần uống thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, vạn nhất xảy ra chuyện ai tới gánh vác?
Bác sĩ nhìn thoáng qua bà cụ đang hấp hối trong lòng Trần Phàm, tức giận nói:
- Ôm người vào trong, tôi xem trước một chút, nhìn xem rốt cục là bệnh gì.
- Bá!
Không tiếng trả lời, Trần Phàm dùng tay trái ôm bà cụ đồng thời tay phải vươn ra thật nhanh, giống như lấy đồ trong túi bắt lấy cổ áo của bác sĩ, nhấc lên, giống như một đầu sư tử đang nổi giận, thở hổn hển dùng loại giọng điệu không cho phép nghi ngờ nói:
- Xảy ra chuyện tôi sẽ gánh vác, đi lấy thuốc!
Nhận thấy được trên người Trần Phàm tràn ngập khí tức băng sương, bác sĩ chỉ cảm thấy lỗ chân lông trên người như muốn nổ tung, từ đầu đến chân lạnh lẽo, hắn cơ hồ không kịp tự hỏi theo bản năng liền gật đầu:
- Tôi...tôi đi lấy.
Nghe bác sĩ vừa nói như thế. Trần Phàm không nói lời vô ích, trước tiên buông tay.
Bác sĩ vừa được buông ra, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã đặt mông ngồi bệch dưới đất. Sau đó hắn không dám nói thêm gì nữa, hít sâu một hơi thần tình tái nhợt đi lấy thuốc.
Cùng lúc đó một ông lão mặc áo lam thần tình lo lắng chạy vào, nhìn thấy Trần Phàm ôm bà cụ đứng ngay cửa phòng cấp cứu, không khỏi sửng sốt:
- Chàng trai, đã xảy ra chuyện gì?
Khi nói chuyện, ông lão thần tình lo lắng nhìn vào bà cụ.
ông lão chính là thôn trưởng họ Tôn trong miệng bà cụ đã nói, trước đó Trần Phàm vừa phát hiện bệnh tim của bà cụ đột phát vốn chạy khắp nhà tìm thuốc nhưng không tìm được, lập tức tìm tới thôn trưởng, dùng xe ba bánh của thôn trưởng chạy tới nơi này.
- Không có việc gì.
Trần Phàm lắc lắc đầu nhanh chóng đem bà cụ ôm vào phòng cấp cứu, để cho bà năm thẳng trên giường bệnh kiểm tra trong phòng cấp cứu.
Tôn thôn trưởng không nói một lời đi theo sau, đôi mày còn nhíu chặt hơn Trần Phàm.
Ước chừng một phút sau, bác sĩ phòng cấp cứu đem thuốc trợ tim hiệu quả nhanh chạy tới phòng cấp cứu giao cho Trần Phàm.
Trần Phàm không dám chậm trễ lập tức cho bà cụ uống thuốc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
- Bà ấy bị bệnh tim sao?
Nhìn thấy Trần Phàm đút thuốc xong, bác sĩ mở miệng hỏi, giọng nói cung kính hơn trước rất nhiều.
Trần Phàm gật đầu, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bà cụ, chờ mong bà tỉnh lại.
- Đã bao lâu? Nghiêm trọng không?
Nhìn bà cụ xanh xao vàng vọt, bác sĩ lại hỏi.
Trần Phàm không đáp mà nhìn bác sĩ:
- Các vị có bác sĩ khoa tim ở đây không?
- Không có, đều nghỉ tết hết rồi.
Bác sĩ lắc đầu:
- Nhưng có thể gọi điện thoại.
Dứt lời, bác sĩ nhìn ánh mắt băng sương nhưng tràn đầy vẻ lo lắng của Trần Phàm, tựa hồ ý thức được điều gì không đợi Trần Phàm mở miệng liền trước tiên lấy ra di động gọi một dãy số.
- Bác sĩ Miêu, là tôi, tiểu Trương, trong bệnh viện có một người bệnh bị bệnh tim vừa đưa đến, sau khi bệnh tình đột phát bị hôn mê, tình huống thật nguy cấp, ngài mau đến xem.
Khi nói chuyện bác sĩ Trương nhìn thoáng qua bà cụ, ánh mắt phức tạp, giống như đang hoài nghi bà cụ có thể tỉnh lại được nữa hay không.
- Được, tôi lập tức tới ngay.
Cùng lúc đó bên trong điện thoại truyền ra thanh âm của một lão nhân, sau đó điện thoại cúp máy.
- Bác sĩ Miêu là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện chúng tôi, tổ tiên ông ấy đời đời đều là bác sĩ. ông từng làm qua quân y, nếu ông cũng không cứu được, những người khác càng không hi vọng.
Cúp điện thoại, bác sĩ Trương do dự nói.
Nghe được lời nói của bác sĩ Trương, Trần Phàm thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn từng là một thành viên của Long Nha, Trần Phàm cũng từng học qua y thuật nhưng chỉ là khoa ngoại, đối với nội khoa hiểu rất ít.
Nhưng thông qua biểu hiện của bà cụ, hắn nhìn ra được bệnh tình của bà thập phần nghiêm trọng, nếu còn trễ trị liệu, chỉ sợ sẽ nguy hiểm tính mạng.
Ở dưới tình hình này, tuy rằng hắn lo lắng khả năng trị liệu của bệnh viện trị trấn không tốt, nhưng cũng không có biện pháp khác, khoảng cách từ thị trấn đến phương bắc Đại Lý cùng phía nam Côn Minh đều không ngắn, nếu đưa bà cụ đến bệnh viện lớn của hai thành phố này, bà cụ có chống đỡ nổi cho tới lúc tới nơi hay không còn là một vấn đề.
Hiện giờ nghe được đối phương nói vị bác sĩ Miêu kia từng làm qua quân y, hơn nữa tổ tiên đều là bác sĩ, tâm tình khẩn trương thoáng thả lỏng hơn một ít.
Bởi vì hắn biết rõ, hơn những bác sĩ bình thường, quân y càng thích hợp xử lý tình huống khẩn cấp, hơn nữa nếu tổ tiên của bác sĩ Miêu đều là bác sĩ thì y thuật của ông ấy hẳn là không tệ.
Trong lúc nhất thời, phòng cấp cứu yên tĩnh trở lại, khuôn mặt vốn luôn bảo trì bình tĩnh của Trần Phàm tràn ngập ra vẻ lo âu không thể che giấu.
So ra mà nói, Tôn thôn trưởng cùng bác sĩ Trương càng khẩn trương hơn rất nhiều.
Trong thời gian chờ đợi dằng dặc, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Trong lòng Trần Phàm vừa động, không nói một lời lập tức chạy ra cửa phòng cấp cứu.
Ngay sau đó hắn nhìn thấy được Lý Dĩnh đang hướng phòng cấp cứu chạy tới.
Trong lúc nhất thời, con ngươi của hắn đột nhiên phóng lớn, vẻ kinh ngạc trong mắt không có chút nào che giấu.
Mà Lý Dĩnh lại lập tức ngừng bước.
Dù nàng tin tưởng vào phán đoán của mình, nhưng khi chân chính nhìn thấy Trần Phàm đứng ở nơi đó thì nàng liền có cảm giác như đang trong mơ, rất không hiện thực.
Cùng lúc đó vẻ kích động không thể áp chế trong nháy mắt che kín trên khuôn mặt mê người của nàng:
- Trần...Trần Phàm, sao anh...anh lại ở chỗ này?
- Nhất thời khó nói rõ ràng, sau này anh nói em nghe.
Trần Phàm vốn cho rằng bác sĩ Miêu đã đến, sau khi nhìn thấy Lý Dĩnh tuy rằng kinh ngạc, nhưng vẻ kinh ngạc rất nhanh liền biến mất, lại khỏi phục biểu tình lo âu như trước.
Năng lực quan sát của Lý Dĩnh cũng rất tốt, nàng liền nhận ra vẻ dị thường của Trần Phàm.
Điều này không khỏi làm nàng ngây ngẩn cả người.
Bởi vì ở trong trí nhớ của nàng, Trần Phàm tựa hồ chưa từng biểu hiện vẻ lo âu như thế bao giờ, cho dù lúc trước ra sân quyết đấu sinh tử với Tá Đằng Dụ Nhân tay cầm sát thần đao hắn cũng chưa từng biểu lộ một tia lo âu!
Nhưng không đợi nàng nghĩ ra nguyên nhân, Trần Phàm đã xoay người đi vào phòng cấp cứu.
Lý Dĩnh cũng không ngừng lại, trực tiếp chạy vào trong.
Tiến vào phòng cấp cứu nhìn thấy Trần Phàm thần tình lo lắng cúi người nhìn bà cụ đang hôn mê, Lý Dĩnh biến sắc:
- Bà cụ làm sao vậy?
- Bệnh tim đột phát.
Mở miệng trả lời không phải là Trần Phàm, mà là bác sĩ Trương đang đứng một bên, trong nháy mắt Lý Dĩnh đi vào cửa, hắn có chút hốt hoảng, bất quá có lẽ do nguyên nhân không khí trong phòng cấp cứu quá mức áp lực, lúc hắn nói chuyện cũng không hề cười mà vẻ mặt thật nghiêm túc.
Bệnh tim đột phát?
Nghe được mấy chữ này, cả người Lý Dĩnh chấn động, theo sau nhanh chóng nói:
- Trần Phàm, tình huống của bà thoạt nhìn không hề lạc quan, trình độ chữa trị của bệnh viện nhỏ chỉ có hạn, đi y viện quân khu Vân Nam đi.
- Anh sợ bà không chống được tới đó.
Trần Phàm nhíu mày.
Lý Dĩnh nghiêm mặt nói:
- Tư lệnh viên quân khu Vân Nam trước kia là thủ hạ của ông nội em, em gọi điện cho ông ấy, đế ông ấy phái phi cơ trực thăng tới đây, rất nhanh thôi.
Lời của Lý Dĩnh vừa thốt ra, sắc mặt của Tôn thôn trưởng và bác sĩ Trương cuồng biến, mà hai mắt Trần Phàm lại tỏa sáng. Sau đó ngay khi Trần Phàm vừa định mở miệng, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, một lão nhân mặc ba đờ xuy vài ni thở hồng hộc chạy vào phòng cấp cứu.
- Là...là bà ấy?
Ngạc nhiên nhìn thấy bà cụ nằm trên giường bệnh, lão già biến sắc, đôi mày nhăn lại sau đó lập tức tiến lên bắt mạch kiểm tra cho bà cụ.
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
123 chương
135 chương
91 chương
227 chương
79 chương
20 chương
108 chương