- Yến Thanh Đế, cuộc hôn sự này, tôi, Trần Ninh, cự tuyệt!   Trong đại sảnh yên lặng, những lời này của Trần Ninh giống như đạo kinh thiên lôi điện nổ vang, làm sắc mặt vô số người chợt cuồng biến.   Cự tuyệt hôn sự!   Không ai nghĩ đến, ngay lúc này Trần Ninh lại thốt ra lời cự tuyệt.   Những khách nhân thật không ngờ, người của Trần gia, Yến gia cũng thật không ngờ.   Nội tâm rung động nhất phải là Yến Thanh Đế.   Thân là người nổi bật đời thứ tư của Yến gia, Yến Thanh Đế được Yến gia tiêu phí rất nhiều nhân lực vật lực tiến hành bồi dưỡng, hiện giờ hắn còn chưa đến ba mươi tuổi đã hỗn tới phó sảnh cấp, tiền đồ vô hạn.   Quầng sáng của Yến gia lại thêm bản thân cố gắng, để cho hắn trở thành một ngôi sao sáng trong vòng luẩn quẩn của hồng sắc gia tộc tại đế đô thậm chí của cả nước, đứng trên đỉnh kim tự tháp của giới công tử, làm cho vô số người ngưỡng mộ.   Có lẽ bản thân Yến Thanh Đế quá mức ưu tú, khi truyền ra tin tức hắn đã trích được đóa đệ nhất quân hoa trong quân đội là Trần Ninh, tuy rằng có rất nhiều bạn bè cùng lứa tuổi hâm mộ ghen tỵ, nhưng cũng không ở sau lưng nói những câu tổn hại người đại khái "một đóa hoa tươi cắm lên bãi phân trâu".   Bởi vì bọn họ đều cảm thấy được, Yến Thanh Đế cùng Trần Ninh thuộc loại môn đăng hộ đối, trời tạo một đôi.   Dù là như vậy, Yến Thanh Đế biết rõ cũng có rất nhiều người muốn hái đi đóa quân hoa này, nên khi hắn nghe được Trần gia đáp ứng gả Trần Ninh cho hắn, hắn vẫn mừng rỡ như điên.   Bởi vì hắn chiếm được thứ mà người khác khao khát đã lâu nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể chiếm được.   Nhưng hiện giờ con vịt quay đã đến bên miệng nhưng còn bay đi, điều này làm cho Yến Thanh Đế không thể thừa nhận.   Tựa hồ cho đến giờ phút này, Yến Thanh Đế vẫn không thể tin được, bởi vì theo hắn xem ra, với quầng sáng của Yến gia cùng tiền cảnh tương lai của bản thân hắn, người muốn gả cho hắn phải xếp hàng từ Yên Kinh đến tận Lhasa.   Hắn trợn tròn ánh mắt, sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy nhìn khuôn mặt lộ ra vẻ kiên quyết của Trần Ninh, không dám tin hỏi:   - Cô...cô muốn từ hôn?   - Ân.   Trần Ninh thật rõ ràng gật đầu.   Mắt thấy Trần Ninh lại gật đầu, Yến Thanh Đế vô lực xụi lơ trên mặt đất, trên mặt không còn chút vẻ kiêu ngạo của một Yến gia đại thiếu.   Phần kiêu ngạo kia đã bị một cái tát của Trần Ninh đánh cho dập nát.   Bởi vì có đôi khi, bàn tay không đánh lên mặt, nhưng lại càng thêm vang dội cùng đau đớn.   Trường hợp lúc này nhất thời trở nên cực kỳ quỷ dị, tuyệt đại bộ phận ánh mắt mọi người đều dừng trên người Trần Ninh. Trần lão thái gia, Yến Khánh. Trần Kiến Quốc liên tục chuyển động qua lại.   - Ninh nhi...   Rốt cục, Yến Khánh thân là gia chủ Yến gia vẫn nhịn không được mở miệng, hắn kiệt lực khống chế cảm xúc dao động trong nội tâm, cố gắng nói gì đó với Trần Ninh, nhưng khóe mắt điên cuồng nhảy lên đã bán rẻ nội tâm của hắn.   Tựa hồ đoán được Yến Khánh muốn nói gì, Trần Ninh cũng không cho Yến Khánh cơ hội, mà tựa như cô gái thời cổ đợi cương trực đứng thẳng nơi đó, gằn từng chữ:   - Yến gia gia, Ninh nhi từ nhỏ tính khí kiên cường, nếu đã nói ra cũng giống như bát nước đổ ra ngoài, cũng sẽ không thu hồi.   Nói xong, Trần Ninh nhìn Yến Khánh bái thật sâu:   - Thực xin lỗi Yến gia gia, Ninh nhi đã làm cho ngài khó chịu rồi.   Lời nói này, trực tiếp đem câu nói kế tiếp của Yến Khánh đổ trở về, trên mặt hắn tràn ngập vẻ xấu hổ, muốn mỉm cười nói không có việc gì, nhưng bất kể như thế nào cũng không sao cười được, hai chữ kia càng không thể nào thốt ra.   Bởi vì đối với Yến gia mà nói, hết thảy vừa rồi là sự sỉ nhục không cách nào hủy diệt.   - Lão thái gia, ông nội, Ninh nhi thật xin lỗi Trần gia.   Theo sau, Trần Ninh tiến lên vài bước, trực tiếp quỳ rạp xuốngđất, chờ đợi Trần lão thái gia xử lý.   Sự tình phát triển ngoài sự dự đoán của mỗi người, một ít đại lão kể cả thủ trưởng số 1 cũng sắc mặt âm tình bất định, tựa hồ biết được chuyện này sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền, mà Trần Kiến Quốc lại không ngừng chau mày.   Đối với hắn mà nói, chuyện mà hắn không nguyện ý nhìn thấy nhất nhưng cuối cùng vẫn xảy ra, duy nhất làm cho hắn không nghĩ tới chính là gây ra tất cả chuyện này không phải là Trần lão thái gia, mà là Trần Ninh.   - Ninh nha đầu, thời đại khác nhau, người trẻ tuổi đều chú trọng tự do yêu đương, ý cháu đã quyết, việc này thôi thì dừng ở đây đi.   Ngay khi Trần Kiến Quốc vừa đưa mắt nhìn Trần lão thái gia hỏi thăm kế tiếp nên xử lý như thế nào, Trần lão thái gia vốn đang trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng, giọng nói của ông không nóng không lạnh, không có ai biết trong lòng ông đang suy nghĩ chuyện gì.   - Tạ tạ lão thái gia.   Trần Ninh cung kính dập đầu, sau đó đứng dậy, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người chậm rãi rời đi.   - Khái.   Trần lão thái gia hơi nhíu mày, sau đó ho khan một tiếng.   Một tiếng ho khan này, nhất thời làm cho ánh mắt mọi người rời khỏi người Trần Ninh, nhìn về phía Trần lão thái gia.   - Tiểu Khánh, bọn trẻ hiện tại, ý tưởng hoàn toàn khác hẳn những lão gia hỏa như chúng ta, có lẽ chuyện này thực sự do chúng ta quá gấp gáp.   Trần lão thái gia liếc mắt nhìn Yến Khánh:   - Bất quá nếu như bọn trẻ không muốn, chúng ta cũng không thể quá mức cường cầu, dù sao dưa hái xanh cũng không ngọt.   - Dạ. Trần thúc thúc.   Mặc dù biết lời của Trần lão thái gia chỉ là lời khách sáo, nhưng Yến Khánh vẫn cúi đầu trả lời, nhưng vẻ cung kính lúc này cách biệt với lúc trước một trời một vực.   Không riêng gì Yến Khánh, những người khác cũng biết hiện tại Trần lão thái gia chỉ là dàn xếp mọi chuyện mà thôi.   Những cuộc hôn nhân cả những nhà giàu có tương tự, vốn không hề có sự nguyện ý tồn tại, đều chỉ là vật hi sinh của chính trị cùng lợi ích, nói khó nghe một chút, chỉ là dát vàng mà thôi.   - Chư vị, chuyện mới vừa rồi mọi người cứ xem như chưa hề phát sinh qua đi.   Trong lòng Trần lão thái gia tự nhiên cũng biết điểm này, hắn cũng không tiếp tục nói với Yến Khánh điều gì, mà nhìn quanh bốn phía:   - Tuy rằng nghi thức đính hôn không có cách nào tiếp tục, nhưng chư vị phần lớn đều là từ phương xa tới, cứ như vậy mà rời đi, lão Trần gia ta cùng Yến gia cũng không yên tâm. Cho nên tiệc rượu vẫn cứ tiếp tục, chư vị coi như tụ họp.   Đối mặt lời đề nghị của Trần lão thái gia, tự nhiên không có người dám phản đối.   - Ông nội, thân thể của cháu có chút không thoải mái, cháu muốn trở về nghỉ ngơi một chút.   Đúng lúc này, sắc mặt Yến Thanh Đế tái nhợt như tờ giấy đứng dậy đi tới bên cạnh Yến Khánh nói.   - Ân.   Yến Khánh liếc mắt nhìn Yến Thanh Đế, diễn cảm phức tạp, muốn an ủi gì đó nhưng cũng biết không phải thời gian để an ủi.   Nhìn thấy Yến Khánh đã cho phép, Yến Thanh Đế cũng không trực tiếp rời đi, mà hướng Trần lão thái gia cùng chư vị đại lão cúi đầu thật sâu:   - Trần lão thái gia, các vị gia gia, thật sự thật có lỗi, bởi vì thân thể Thanh Đế không khỏe, phải rời đi trước một bước.   - Không sao, cháu cứ đi đi.   Trần lão thái gia mở miệng cho phép.   Yến Thanh Đế chậm rãi ngẩng đầu, cười xin lỗi, ánh mắt thoáng đảo qua trên người Trần Phàm, không hề ngừng lại, cũng không sinh ra hận ý.   Chỉ rất bình thản liếc mắt một cái.   - Yến Thanh Đế này không đơn giản.   Nhìn thấy Yến Thanh Đế chỉ trong thời gian ngắn đã khỏi phục lại bình thường, trong lòng Trần Phàm thầm nghĩ, hắn biết rõ lần này không riêng gì Trần gia cùng Yến gia đã kết thù hận, mình và Yến Thanh Đế chỉ sợ cũng đã kết xuống thù hận không thể hóa giải.   Biết rõ điềm này, Trần Phàm hơi nheo mắt lại, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.   Sau đó kế tiếp Phạm Đức Quý, Phạm Nhàn, Trần Ninh ba người, Yến Thanh Đế cũng rời khỏi đại sảnh.   Kể từ đó, thân là diễn viên nhưng cả hai người đều rời khỏi bàn tiệc, trong đại sảnh không còn khí tức vui mừng như trước, mà tràn ngập cỗ áp lực vô hình.   Biến đổi bất ngờ, ra về chẳng vui.   Dùng tám chữ này để hình dung nghi thức đính hôn hôm nay vô cùng chuẩn xác, nhưng ở hai giờ sau đó, tuy rằng tiệc rượu có tiếp tục, nhưng không khí quá mức áp lực, bữa tiệc này làm cho tất cả mọi người thật sự không chút thoải mái.   Nhất là gia chủ Yến gia Yến Khánh.   Trong nội tâm hắn rõ ràng đã phẫn nộ tới cực điểm, nhưng phải miễn cưỡng cười vui, loại tư vị này đối với người thân ở địa vị cao như hắn mà nói, chỉ một lần cũng đủ cho hắn cả đời khó có thể quên.   Hai giờ sau, tiệc rượu chấm dứt, khách nhân lần lượt ra về.   Thân là chủ nhân tiệc rượu lần này, Yến Khánh cùng Trần Kiến Quốc hộ tống chư vị đại lão kể cả thủ trưởng số 1, thân phận khách nhân thấp hơn thì còn có thành viên đời thứ ba của hai nhà Yến, Trần phụ trách hộ tống.   Chờ sau khi đưa tiễn thủ trưởng số 1 cùng mọi người rời khỏi khách sạn, Trần Kiến Quốc quay đầu lại nhìn thoáng qua Yến Khánh, lại phát hiện Yến Khánh cũng đang nhìn hắn.   - Lão Yến, đối với việc hôm nay, tôi cảm giác sâu sắc có lỗi, còn hi vọng ông đừng để trong lòng.   Trần Kiến Quốc nói trước.   Yến Khánh nhàn nhạt cười:   - Lão Trần, ông đa tâm rồi, tôi làm sao có thể để vào trong long đây? Trần thúc thúc nói đúng, người trẻ tuổi, ý tưởng không giống như chúng ta, sự tình lần này đích thật do chúng ta quá mức gấp gáp.   Nghĩ một đằng nói một nẻo.   Nhìn vẻ tức giận giấu tận sâu trong con ngươi của Yến Khánh, trong lòng Trần Kiến Quốc toát ra mấy chữ này.   Hắn vốn định cố gắng hóa giải mâu thuẫn, nhưng sau khi biết được điềm này, hắn biết mâu thuẫn đã phát sinh trong lúc nhất thời muốn hóa giải là chuyện không thể nào.   - Được rồi lão Trần, trong nhà còn một ít chuyện cần tôi xử lý, tôi đi trước một bước.   Nhìn thấy Trần Kiến Quốc không nói lời nào, Yến Khánh vươn tay.   Trần Kiến Quốc vươn tay nhẹ nhàng nắm tay Yến Khánh một chút, sau đó đưa mắt nhìn Yến Khánh rời đi.   Cùng lúc đó trong một gian phòngxa hoa bên trong khách sạn Yên Kinh.   Trần Phàm cùng Tô San và Trần lão thái gia đang ngồi trong đại sảnh uống trà.   So sánh với Trần Kiến Quốc mà nói, trên mặt Trần lão thái gia không có bao nhiêu lo lắng, ngược lại chỉ có biểu tình vẻ mặt Trần Phàm là áy náy.   - Tiểu Phàm, cháu không cần áy náy, càng không nên tự trách, việc hôm nay không phải lỗi của cháu, không ai dám trách lên đầu cháu đâu.   Nhìn ra tâm tư của Trần Phàm. Trần lão thái gia nhịn không được mở miệng nói.   Đối với Trần Phàm mà nói, hắn chân chính để ý không phải là cách nhìn hay đối đãi của Trần Kiến Quốc hoặc thành viên khác trong Trần gia đối với hắn, mà hắn vô hình trung làm phiền hà Trần gia, làm Trần lão thái gia phải khó xử.   Hắn biết rõ, nếu lấy tính tình thật sự của Trần lão thái gia, trước khi Trần Ninh còn chưa cự hôn, Yến Thanh Đế sẽ không xong.   - Hơn nữa...nói đi thì nói lại, muốn nói tiểu tử Yến gia không tham dự vào chuyện ám sát cháu, ông tất nhiên không tin. Cho nên Ninh nha đầu đứng ra cự hôn, tuy rằng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hai nhà, nhưng cũng đã xem như trút được ác khí, lợi và hại nửa này nửa nọ, không cần nghĩ nhiều.   Nhìn thấy Trần Phàm không nói lời nào, Trần lão thái gia mở miệng lần nữa, trong con ngươi lóe ra ánh sáng cực kỳ phức tạp, có thường thức, có kinh ngạc, còn có lo xa nghĩ rộng:   - Huống chỉ có chút người cũng cần bị gõ một phen, sớm một chút cũng không sao.   Lời nói hạ xuống, lão nhân đã từng bước mang theo Trần gia quật khởi, trong con ngươi lóe ra vẻ khôn khéo không người nào có thể lý giải.   Cùng lúc đó, Yến Khánh vừa chui vào chiếc xe đang chờ đợi đã lâu tại bãi đỗ xe.   Trong xe, Yến Thanh Đế đang ngồi chờ.   Khác với vẻ mỉm cười lúc còn ở trong đại sảnh, lúc này sắc mặt Yến Thanh Đế âm trầm tới cực điểm, hận ý trong con ngươi khắc cốt minh tâm.   - Thanh Đế, không cần chọc tức chính mình.   Thấy một màn như vậy, Yến Khánh vừa lên xe thì vỗ vai Yến Thanh Đế, an ủi:   - Tục ngữ nói, quân tử báo thù, mười năm không muộn, khẩu ác khí này, ông nội sớm muộn sẽ đòi lại cho cháu.   Yến Thanh Đế giữ im lặng.   Sau đó xe chậm rãi khởi động, Yến Khánh xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua khách sạn Yên Kinh đang xa dần, cười lạnh nói:   - Số mệnh của Trần gia cũng nên chấm dứt.