- Phạm thiếu, Tuyết Sơn tôi không phải kẻ ngu ngốc, tôi rất rõ ràng ngài cho tôi cơ hội lần này ý vị như thế nào, ngài cảm thấy được tôi dễ dàng buông tha sao?   Bạch Tuyết Sơn hỏi một đằng trả lời một nẻo, đem vấn đề ném lại cho Phạm Nhàn.   Sắc mặt Phạm Nhàn hơi đổi, giọng nói âm trầm:   - Hay là ngươi muốn nhắc nhở ta, tiểu tử đó dám động thổ trên đầu sao thái tuế, để cho ta xử lý tiểu tử đó?   - Ân.   Bạch Tuyết Sơn hung hăng gật mạnh đầu, sau đó hít sâu một hơi, dùng một loại giọng nói thật phức tạp gằn từng tiếng:   - Bởi vì...trước khi hắn rời đi, từng cho thủ hạ của tôi chuyển cáo tôi, hắn muốn lấy đầu hai người chúng ta.   Hắn muốn lấy đầu hai người chúng ta?   Ngây người.   Nghe được Bạch Tuyết Sơn nói ra những lời này, Phạm Nhàn ngây dại.   Sau đó hắn theo bản năng muốn cười, nhưng nhìn vẻ mặt sợ hãi của Bạch Tuyết Sơn, hắn bỗng nhiên ý thức được. Bạch Tuyết Sơn không hề nói dối, cũng không cần phải nói dối.   Hiểu được điểm này, biểu tình Phạm Nhàn lần đầu tiên trở nên ngung trọng lên.   - Đem sự tình trải qua cụ thể nói cho ta biết.   Phạm Nhàn nghĩ nghĩ nói.   Sau đó theo lời dặn của Bạch Tuyết Sơn, Long lão tứ đem sự tình trải qua nói hết chi tiết cho Phạm Nhàn.   Nghe xong Long lão tứ thuật lại, trên mặt Phạm Nhàn không còn tia cuồng ngạo, chỉ còn sự sợ hãi không thể che giấu.   Hắn biết rõ, những bộ đội đặc chủng giài ngũ, cũng đáng sợ vô cùng, một khi bão nổi, giết người đơn giản như giết gà, chỉ có ngành đặc thù thanh lý môn hộ mới có thể giải quyết.   Do dự một chút, Phạm Nhàn cũng không đợi Bạch Tuyết Sơn rời đi mà trực tiếp lấy di động gọi cho Yến Thanh Đế.   Điện thoại rất nhanh chuyển được, giọng nói của Phạm Nhàn trở nên cực kỳ cung kính:   - Yến thiếu, ngài còn chưa ngủ chứ?   - Chuyện gì?   Đầu bên kia điện thoại truyền ra thanh âm của Yến Thanh Đế, giọng nói hơi có vẻ bất mãn.   - Là như vậy...   Phạm Nhàn không dám giấu diếm, đem toàn bộ sự tình kể lại thật nhanh cho Yến Thanh Đế.   - Thật không nghĩ tới, tiểu tử đó còn có kỹ năng như vậy.   Đầu bên kia điện thoại, vẻ buồn ngủ của Yến Thanh Đế nhất thời hoàn toàn biến mất, dùng một loại giọng nói nghiền ngẫm:   - Phạm Nhàn, ngươi muộn như vậy gọi điện thoại cho ta, chẳng lẽ là sợ?   - Tự nhiên không phải.   Tuy rằng trong lòng Phạm Nhàn có chút sợ hãi, nhưng tự nhiên sẽ không nói ra mà cung kính đáp:   - Tôi chỉ là muốn xin chỉ thị của Yến thiếu, xem có thể động thủ với tên vương bát kia hay không.   - Có thể.   Đầu bên kia điện thoại, Yến Thanh Đế trầm ngâm vài giây đồng hồ, trả lời thuyết phục:   - Hai ngày nay ngươi bắt tay đi điều tra thân phận tên kia, đợi mùng một sau khi buổi lễ đính hôn của ta và Trần Ninh kết thúc, ngươi có thể động thủ.   - Đa tạ Yến thiếu.   vẻ mặt Phạm Nhàn kích động.   - Nhớ kỹ, loại người chuyên gây chuyện nóng nảy, giết người không chớp mắt, biện pháp tốt nhất là giết người trong vô hình, mượn lực đả lực, biết ý của ta sao?   Yến Thanh Đế nhắc nhở.   Phạm Nhàn trầm giọng nói:   - Yên tâm đi Yến thiếu, không phải chỉ là một bộ đội đặc chủng sao? Tôi biết làm sao đùa chết hắn.   Nghe được lời này của Phạm Nhàn. Yến Thanh Đế cũng không nói thêm lời vô ích, mà trực tiếp cúp điện thoại.   Bởi vì hắn biết vũ lực cá nhân ở trước mặt quyền lực tuyệt đối, không chịu nổi một kích!   Qua thêm hai ngày, Phạm Nhàn cũng không điều tra được bất cứ tin tức gì về Trần Phàm.   Đây cũng không phải muốn nói mạng lưới tình báo của Phạm gia không đủ mạnh mẽ, ngược lại lấy năng lượng của Phạm gia tại Yên Kinh, muốn ở trong hai ngày thời gian điều tra bối cảnh thân phận của một người, cũng không phải là việc khó.   Hồ sơ của Trần Phàm thuộc loại cơ mặt cấp sáu sao, người có thể đọc qua chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đừng nói là Phạm Nhàn, cho dù là Phạm gia gia chủ chỉ sợ cũng không có tư cách điều tra.   Đương nhiên, Trần Phàm ở tại Đông Hải đã làm rất nhiều chuyện, nếu Phạm Nhàn tìm thêm chút thời gian, đích xác có thể điều tra thật rõ ràng.   Nhưng chỉ hai ngày, thời gian thật quá ngắn.   Thực lực của Phạm gia cũng không ở Đông Hải, Phạm Nhàn chỉ có thể sai người đi điều tra, mà ngay tết âm lịch, phàm là trong gia tộc có việc tặng hồng bao, xã giao, bái phỏng, tặng quà đều là cơm thường, dưới dạng tình hình này, vài tên đại thiếu đáp ứng giúp Phạm Nhàn điều tra cũng không dụng tâm đi tra xét, điều này cũng khiến cho hai ngày thời gian trôi qua nhưng Phạm Nhàn lại không có được một chút tin tức hữu dụng.   Điều này thật sự làm cho hắn nóng vội như lửa đốt, tất cả chuyện này đơn giản là vì Trần Phàm đã ném lại lời hăm dọa, hắn sợ Trần Phàm đem lời hăm dọa biến thành hành động.   Ở tình huống như vậy, hắn thiếu chút nữa muốn đi tìm Yến Thanh Đế, nhưng biết rõ Yến Thanh Đế sắp đính hôn với thiên chi kiêu nữ đời thứ tư của Trần gia là Trần Ninh, cuối cùng hắn đành bỏ qua quyết định này.   Hắn biết rõ, bây giờ đi quấy rầy Yến Thanh Đế, không thể nghi ngờ là tự mình nâng tảng đá đập chân mình, muốn chết!   Dù sao hắn biết rõ chuyện Yến Thanh Đế đính hôn với Trần Ninh đối với chính Yến Thanh Đế và cả Yến gia có ý nghĩa như thế nào.   Lại nói tới, hiện tại không khí quân khu đại viện luôn cực kỳ nghiêm túc, làm cho người ta có loại cảm giác bị đè nén.   Nhưng ngay đêm giao thừa ba mươi, cả quân khu đại viện tràn ngập không khí vui sướng, tùy ý có thể thấy được đèn lồng màu đỏ, các tiểu viện đều dán câu đối xuân, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy mấy đứa bé đang đốt pháo.   Trong lúc Phạm Nhàn còn đang sống trong lo lắng bị Trần Phàm tập kích, suốt hai ngày nay Trần Phàm lại cùng Tô San ở lại quân khu đại viện làm bạn bên cạnh vợ chồng Trần Chiến cùng Trần lão thái gia.   Trong lúc này cũng không thấy có người tới quấy rầy.   Thẳng đến sáng ba mươi tết. Trần gia đương đại gia chủ Trần Kiến Quốc đi tới làm thay đổi tất cả chuyện này.   Đối với người Trung Quốc mà nói, ý nghĩa của ngày tết âm lịch không cần nói cũng biết, rất nhiều người đi ra ngoài dốc sức làm việc, vất và một năm, ngoại trừ duy trì cuộc sống bình thường, trước khi về ăn tết phải chen chúc xe cộ trèo non lội suối suốt mấy ngàn km để về nhà, chính là vì muốn cùng người nhà ăn một bữa cơm đoàn viên.   Mục đích Trần Kiến Quân đến quân khu Yên Kinh rất đơn giản: Mời Trần lão thái gia cùng gia đình Trần Phàm đêm nay đến nhà dùng bữa cơm đoàn viên.   Trần Kiến Quốc cấp bậc thượng tướng, ở quân ủy quyền thế ngập trời ngồi trên một chiếc Hồng Kỳ chạy tới, hắn cũng như ngày xưa luôn mặc quân trang, thậm chí còn đội mũ, bộ dáng ăn mặc theo tiêu chuẩn quân nhân.   Nguyên bản tuy rằng hắn là nhân vật đại biểu cho phái thực quyền, nhưng ở một ngày đặc thù như vậy, hoàn toàn có thể không cần mặc quân trang, nhưng hắn phải đến quân khu đại viện gặp mặt Trần lão thái gia, tự nhiên không dám mặc y phục thường ngày của hắn.   Tiểu Trụ tử là cảnh vệ viên của Trần lão thái gia cũng không xa lạ gì đối với Trần Kiến Quốc, ngược lại hai người thường xuyên gặp mặt nhau, nhìn thấy Trần Kiến Quốc bước xuống chiếc Hồng Kỳ, tiểu Trụ tử liền nghênh đón cúi chào:   - Thủ trưởng, xuân mới khoái hoạt.   - Tiểu Trụ tử, anh cũng như vậy, xuân mới khoái hoạt.   Trần Kiến Quốc nhàn nhạt cười, đơn giản chào một lễ.   - Cảm ơn thủ trưởng.   Tiểu Trụ tử hàm hậu cười, sau đó nói:   - Lão thủ trưởng đoán được ngài muốn tới, đợi đã lâu, ngài vào đi thôi.   Ân?   Ngạc nhiên nghe được lời của tiểu Trụ tử, trong lòn Trần Kiến Quốc chợt động, lập tức trào ra một trực giác không tốt.   Theo sau hắn cười cười không nói gì, lập tức đi vào khu sân cũ nát trong quân khu đại viện.   Mặc dù là ba mươi tết, nhưng thời gian sinh hoạt của Trần lão thái gia không hề phát sinh biến hóa, chín giờ đến mười một giờ là thời gian đặc thù của hắn, duy nhất khác nhau chính là hôm nay hắn gọi đưa tới mấy bình Mao Đài đặc cung cùng một ít thuốc lá, một người ngồi trong phòng thầm thì suốt hai giờ.   Biết rõ thời gian đặc thù của Trần lão thái gia nên Trần Kiến Quốc tính toán thời gian rất khá, lúc hắn tiến vào phòng sách, vừa vặn là mười một giờ mười phút, Trần lão thái gia cũng đã ngừng việc tự nói chuyện.   Trong phòng sách, tràn ngập mùi rượu cùng thuốc lá, khuôn mặt Trần lão thái gia đỏ lên, hơi có vẻ say ngà ngà, nhưng cũng không che giấu được gương mặt còn đọng nước mắt của lão thái gia.   - Cha.   Thấy một màn như vậy, Trần Kiến Quốc tự nhiên biết được Trần lão thái gia đã làm gì, nhịn không được thở dài, tiến lên dìu Trần lão thái gia.   Trần Kiến Quốc dìu đỡ, Trần lão thái gia cũng chậm rãi ngồi thẳng người, ôn hòa nói:   - Con tới gọi cha tối nay qua ăn cơm phải không?   - Ân.   Trần Kiến Quốc gật gật đầu, không tỏ vẻ gì chỉ nói:   - Vừa lúc năm nay tiểu Phàm đã trở lại, người một nhà đều tập họp đông đủ, có thể qua một năm mới náo nhiệt.   - Đừng có đem da hổ của tiểu Phàm kéo ra, lão tử sẽ không để cho mình bị đẩy lòng vòng!   Nghe được lời của Trần Kiến Quốc, lão thái gia tức giận mắng.   Bị lão thái gia giáo huấn, dù Trần Kiến Quốc đã lớn tuổi, thân mang chức vị cao nhưng vẫn giống như một đứa bé, đứng thẳng người, ngay thờ cũng không dám thở mạnh.   - Con trở về đi, tối nay chúng ta sẽ không qua đó.   Thấy Trần Kiến Quốc không nói lời nào, Trần lão thái gia truyền ra mệnh lệnh đuối khách.   Trần Kiến Quốc cũng không lập tức bước đi, mà vẻ mặt khó xử:   - Cha...con...