- Nếu như lão Trần gia không có ai kế thừa điều này, ta tình nguyện để lão Trần gia từ nay về sau tuyệt hậu!   Đây là lời tận đáy lòng của một lão nhân gần đất xa trời.   Đồng dạng cũng đại biểu cho sự bất đắc dĩ thật sâu của lão nhân.   Bởi vì...hắn biết rõ, thời đại bất đồng, tư tưởng cũng bất đồng, hắn không có khả năng lấy sức một mình thay đổi thời đại này, thay đổi tư tưởng của mọi người.   Không có bất cứ người nào có thể làm được điểm này.   Trừ phi hắn là thần.   Giờ khắc này, nhìn dưới ánh mặt trời, lão nhân đang run rẩy thân hình, chảy nước mắt, quật cường, lại thống khổ đứng thẳng sống lưng của mình, dù là Trần Phàm bên trong, mọi người ai cũng chảy ra nước mắt cảm động.   Nhất là mấy binh lính phụ trách gác cổng.   Khi bọn họ mới vào bộ đội phải trải qua ba tháng tân binh khó khăn nhất, bọn họ không khóc. Rời xa quê nhà, rời xa cha mẹ, bọn họ không khóc. Nhưng ngay giờ khắc này, bọn họ khóc, khóc đến nức nở.   - Lão thái gia, ông yên tâm, cháu là người của Trần gia, cháu là con cháu của ông, cháu là quân nhân do quốc gia bồi dưỡng, điểm này cháu sẽ ghi nhớ trong lòng.   Trần Phàm cũng không lau nước mắt, mà đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào khuôn mặt già nua đẫm nước mắt của Trần lão thái gia, gằn từng chữ:   - Cháu không biết con đường sau này mình nên đi như thế nào, nhưng...chỉ cần tổ quốc cùng nhân dân cần cháu đứng ra, cháu sẽ không chối từ, đây là lời cam đoan của cháu đối với ông, cũng là lời thề ngày cháu rời khỏi nơi đó.   - Tốt, tốt, tốt.   Nghe được những lời này của Trần Phàm, Trần lão thái gia nở nụ cười, cười như một đứa bé được cha mẹ thưởng, hắn vừa cười vừa rơi nước mắt:   - Hài tử, cháu thật không làm cho lão già khọm như ông thất vọng. Đợi ngày sau khi ông xuống dưới, ông có thể vỗ ngực hồi báo cho chủ tịch cùng thủ tướng, Trần Quốc Đào ta đời này không sống uổng phí, dù ông có chết đi, lão Trần gia cũng có người kế thừa dòng máu của ông, kế thừa tinh thần xung phong tiến về phía trước.   Có lẽ là quá mức kích động, có lẽ nói chuyện quá nhanh, vừa nói xong Trần lão thái gia lại ho khan lên, hơi thở cũng trở nên cực kỳ dồn dập.   - Lão thái gia!   Trần Phàm thấy thế sắc mặt đại biến, lập tức bước lên nâng lão thái gia, đồng thời nhẹ nhàng vuốt vào sau lưng lão nhân.   Vẻ mặt Trần Chiến cũng lo lắng đi tới.   Mà Tô San đang hoàn toàn bị cảm động, nhìn thấy cảnh này theo bản năng chạy vội tới, đồng thời lo lắng hỏi:   - Lão thái gia, ông làm sao vậy?   - Khái...khái...ông không sao...không có việc gì, đứa ngốc.   Trần lão thái gia kiệt lực điều chỉnh cảm xúc, sau đó vỗ vỗ vai Trần Phàm, buông tay ra hiền lành vuốt ve đầu Tô San, mỉm cười nói:   - Nha đầu ngoan, từ nay về sau, cháu là người của Trần gia.   - Lão thái gia, cháu biết mà, cháu vẫn đang chờ ông chủ trì hôn lễ cho tụi cháu đây.   Tô San nhu thuận đáp.   - Ha ha, tốt, đến khi nào hai cháu kết hôn. ông nhất định chủ trì hôn lễ cho hai đứa.   Trần lão thái gia cười ha ha, trong con ngươi lại hiện lên một tia ảm đạm không dễ dàng phát giác.   Tia ảm đạm kia, che giấu thật sự sâu...rất sâu...   Sâu đến mức không ai phát hiện.   - Tốt lắm, đứa ngốc, đừng lo nói chuyện mãi với lão đầu tử như ông, mang theo Tô nha đầu đi tâm sự cùng cha mẹ cháu đi.   Sau thoáng cười to, Trần lão thái gia đưa ánh mắt nhìn về hướng Trần Phàm.   Trần Phàm gật gật đầu, đang muốn nói gì lại nghe Trần Chiến nói:   - Phàm nhi, mang theo San San lên xe nói đi.   - Ân.   Trần Phàm cũng không có lời dị nghị, hắn biết rõ, có mấy lời quả thật không thích hợp nói ngay lúc này.   Sau đó Trần Phàm mang theo Tô San, cùng Trần lão thái gia và vợ chồng Trần Chiến lên chiếc Hồng Kỳ.   Nguyên bản loại xe Hồng Kỳ bình thường không chứa được nhiều người như vậy, nhưng loại này đủ dài, đủ rộng, thật có thể chứa hết mọi người.   Trong ánh mắt nhìn chăm chú cùng cúi chào của đám binh sĩ, chiếc Hồng Kỳ quay đầu trở về, dần dần biến mất trong tầm nhìn của bọn họ.   - Mấy người các cậu, đi theo tôi.   Khi chiếc Hồng Kỳ đi xa, phía trước đột nhiên chạy tới một chiếc xe hơi, một gã quan quân quân hàm không thấp từ trên xe nhảy xuống, săc mặt nghiêm túc ra lệnh cho mấy binh sĩ canh gác.   Cùng lúc đó, lại có một chiếc xe chạy đến, từ trên xe có mấy binh lính đi xuống, thay thế cho nhóm binh lính đứng gác trước đó.   Trong xe, Trần Phàm ngồi bên cạnh Tôn Á Linh, nắm lấy bàn tay khô vàng của bà, mỉm cười nhìn Tô San nói:   - San San, đây là mẹ anh.   - Mẹ, đây là con dâu mà mẹ ngày nhớ đêm mong, con đã mang về cho mẹ.   Dứt lời, Trần Phàm lại giới thiệu với Tôn Á Linh.   - San...San San, lại đây, cho mẹ nhìn xem.   Nghe được Trần Phàm giới thiệu, Tôn Á Linh gọi Tô San.   - Mẹ.   Tô San không chút do dự, cam tâm tình nguyên hô lên tiếng gọi chỉ sau khi kết hôn nàng mới có thể gọi, bởi vì nàng cảm giác từ lúc mình yêu Trần Phàm, liền chú định đời này nàng sẽ trở thành vợ của Trần Phàm, đồng dạng nàng cũng rõ ràng, người phụ nữ trước mất chưa già đã yếu này, sẽ trở thành mẹ chồng của nàng.   Dứt lời, Tô San cũng giống như Trần Phàm, nắm lấy bàn tay khô vàng của Tôn Á Linh, hai người một trái một phải giống như thần giữ nhà, thủ hộ lấy Tôn Á Linh.   Mẹ...   Nghe được chữ này, cả người Tôn Á Linh chấn động, đôi mắt hoàn toàn đỏ, nước mắt không tự chủ được chảy xuống khuôn mặt ngày càng già cả của bà.   Ánh mắt bà nhìn về phía Tô San đã tràn ngập vẻ từ ái đặc hữu của một vị trưởng bối, còn có vẻ tự trách cùng áy náy không thể hủy diệt.   Bởi vì...bà biết, Tô San trước mắt là thế thân của cô bé còn chưa từng ra đời đã bị vùi thân trong lòng đất vàng kia.   Nhưng thân phận thế thân này, đã quyết định vận mệnh của Tô San.   Theo ý nào đó mà nói, điều này đối với Tô San thật không công bình, đồng dạng Trần gia cũng đã thiếu Tô San rất nhiều...rất nhiều...   Trở lại tiểu viện tận cùng trong quân khu đại viện, Trần lão thái gia cũng không ích kỷ để Trần Phàm cùng Tô San tiếp tục bồi bên cạnh hắn, mà cho hai người đến nói chuyện với vợ chồng Trần Chiến, sắc mặt hắn lại tái nhợt cùng cảnh vệ viên quay về chỗ ở.   - Thủ trưởng, thần sắc của ngài không tốt lắm, hiện tại tôi gọi điện thoại cho quân y tới kiểm tra cho ngài.   Vừa trở lại đại sảnh lầu hai của tiểu viện, cảnh vệ viên chậm rãi dìu Trần lão thái gia ngồi xuống, thần tình lo lắng nói.   Trần lão thái gia lắc lắc đầu:   - Không cần, tiểu Trụ tử, cơ thể của ta bản thân ta rất rõ ràng.   - Không được, thủ trưởng, ngài nhất định phải làm kiểm tra, gần đây thần sắc của ngài thật sự quá kém.   Thân là cảnh vệ viên của Trần lão thái gia, tiểu Trụ tử đối với biến hóa gần đây của lão thái gia đều nhìn thấy rõ, hắn cảm giác được, thân thể Trần lão thái gia thật không bằng trước kia.   Hắn rất rõ ràng, hai năm trước Trần lão thái gia bởi vì việc Trần Phàm rời khỏi Long Nha mà bệnh không dậy nổi, kết quả ở bệnh viện tra ra được là bị ung thư phổi. May mắn chính là bởi vì lão thái gia thường xuyên làm kiểm tra, bệnh tình chỉ thuộc thời kỳ đầu, không thật nghiêm trọng nên thuận lợi chữa khỏi.   Mà sau khi Trần lão thái gia ra viện, bác sĩ vốn dặn lão thái gia mỗi ba ngày đến kiểm tra thân thể một lần, nhưng Trần lão thái gia lại ngại phiền toái nên quyết định mỗi tháng đến một lần, vì chuyện này Trần gia đương đại gia chủ, Trần Kiến Quốc quyền lực ngập trời trong quân ủy lại đến khuyên bảo nhiều lần, đều vô ích mà về, Trần Chiến cũng từng khuyên nhủ nhưng cũng không thể thuyết phục được Trần lão thái gia.   Bởi vì bản thân lão thái gia là một người quật cường.   - Cậu phản rồi.   Ngạc nhiên nghe được lời của tiểu Trụ tử, Trần lão thái gia lập tức phát hóa:   - Cậu còn chít chít méo mó, lão tử một phát băng cậu.   - Thủ trưởng, nếu ngài khăng khăng kiên trì, tôi sẽ đi nói cho Trần Phàm...   Tiểu Trụ tử nghiêm mặt nói.   Nói cho Trần Phàm?   Cả người Trần lão thái gia chấn động, hung hăng trừng mắt quát:   - Cậu dám?   - Thủ trưởng, dù ngày sau ngài một phát bắn chết tôi, tôi cũng sẽ đi.   Tiểu Trụ tử vẻ mặt kiên định.   - Thằng nhóc, ta còn không tin tà a...sắc mặt Trần lão thái gia phát lạnh, theo bản năng làm ra động tác như muốn rút súng, kết quả sờ vào khoảng không...   Lấy thân phận cùng tuổi tác hiện giờ của hắn, tự nhiên sẽ không dùng súng lục.   Vừa sờ hụt, Trần lão thái gia không khỏi ngẩn ra, sau đó ánh mắt hung hăng trừng trừng nhìn tiểu Trụ tử.   Nếu ở bình thường, tiểu Trụ tử bị Trần lão thái gia trừng như vậy đã sớm sợ tới mức hai chân nhũn ra, nhưng hôm nay hắn lại thần kỳ không tránh né ánh mắt lão thái gia, mà là thẳng thắn đón nhận, cảm giác kia giống như đang nói: thủ trưởng, ngài hãy chờ xem, không đáp ứng tôi sẽ đi nói cho Trần Phàm.   Hiển nhiên tiểu Trụ tử rất rõ ràng, nếu Trần Phàm ra mặt nhất định có thể thuyết phục lão thái gia.   Bởi vì Trần Phàm là địa phương nhu nhược duy nhất trong lòng lão gia tử.   - Mẹ ngươi, lão tử từ khi tham gia hồng quân đến bây giờ, còn chưa từng bị người uy hiếp đâu, tiểu tử ngươi cũng dám uy hiếp lão tử.   Lão thái gia tức giận mắng một câu, theo sau bất đắc dĩ thở dài nói:   - Được rồi, cậu đi gọi điện thoại cho quân y, nhưng có một điều kiện tiên quyết: nhất định giữ bí mật.   Nhất định giữ bí mật?   Chẳng lẽ chính bản thân thủ trưởng đã ý thức được điều gì?   Cả người tiểu Trụ tử chấn động, trong con ngươi càng thêm lo lắng.   - Tiểu tử có nghe hay không?   Trần lão thái gia thấy tiểu Trụ tử sững sờ, quát một tiếng.   Tiểu Trụ tử thoáng do dự, cuối cùng cắn răng gật đầu:   - Dạ, thủ trưởng.   Một giờ sau, một gã quân y hơn năm mươi tuổi, thân hình thẳng tắp đứng trong phòng sách, đôi mắt đó ngầu, thần tình lo lắng nhìn lão thái gia muốn nói gì đó lại mở miệng ra, suốt hồi lâu không nói nổi một lời.   - Thân thể của ta bản thân ta hiểu rõ, cho nên cậu cũng không cẩn giấu diếm, có gì thì nói đó.   Thấy vẻ mặt quân y lo lắng, Trần lão thái gia vẫn thản nhiên.   - Thủ trưởng.   Quân y rưng rưng, cắn chặt môi nói:   - Tế bào ung thư trong cơ thể ngài lại xuất hiện, hơn nữa đã hoàn toàn khuếch tán...   - Là thời kỳ cuối phải không?   Lão thái gia không sao cả chỉ cười cười:   - Lão tử đã biết hết thuốc chữa, cho nên mới lười kiểm tra.   - Thủ trưởng, kỳ thật...vẫn còn có biện pháp, trước mắt bên Mỹ đã nghiên cứu ra được kỹ thuật hạng nhất, chữa khỏi cho người bị bệnh ung thư thời kỳ cuối, có một chút xác suất sẽ chữa khỏi...   - Vô nghĩa, bảo lão tử chạy tới địa bàn người Mỹ chữa bệnh? Làm không tốt còn có thể chết bên đó, con mẹ nó lúc đó ngươi bảo ta xuống dưới làm sao đối mặt chủ tịch cùng thủ tướng?   Trần lão thái gia tức giận nói.   - Nhưng...thủ trưởng...Quân y cố gắng nói gì đó.   - Không có nhiều nhưng như vậy.   Trần lão thái gia không kiên nhẫn khoát tay:   - Lão tử nói cho cậu biết, tin tức này nếu truyền ra sẽ tạo ra một loạt phản ứng dây chuyền, ảnh hưởng to lớn, hoàn toàn không phải do cậu tưởng tượng nổi. Cho nên cậu phải nghiêm khắc giữ bí mật cho lão tử, nếu để lộ ra nửa điểm phong thanh, lão tử trị tội cậu, có nghe hay không?   - Thủ trưởng...Nước mắt lướt qua khuôn mặt quân y.   - Ba.   Trần lão thái gia vỗ mạnh bàn, đứng dậy phẫn nộ quát:   - Trả lời lão tử, đây là mệnh lệnh.   - Dạ, thủ trưởng.   Quân y chảy nước mắt, cắn răng gian nan phun ra ba chữ.   - Tốt lắm, lăn xa một chút cho lão tử, người đã hơn năm mươi tuổi, còn khóc sướt mướt như đàn bà, thật không có tiền đồ.   Trần lão thái gia thấy quân y đáp ứng, cười mắng.   - Hô...   Quân y cắn răng, cuối cùng thối lui ra khỏi phòng.   Mất thấy quân y rời đi, Trần lão thái gia thoải mái ngồi trên ghế đằng mộc, cười a a nói:   - Các huynh đệ a, lão tử biết các cậu đều ghen tỵ lão tử ở trên này rong chơi thời gian quá dài rồi, không thể đi xuống uống rượu cùng các cậu. Nhưng các cậu có nghĩ tới hay không a, nếu lão tử không ở đây thêm vài ngày, làm sao đi xuống hồi báo cho chủ tịch cùng thủ tướng tình huống trước mắt của tân Trung Quốc chúng ta đây?   - Nhưng các cậu cũng đừng nóng nảy, lão tử cũng sắp đi xuống, ân, nhanh thôi...   Lời nói hạ xuống, trên mặt Trần lão thái gia không hề có chút vẻ uể oải cùng sợ hãi, chỉ còn lại sự vui tươi thoải mái.   Giờ khắc này, hắn tựa hồ đã nhìn thấy một màn sau khi mình đi xuống sẽ được cùng những huynh đệ từng sinh tử sum họp lại...   Cũng đã nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của các huynh đệ khi mình đang hồi báo công tác cho chủ tịch cùng thủ tướng...