Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 267
Chủ tịch tập đoàn Cao Tường là ai?
Cái đề tài này đã tràn ngập ở trong thương giới Đông Hải, nhưng đến hôm nay vẫn chưa tìm ra đáp án chính xác, điều này khiến cho rất nhiều người phải tò mò.
Trong đó, một số thành viên cao tầng muốn thông qua buổi họp lần này, tận mắt nhìn thấy dung nhan của vị chủ tịch tập đoàn thần bí kia. Nhưng lúc này xem ra, căn bản vẫn là chưa hoàn thành được tâm nguyện.
Trừ bỏ vị trí chủ tịch ra, bên tay trái chủ tịch vẫn còn bảo lưu một chiếc ghế trống. Nếu như nói không nhìn thấy dung nhan của chủ tịch tập đoàn Cao Tường khiến cho nhiều người phải thất vọng. Vậy thì cái ghế vắng vẻ kia, càng làm cho nhiều người phải tò mò hơn bình thường. Bọn họ tò mò, cái vị trí kia rốt cuộc là muốn dành cho nhân vật nào.
Dù sao, nếu như trợ lý của chủ tịch muốn tham gia hội nghị, bình thường đều đứng bên cạnh chủ tịch mà không được ngồi xuống họp cùng.
- Reng...reng...
Đột nhiên, nguyên bản trong gian phòng hội nghi đang im lặng, bỗng dưng vang lên tiếng chuông di động, thanh âm vừa vang lên, cơ hồ tất cả mọi người đều đem ánh mắt quẳng ném về phía một người đàn ông trung niên đang ngồi ở phía sau trong phòng họp.
Người đàn ông trung niên đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng Kế Hoạch - Tổng Họp của tập đoàn Cao Tường, vừa nhìn thấy một màn này, tiểu tân can trực tiếp nhấc lên tận cổ họng. Trên khuôn mặt bình tĩnh toát ra vẻ khẩn trương. Theo sau cố gắng kiềm chế xuống, ở dưới ánh mắt soi mói của đám người, rút di động ra, nhìn thấy rõ ràng là số máy của nhân viên cấp dưới gọi tới.
Trầm ngâm một chút, người đàn ông trung niên đứng lên, hướng mọi người bày ra nụ cười áy náy. Sau đó bước ra ngoài, chuyên máy nghe, dùng ngữ khí bất hảo chất vấn:
- Chẳng lẽ cô không biết là tôi đang họp sao?
- Lưu trưởng phòng, phải quấy nhiễu ngài trong lúc này, tôi thực xin lỗi. Nhưng có một chuyện thập phần quan trọng, tôi phải hướng ngài bẩm báo.
- Chuyện gì?
Cơn tức giận của người đàn ông trung niên thoáng dịu xuống. Trên thực tế, sở dĩ hắn nghe máy cũng là vì nghĩ nhân viên cấp dưới đang có chuyện tình quan trọng muốn báo cáo. Dù sao, nhân viên cấp dưới của hắn, cũng biết ngày hôm nay có ý nghĩa như thế nào.
- Nhân viên tiếp tân dưới đại sảnh tầng một báo cáo, có một vị tiểu thư tên là Điền Thảo muốn gặp Dương tiên sinh, hơn nữa vị tiểu thư kia nói, nàng và Dương tiên sinh đã có hẹn trước, và còn muốn lên tham dự hội nghị.
- Thành viên cao tầng của tập đoàn đều ở trên này đó, cô ta muốn lên đây làm gì?
Lưu trưởng phòng nói xong, trong đầu hiện lên hai cái ghế còn trống, tâm tư khẽ động, ngữ khí liền chuyển biến:
- Đợi một chút...Cô nói vị tiểu thư kia đã có hẹn trước cùng Dương tổng, muốn lên đây tham dự hội nghị ư?
- Phải.
- Vị tiểu thư kia tên gọi là gì?
- Điền Thảo.
Sau nửa phút đồng hồ, Lưu trưởng phòng cúp máy, nhưng không có trở về phòng họp ngay, mà trầm ngâm suy tư lộ ra biểu tình cổ quái. Hắn không phải người ngu, tương phản, có thể được tuyển chọn đảm đương chức vụ trưởng phòng Phòng Kế Hoạch - Tổng Họp của tập đoàn Cao Tường, năng lực của hắn là không thể hoài nghi. Tại hắn xem ra, nếu cấp dưới báo cáo, người kia muốn tìm Dượng Viễn, hơn nữa còn đòi lên đây tham gia hội nghị, tự nhiên cũng không phải giả.
Chẳng lẽ là chủ tịch? Hoặc chủ nhân của chiếc ghế trống bên cạnh vị trí chủ tịch ư?
Mang theo nghi hoặc trong lòng, Lưu trưởng phòng hít sâu hai ngụm dưỡng khí, đẩy cánh cửa phòng hội nghị ra, ở trong biểu tình nghi hoặc của mọi người, nhanh chân bước tới bên cạnh Dương Viễn, cúi người xuống, hạ thấp giọng bẩm báo:
- Dương tổng, dưới đại sảnh tầng một, có một vị tiểu thư tên là Điền Thảo muốn gặp ngài.
Điền Thảo!
Vừa nghe thấy hai chữ này, Dương Viễn toàn thân chấn động. Theo sau, hắn cật lực điều chỉnh cảm xúc, trầm giọng nói:
- Chư vị, tôi đi ra ngoài một lúc, rất nhanh sẽ trở lại, các vị hãy tiếp tục đi.
Dứt lời. Dương Viễn không giải thích nhiều, thậm chí không có trao đổi cùng đám người Hoàng Phủ Hồng Trúc và Tô Thanh Hải, mà trực tiếp nhanh chân bước ra khỏi phòng họp.
Hai phút sau, ở dưới biểu tình trợn mắt há hốc mồm của nữ nhân viên tiếp tân trong đại sảnh tầng một. Dương Viễn thân là giám đốc điều hành vội vàng chạy xuống, trực tiếp bước tới bên người Điền Thảo, diễn cảm cung kính dò hỏi:
- Xin hỏi, cô có phải là Điền tiểu thư hay không?
- Chào ông, tôi là Điền Thảo.
Lúc này Điền Thảo bình tĩnh đứng dậy, lễ phép trả lời.
Nhìn cô gái trẻ gương mặt đỏ hồng vì thời tiết lạnh giá, Dương Viễn cung kính vươn tay phải ra:
- Chào cô, tôi là Dương Viễn.
Đối với Dương Viễn chủ động lấy lòng, Điền Thảo không có tránh né, cũng không hoảng hốt, mà vươn bàn tay lạnh buốt ra, cùng bắt tay với Dương Viễn, nói:
- Thực xin lỗi. Dương tiên sinh. Trần Phàm nói với tôi, nhắc tôi đúng tám giờ phải đến tìm ông, nhưng bởi vì mưa tuyết quá lớn, ngồi xe bus nên đã chậm trễ mất một tiếng đồng hồ.
- Không sao.
Dương Viễn ảm đạm cười, sau đó trầm ngâm nói:
- Dựa theo an bài của Trần tiên sinh, hôm nay cô cần phải tham dự hội nghị cao tầng của tập đoàn. Hội nghị đã bắt đầu từ lúc tám giờ, nhưng vẫn còn kịp, xin mời!
Theo sau, ở dưới ánh mắt kinh ngạc chăm chú của toàn bộ nhân viên dưới đại sảnh tầng một, Dương Viễn mang theo Điền Thảo đi vào thang máy, chỉ có thành viên trong ban giám đốc mới được sử dụng, tiến lên lầu.
- Linh Linh, cô bé kia là ai?
Ngay khi Dương Viễn mang theo Điền Thảo rời đi, lập tức có nhân viên hiếu kỳ, chạy tới gần nữ nhân viên tiếp tân dò hỏi.
Nữ nhân viên tiếp tân tên Linh Linh, bị lời nói của đồng nghiệp kéo trở về hiện thực, nuốt khan một ngụm nước miếng, thần tình khiếp sợ nói:
- Hình như...tên là Điền Thảo.
- Cô bé đó là ai? Vì sao có thể làm cho Dương tổng phải đích thân xuống dưới nghênh đón?
- Tôi cũng không biết, bất quá nàng nói, nàng đã có hẹn trước với Dương tổng, nhưng còn muốn tham gia hội nghị cao tầng.
Tham gia hội nghị ư?
Nghe được bốn chữ này, toàn bộ nhân viên đều choáng váng đầu óc. Nhất là Linh Linh, lúc trước nàng nghe Điền Thảo nói rằng muốn lên tham gia hội nghị cao tầng của tập đoàn Cao Tường, thì nàng căn bản là không hề tin tưởng, cũng không có lý do gì để tin tưởng Điền Thảo.
Nhưng hiện giờ, sự thật đã tặng cho nàng một cái tát vang dội. Nàng hiểu rõ ràng, nếu như Dương Viễn đã đích thân xuống dưới nghênh đón, vậy lúc trước Điền Thảo nói muốn lên tham dự hội nghị, tuyệt đối cũng không phải là đang nói đùa.
- Mọi người nói xem, cô ấy có phải là vị chủ tịch thần bí của chúng ta hay không?
- Rất có khả năng này, vừa rồi mọi người có nhìn thấy Dương tổng đối với nàng thực khách khí hay không ah?
- Không đúng, vừa rồi tôi mơ hồ nghe thấy, Dương tổng nói rằng an bài của Trần tiên sinh, mà nàng cũng nhấc đến cái người tên là Trần...gì đó?
- Nói như thế, cái vị Trần tiên sinh kia, mới là chủ tịch của chúng ta ư?
- Hèm...không nói nữa, Vương quản lý đến kìa.
Theo sau, nhóm nhân viên công tác dưới đại sảnh tầng một, đều thu hồi tâm tư bát quái trong lòng, cẩn thận làm việc, ở phía trước, có một nữ nhân dáng người đầy đặn, thân mặc trang phục văn phòng, đeo mắt kiếng, đang nhanh chân bước tới đại sảnh.
- Lộp bộp... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Tiếng giày cao gót của nữ nhân này giẫm xuống thảm sàn, phát ra những thanh âm trầm đục, thanh âm kia như ma âm từ dưới địa ngục truyền lên, đánh thẳng vào nội tâm của nhóm nhân viên đang làm việc dưới đại sảnh, khiến cho các nàng khẩn trương không thôi.
Trong đó có Linh Linh là tốt khẩn trương nhất. Bởi vì, nàng đã muốn ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện tình lần này. ở nàng xem ra, chuyện này rất có thể sẽ khiến cho nàng bị đuổi việc...
Làm nhân viên tiếp tân trong đại sảnh tầng một của tập đoàn Cao Tường, đủ khiến cho 90% nhóm mỹ nhân thành phần tri thức ở Đông Hải phải hâm mộ ghen tị. Nàng tự nhiên không muốn buông tha công tác này.
- Linh Linh. Lưu trưởng phòng nhờ tôi báo cho cô biết, cô làm rất tốt.
Trong khi Linh Linh đang khẩn trương lo lắng bất an, thì nữ nhân dáng người đầy đặn bước tới trước bàn tiếp tân, mỉm cười nói:
- Bắt đầu từ ngày mai, cô không cần phải làm việc ở dưới quầy tiếp tân này nữa. Dựa theo ý tứ của Lưu trưởng phòng, cô sẽ đảm đương vị trí trợ lý cho ông ấy.
Trợ lý của Lưu trưởng phòng ư?
Vừa nghe thấy nữ nhân dáng người đầy đặn nói như thế, toàn bộ nhân viên công tác ở dưới đại sảnh đều ngây ra. Thậm chí...tựu ngay cả nữ nhân dáng người đầy đặn cũng mang theo biểu tình hâm mộ trên khuôn mặt, về phần Linh Linh...Nàng đang trợn mắt há mồm ra, toàn thân cứng như khúc gỗ, ngay tại chỗ.
Một bước lên trời. Đây chính là hình vẽ miêu tả chân thực nhất dành cho nàng.
Đối với tất cả những chuyện này, Điền Thảo cũng không hề hay biết. Lúc này nàng ở dưới sự dẫn đường của Dương Viễn, đi lên gian phòng hội nghị ở trên tầng cao nhất. Thoáng dừng bước, Dương Viễn quay đầu liếc mắt nhìn Điền Thảo, thấy diễn cảm bình tĩnh của nàng thì âm thầm kì quái, cảm thán nhãn quang của Trần Phàm đồng thời không hề do dự, trực tiếp đẩy cánh cửa gian phòng hội nghị ra.
Cửa vừa mở, hết thẩy tình huống bên trong gian phòng hội nghị, đều rơi vào trong mí mắt của Điền Thảo. Phía trước, Dương Viễn đã muốn bước chân vào trong phòng họp, mà tất cả mọi người bên trong cũng đang quẳng ném ánh mắt ra ngoài cửa.
Khi bọn hắn nhìn thấy một cô gái trẻ phong cách ăn mặc cổ quái, thậm chí có thể nói là quê mùa, đang đứng ở ngoài cửa, thì tất cả mọi người đều lặng xuống.
Đối với những chuyện này, Điền Thảo chỉ cảm thấy toàn thân căng cứng lên, dưới chân như đeo đá nặng ngàn cân bình thường, làm cho cước bộ vô pháp di chuyển.
- Điền Thảo, không cần khẩn trương, càng không thể làm cho hắn thất vọng!
ở trong lòng nàng thầm nhủ một câu. Theo sau, ngay khi Dương Viễn dừng bước, hướng mọi người giới thiệu, thì nàng đã ngẩng cao đầu, ưỡn lưng, hiên ngang tiến vào bên trong phòng họp.
Ở một khắc này, thời gian như muốn ngừng trôi.
Cảnh tượng này, đã khắc sâu vào nội tâm của mỗi người đang ở trong phòng họp, thẳng đến ngày bọn hắn vùi vào trong đất cát, cũng không sao quên được. Bởi vì...Ngày hôm nay, cô gái bím tóc đuôi ngựa kia, sẽ bước ra bước đầu tiên, trên con đường của một truyền kỳ trong thương giới.
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
123 chương
135 chương
91 chương
227 chương
79 chương
20 chương
108 chương