- Hoàng Phủ tiểu thư!   Nghe được thanh âm mở cửa, Độc Nhất Đao theo phản xạ có điều kiện bắn lên khỏi ghế, nhìn thấy là Hoàng Phủ Hồng Trúc, hắn chợt ngẩn ra, lập tức trong con ngươi hiện lên một tia hưng phấn.   Không tiếng trả lời, Hoàng Phủ Hồng Trúc lập tức đi tới bên cạnh Sở Qua, lo lắng nhìn một lúc mới ngẩng đầu nhìn Độc Nhất Đao, hỏi:   - Tiểu Qua, hắn thế nào?   - Hồi tiều thư...   Độc Nhất Đao nghiêm túc đáp:   - Thiếu gia bởi vì rớt vào trong đầm nước, bị hàn khí xâm lấn, sau do thời tiết quá mức rét lạnh, nên bị sốt cao. Nhưng sau khi trải qua cứu chữa hiện tại đã bớt sốt, do thể cốt thiếu gia có chút suy yếu, nên vẫn bị hôn mê, bác sĩ nói không trở ngại, điều dưỡng hai ngày sẽ khỏe lại.   - Hô!   Nghe Độc Nhất Đao vừa nói như thế, Hoàng Phủ Hồng Trúc không khỏi thở dài một hơi.   - Tiểu thư, cô không sao chứ?   Thấy nàng không nói, Độc Nhất Đao vốn luôn ít nói lại phá lệ chủ động mở miệng hỏi.   Hoàng Phủ Hồng Trúc khẽ lắc đầu:   - Tôi không sao.   - Trần tiên sinh đâu? Sao không thấy tới...Tuy rằng Độc Nhất Đao không tin Trần Phàm sẽ chết trong tay đám Ninja, nhưng Trần Phàm không xuất hiện nhiều ít làm cho hắn có chút nghi hoặc.   Nghe được câu hỏi, thân thể mềm mại của Hoàng Phủ Hồng Trúc khẽ run lên, trong con ngươi tràn ngập vẻ lo lắng thật sâu:   - Tôi cũng không biết hắn đã đi nơi nào...   Độc Nhất Đao ngạc nhiên!   Sau đó Độc Nhất Đao vốn định hỏi điều gì, nhưng nhìn thấy cảm xúc của Hoàng Phủ Hồng Trúc tựa hồ không tốt lắm, khó xem, không dám hỏi ra miệng mà nhíu mày suy tư rốt cục Trần Phàm đã xảy ra chuyện gì.   Trong lúc nhất thời, trong phòng bệnh lại khỏi phục sự yên lặng. Đôi mày Hoàng Phủ Hồng Trúc gắt gao nhãn lại, đã hình thành như một chữ "xuyên".   Sau khi Trần Phàm rời đi Vân Sơn, nàng liền mất đi tin tức của hắn, mà bởi vì lúc Trần Phàm cứu nàng trên núi, đã rơi mất di động, căn bản không thể liên hệ.   - Hô!   Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Hoàng Phủ Hồng Trúc phun ra một hơi, lại nhìn phía Độc Nhất Đao:   - Anh ở đây chiếu cố tiểu Qua, tôi muốn đi xử lý một chuyện.   - Dạ, tiểu thư!   Độc Nhất Đao vội vàng cúi đầu trả lời.   Lại nhìn thoáng qua Sở Qua, Hoàng Phủ Hồng Trúc không hề dừng lại, trực tiếp đứng dậy rời đi.   Trước mắt đám đại lão Hồng Trúc bang cùng những tinh nhuệ đều bị võ cảnh mang đi, điều này đối với Hồng Trúc bang mà nói không thể nghi ngờ là đả kích trí mạng, tuy rằng Trần Phàm trước khi rời đi có nói với Phương Chí Cương sẽ trợ giúp nàng xử lý việc này, nhưng nàng cũng là một người không cam lòng chờ đợi kết quả, cũng không có thói quen đem toàn bộ trứng đặt chung trong một cái giỏ.   Trước khi Trần Phàm ra mặt xử lý việc này, nàng chuẩn bị vận dụng mạng lưới quan hệ bạch đạo của Hồng Trúc bang đến xử lý chuyện này, đem khó khăn giảm xuống thấp nhất.   Đối với hết thảy chuyện này, Trần Phàm cũng không biết rõ tình hình.   Vào lúc này hắn vẫn đang ở trong biệt thự của Lý Dĩnh.   Sau lần phóng túng phát tiết, hắn lại giống như lần đầu tiên, lâm vào trong hôn mê.   Lần này Lý Dĩnh cũng không tiếp tục đẩy ngược Trần Phàm, mà cả người mềm nhũn nằm bên cạnh hắn, thân thể mềm mại đỏ hồng, mồ hôi đầm đìa.   Trước đó Trần Phàm tàn phá nàng suốt một giờ, đem toàn bộ khí lực cùng tinh lực của nàng ép khô, khi vừa chấm dứt ngay cả khí lực nhúc nhích ngón tay nàng đều không có.   Không biết qua bao lâu, Lý Dĩnh cố nén sự mõi mệt cùng hơi đau đớn trong người chậm rãi bước xuống sô pha, để chân trần đi về hướng phòng tắm.   Sau khi tiến vào phòng tắm, Lý Dĩnh cũng không lập tức tắm rửa, mà lấy khăn mặt nhúng nước nóng, thoáng vắt khô lại quay trở về bên người Trần Phàm.   Nhìn Trần Phàm đã thở lại đều đều, gương mặt cũng đã khỏi phục bình thường, Lý Dĩnh cầm lấy khăn mặt nhẹ nhàng giúp Trần Phàm lau đi mồ hôi cùng vết máu trên người.   Khi đang lau chùi vết máu màu đỏ hồng bị gió lạnh thổi khô thành màu đỏ đen, đôi mày Lý Dĩnh không khỏi cau chặt lại, thông qua cuộc điện thoại khi nãy của Tiết Cường, nàng có thể kết luận trước khi Trần Phàm gặp nàng đã gặp phải nguy cơ gì đó. Mà sở dĩ bệnh tình Trần Phàm phát tác, hoàn toàn là bởi vì nguy cơ đó.   Trong lúc đang lau, Lý Dĩnh bỗng nhiên tràn ngập ra một ý tưởng điên cuồng muốn dùng quan hệ trong tay mình đi điều tra rốt cục Trần Phàm đã xảy ra chuyện gì.   Ý tưởng chợt lóe lên, cuối cùng Lý Dĩnh đã bỏ qua ý nghĩ này.   Trực giác nói cho nàng biết. Trần Phàm không thích nàng làm như vậy.   Khi Lý Dĩnh lau thân thể Trần Phàm thêm lần thứ hai, rốt cục Trần Phàm tỉnh lại.   Khác với lần hồi tỉnh lúc trước sau khi bệnh tình phát tác, lần này tỉnh lại, trong con ngươi Trần Phàm vẫn còn lưu lại quang mang khát máu, trên người vẫn lưu lại sát ý cùng lệ khí lẫm nhiên.   - Anh đã tỉnh.   Thấy Trần Phàm tỉnh lại, Lý Dĩnh vội vàng dừng động tác, vẻ mặt tươi cười vui vẻ.   Nguyên bản bởi vì hôn mê, sau khi tỉnh lại ý thức của Trần Phàm hơi có chút mơ hồ, nghe được lời của Lý Dĩnh theo bản năng liền nhìn về phía nàng.   Ngay sau đó khi hắn nhìn thấy cả người Lý Dĩnh hoàn toàn khỏa thân thì không khỏi ngẩn ra, sau đó nhìn thấy hết mọi thứ, trong lòng cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.   - Thật có lỗi, tôi...   Trần Phàm hé miệng, cố gắng nói gì đó.   Nhưng không đợi Trần Phàm nói luôn câu kế tiếp ra miệng, Lý Dĩnh liền ngồi xồm người xuống, chìa bàn tay trắng noãn, bưng kín miệng Trần Phàm ôn nhu nói:   - Cái gì cũng không cần nói, hết thảy đều là em tự nguyện, em không trách anh.   Khi nói chuyện, Lý Dĩnh không khỏi nhớ tới trường hợp điên cuồng trước đó, nguyên bản khuôn mặt đã khỏi phục bình thường lại bò lên một luồng đỏ ửng.   Mà Trần Phàm lại ngầm thở dài, theo bản năng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Lý Dĩnh.   Lần trước bởi vì bệnh tình Trần Phàm phát tác mà cùng Lý Dĩnh phát sinh quan hệ, làm Lý Dĩnh không biết làm sao xử lý mối quan hệ của hai người, trên thực tế Trần Phàm cũng giống như vậy.   Hắn cũng không biết nên làm sao xử lý mối quan hệ với Lý Dĩnh.   Hiện giờ lại bởi vì bệnh tình phát tác cùng Lý Dĩnh tiếp tục phát sinh quan hệ, Trần Phàm hiểu được mình và Lý Dĩnh sau này chỉ sợ sẽ gắt gao trói buộc cùng một chỗ.   Thứ nhất hắn cảm thấy được nếu như mình vứt bỏ Lý Dĩnh, lương tâm sẽ áy náy, tuy rằng hắn không tính là người tốt lành gì, lại càng không phải là nam nhân tốt chuyên nhất, nhưng cũng là một nam nhân biết chịu trách nhiệm.   Có một số việc nếu đã làm, như vậy phải nên gánh vác trách nhiệm.   Đây là sư phụ hắn từng dạy hắn, hắn luôn ghi khắc trong tâm khảm.   Còn nữa. Trần Phàm có thể rõ ràng cảm giác được, giống như lời của Dai Fu đã nói, lúc này bệnh tình phát tác so với dĩ vãng lại càng thêm lợi hại, tuy rằng trước đó thông qua việc phóng túng tạm thời áp chế được lệ khí, nhưng lệ khí cũng không hoàn toàn tiêu tán, cũng không hoàn toàn bị áp chế, mà tiềm phục tận sâu trong nội tâm, một bộ như muốn rục rịch trồi lên.   Mà bởi vì liên tục hai lần thông qua thân thể Lý Dĩnh để phát tiết, áp chế lệ khí, trong bất tri bất giác Trần Phàm đã phát nghiện thân thể Lý Dĩnh.   Giống như lúc trước bị nghiện thân thể của Dai Fu.   - Làm sao vậy?   Nhu thuận dựa vào trong lòng Trần Phàm, Lý Dĩnh làm như đã nhận ra Trần Phàm đang thở dài, nhịn không được hỏi.   Trần Phàm cúi đầu, dừng trên khuôn mặt không vì tuổi tác của Lý Dĩnh mà có nếp nhăn nào, than thở nói:   - Thật xin lỗi, tuy rằng giữa chúng ta đã đến bước này, nhưng tôi không thể cho em được tương lai em muốn, thậm chí cả một lời hứa hẹn tốt đẹp cũng không thể cho em...   Hiển nhiên. Trần Phàm vô cùng hiểu rõ tính khí của Lý Dĩnh, biết Lý Dĩnh là loại phụ nữ yêu thích một cuộc sống bình an hạnh phúc.   Nghe được lời nói của Trần Phàm, thân thể Lý Dĩnh kịch liệt chấn động, trầm mặc không nói.   - Kỳ thật...em ngay từ đầu đã dự đoán được kết quả này, em...không trách anh.   Vài giây sau, ngay khi Trần Phàm lại định mở miệng, Lý Dĩnh khe khẽ thở dài nói:   - Muốn trách thì chỉ có thể trách chính mình. Là do chính mình không khống chế nổi bản thân, không đúng lúc cùng anh phân rõ giới hạn, sau lưng San San lại triền miên dây dưa với anh không ngớt.   San San.   Nghe được hai chữ này, trong lòng Trần Phàm vừa động, sắc mặt khẽ biến.   - Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, em cũng cảm giác mình thật thấp hèn, em cùng những kẻ phá hoại hạnh phúc người khác như trên ti vi cũng chẳng có gì khác nhau.   Lý Dĩnh mở miệng lần nữa, bên trong giọng nói mang theo vẻ tự giễu cùng bất đắc dĩ thật sâu:   - Nhưng Trần Phàm, em không khống chế nổi chính mình!   - Thật sự không khống chế nổi! Em cũng không biết vì sao mình lại như vậy, tuy rằng em biết làm như vậy thật thấp hèn, rất xin lỗi San San, nhưng em đã hoàn toàn hãm sâu đi vào, không thể tự kiềm chế!   Nói tới đây, Lý Dĩnh bỗng nhiên đề cao thanh âm:   - Trần Phàm, em đã rất yêu anh, chẳng sợ một đời bêu danh, cuối cùng hai bàn tay trắng, em cũng không hối hận!   Lời vừa nói ra, Lý Dĩnh ngẩng đầu nhìn phía Trần Phàm, trên mặt tràn ngập kiên định.   Đó là một loại kiên định của một nữ nhân nhu nhược mới có.   Phần kiên định kia, không thua gì tín ngưỡng của Điền Thảo cùng sự chấp nhất của Trương Thiên Thiên.