Chứng kiến những tia tà niệm toát ra từ trong ánh mắt của ba gã thanh niên, nguyên bản Trương Thiên Thiên đang suy yếu, cũng không hiểu từ đâu xông ra một cỗ khí lực, cả người đứng thăng lên, khỏi phục hình dáng lãnh tĩnh nguyên bản. Dùng ánh mắt cao ngạo nhìn ba gã thanh niên bất lương, lạnh lùng nói:   - Thừa lúc bạn trai tôi còn chưa đến, tốt nhất là các người hãy lăn ra xa. Nếu không, chờ hắn tới đây, các người muốn chạy cũng không còn kịp nữa đâu.   Bao nhiêu năm qua, những người Trương Thiên Thiên giao tiếp, không phải giàu sang thì cũng là quý nhân, có giao tế quảng bác, tự nhiên nàng có thể phơi bày ra khí thế của hạng người ăn trên ngồi trước. Hơn nữa trang phục trên người nàng, giày, túi xách đều là những trang sức phi thường xa xỉ. điều này vô hình trung đã nói cho ba gã thanh niên bất lương kia biết, thân phận của nàng không hề đơn giản.   Lời nói này, thật sự đã hù dọa ba gã thanh niên bất lương kia không ít. Diễn cảm tươi cười trên mặt ba gã thanh niên nháy mất cứng đờ, trong nhãn tình nhìn về phía Trương Thiên Thiên cũng lộ ra một tia chần chừ.   - Hai huynh đệ. đừng nghe con ranh này hồ nháo, xem bộ dạng này của nàng hơn phân nửa là bị người yêu đá đít rồi.   - Đúng thế, coi như bạn trai nàng là nhân vật không tầm thường thì sao. Hiện giờ nàng như hổ lạc xuống bình thương, bị khuyển bắt nạn!   - Đúng vậy, chết dưới váy hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Hôm nay có thể chơi nàng, cho dù phải chết, lão tử cũng cam tâm tình nguyện!   Ngắn ngũi chần chừ qua đi, gã thanh niên cầm đầu cất mái tóc húi cua, trên cánh tay có xâm hình liền mởmiệng bơm hơi. Khiến cho hai gã khác cũng bất chấp hết thảy.   Thấy cảnh tượng này, trong lòng Trương Thiên Thiên không khỏi nhảy dựng lên. Nàng biết, ngay từ đầu không hăm dọa được ba tên thanh niên này, thì nàng sẽ rơi vào tình huống phi thường nguy hiểm. Hiểu rõ điểm này, đồng thời Trương Thiên Thiên theo bản năng lùi dần về phía sau, trực tiếp dựa vào thành lan can bằng sắt.   Hành động này của Trương Thiên Thiên, càng khiến cho ba gã thanh niên bày ra hình dáng hung hăng càn quấy, một tia băn khoăn cuối cùng trong lòng ba người cũng hoàn toàn biến mất. ơ dưới dục hỏa công tâm, bọn chúng không hẹn mà đồng thời bước về phía Trương Thiên Thiên.   Trông thấy hành động này của ba tên thanh niên, Trương Thiên Thiên thần sắc trở nên cực kỳ khó coi, mau chóng liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, bỗng nhiên nhìn về phía sau lưng ba gã thanh niên kinh hô:   - Lão công, mau tới đây cứu em.   Bỗng dưng nghe Trương Thiên Thiên nói như vậy, ba gã thanh niên theo bản năng quay đầu nhìn lại. Thừa dịp này, Trương Thiên Thiên liền dùng hết khí lực toàn thân, mau chóng chạy sang phía bên trái.   - Chúng ta bị lừa rồi!   Trương Thiên Thiên còn chưa chạy được bao xa, thì ba gã thanh niên bất lương đã quay đầu nhìn lại, diễn cảm trên mặt mang biểu tình tức giận hô lên.   - Con ranh này, hôm nay mày chết chắc rồi.   Gã thanh niên đầu húi cua trong đó, nhất thời căm phẫn, ra chân xông tới phía trước.   Trương Thiên Thiên chứng kiến tình huống này, đành phải dừng bước, theo bản năng nép sát vào hàng lan can bên phía tay trái. Còn ba gã thanh niên bất lương thì dàn trận thành nửa hình vòng tròn, bao vây quanh nàng.   Năm mét, bốn mét, ba mét...   Ba bước, hai bước, một bước   Khi ba gã thanh niên muốn áp sát tới gần. Trương Thiên Thiên liền chuyển sườn về phía sau. Trong khoảnh khắc nàng mon men tới một chỗ thủng. Chẳng biết vì sao, khung hàng rào lan can ở chỗ này bị dỡ xuống, nếu bước qua phía sau, liền sẽ rơi thẳng xuống sông.   Dư quang trong mắt nhìn thấy nước sông cuồn cuộn chảy xiết. Trương Thiên Thiên không di chuyển nữa, mà cắn răng nói:   - Nếu các người còn bước tới nữa, tôi sẽ nhảy xuống dưới sông đó.   Ba gã thanh niên bất lương lúc này cũng nhìn thấy Trương Thiên Thiên đã đứng ngay trước mép bờ sông, chỉ cần di chuaêrn về phía sau thêm một bước, thì sẽ bị ngã xuống sông. Vì thế, lúc này nghe thấy Trương Thiên Thiên cảnh cáo, bọn chúng không hẹn mà đồng thời dừng bước, dường như cũng sợ Trương Thiên Thiên sẽ nhảy xuống bên dưới quyên sinh.   Thời gian ở một khắc này giống như ngừng trôi, Trương Thiên Thiên trong lòng tuy rằng sợ hãi vô cùng, nhưng cũng phơi bày ra biểu tình bằng bất cứ giá nào.   Mà ba gã thanh niên bất lương thì không khỏi chần chừ do dự.   - Có bản lĩnh cô nhảy thử xem!   Qua vài giây đồng hồ, gã thanh niên đầu húi cua hạ quyết tâm mở miệng. Đồng thời cấp tốc lao về phía Trương Thiên Thiên, cố gắng trước khi nàng nhảy xuống bên dưới sông, vươn tay ra túm lấy nàng.   Gã thanh niên đầu húi cua vừa hành động, lập tức khiến cho tia hy vọng cuối cùng của Trương Thiên Thiên tan biến. Nàng khẽ cắn môi, sau đó xoay người, dứt khoát nhảy xuốngbên dưới dòng sông.   Gió đêm vờn qua, thổi tung mái tóc dài cùng trang phục dạ hội trên người của Trương Thiên Thiên, đang dang rộng hai tay đón lấy gió đêm, nàng nhịn không được ngoái đầu nhìn thoáng qua phía sau. Ánh mắt, dường như muốn tỏ vẻ rằng nàng rất lưu luyến với cái thế giới này. Ánh mắt, dường như đang muốn tìm kiếm thân ảnh đã khắc sâu trong trái tim của nàng. Dưới bầu trời đêm, hai hàng lệ châu theo trong vành mắt chày ra, khiến cho tầm nhìn của nàng liền trở nên có chút mơ hồ.   Trong lúc hoàng hốt, nàng trông thấy một thân ảnh quen thuộc, cái thân ảnh kia đã phóng tới bên người nàng...Là hắn ư?   Trương Thiên Thiên ở trong lòng thầm hỏi với chính mình.   Là hắn!   Trương Thiên Thiên trong lòng chấn động.   - Bá!   Trần Phàm hung hăng chạy tới bên người Trương Thiên Thiên, tay phải nhanh như thiểm điện vươn ra. đem vòng eo mảnh khảnh của nàng ôm vào trong lòng. Cùng lúc này, bởi vì nguyên nhân quán tính, khiến cho Trần Phàm và Trương Thiên Thiên như sắp cùng nhau rơi xuống bên dưới dòng sông bình thường.   Nguyên bản vì Trương Thiên Thiên nhảy xuống sông, mà ba gã thanh niên bất lương bị hoàng sợ không nhỏ. Vừa trông thấy Trần Phàm xuất tràng giống như quỷ mị, đem Trương Thiên Thiên kéo vào trong lòng, thì bọn chúng nhất thời theo trong nỗi khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, xoay người bỏ chạy.   Hiển nhiên, ba người thông qua hành động cứu viện không tưởng của Trần Phàm, đã nhìn ra Trần Phàm là một gã ngoan nhân. Lưu manh giống như bọn hắn mà nói, bình thường đều là mềm nắn rắn buông. Nếu Trần Phàm là một gã ngoan nhân, thì tự nhiên bọn hắn sẽ không dám vỗ tay gọi nhịp.   Ba người khiến cho Trương Thiên Thiên phải nhảy xuống sông. Nếu không phải Trần Phàm đuổi tới đúng lúc, Trương Thiên Thiên liền sẽ rơi vào tình huống cửu tử nhất sinh, ở dưới tình huống như thế này, Trần Phàm sẽ buông tha cho ba gã kia chạy trốn thành công hay sao?   Đáp án khẳng định là:   - Sẽ không!   - Sưu.   Mắt thấy ba người muốn chạy trốn. Trần Phàm nhanh chóng buông Trương Thiên Thiên ra. đạp chân xuống đất, mượn theo lực phản chấn, giống như dã báo săn mồi bình thường, hung mãnh chồm lên.   Trần Phàm lao tới phía sau gã thanh niên bất lương chạy cuối cùng, đùi phải giương lên đá ra, nhắm thẳng vào bắp đùi của gã thanh niên kia.   Một cước này, Trần Phàm mượn theo lực phản chấn, cho nên lực lượng khũng bố tới cực điêm, chân còn chưa tới, mà đã nghe thấy thanh âm xé gió vang lên rồi.   Gã thanh niên chạy cuối cùng chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến một cơn lãnh phong, nhất thời sắc mặt đại biến, cố gắng muốn gia tăng tốc độ.   - Răng rắc!   Nhưng không chờ gã thanh niên này gia tốc, một cước khũng bố của Trần Phàm đã trực tiếp đánh hắn ngã sấp xuốngđất.   - Phanh!   Xương đùi gãy, gã thanh niên chạy cuối cùng theo quán tính, hung hăng nện xuống bên dưới lòng đường.   - Răng rắc!   Lại thêm một thanh âm giòn tan nữa vang lên, gã thanh niên chạy cuối cùng, sống mũi đập xuống dưới lòng đường, trực tiếp gãy nát, máu tươi giống như suối phun bình thường, hung hăng trào ra.   Vừa nghe thấy thanh âm này, hai gã bất lương chạy phía trước, trong lòng chấn động, cước bộ dưới chân nhất thời dừng lại.   - Bá!   Ngay trong khoảnh khắc hai gã này dừng chân, song chưởng của Trần Phàm nhanh như chớp đẩy ra, dễ dàng túm lấy xương bả vai của hai gã thanh niên, dùng sức kéo mạnh trở về. Dưới sức mạnh cường hãn, hai gã thanh niên liền bị Trần Phàm kéo về bên người.   Đem hai gã kéo đến bên người xong, Trần Phàm mới buông tay ra, theo sau nhanh chóng giương lên túm vào cổ của bọn chúng, dùng sức va chạm, giống như đóng cửa bình thường, hung hăng làm cho bọn chúng tiếp xúc thân mặt thêm một lần nữa.   Lần này Trần Phàm đã dùng mười thành khí lực, dưới sức va chạm, sống mũi của hai gã thanh niên bất lương, nhất thời bị đụng gãy, máu mũi chảy đầm đìa không nói, hai mắt còn nổ đầy sao, ý thức mơ hồ thành một đoàn.   - Sưu...sưu...   Sau cú va chạm này, Trần Phàm cũng không có dừng tay, mà khuỷu tay phát lực, trực tiếp đem hai gã thanh niên bất lương quăng ném lên giữa không trung.   Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, khiến cho hai gã thanh niên bất lương, nguyên bản ý thức đang mơ hồ, bỗng dưng trở nên thanh tỉnh hơn.   Thanh tỉnh qua đi, bọn chúng nhìn thấy cả người mình đang bay giữa không trung, hơn nữa còn bay về phía dòng sông. Điều này khiến cho bọn chúng sợ tới mức phi hồn phách tán, trong miệng hét lên một tiếng kêu thảm thiết rung trời.   - Tùm...tùm...   Ngay sau đó, hai người cơ hồ đồng thời rơi xuống bên dưới dòng sông. Rất nhanh, thân hình của bọn chúng đã hãm sâu xuống dưới đáy sông. Dưới ánh trăng, hai thân ảnh màu đen đã hoàn toàn biến mất ở trong dòng nước mênh mông cuồn cuộn.   Trên mặt đường, gã thanh niên bất lương bị Trần Phàm đá gãy xương đùi kia, thấy một màn như vậy, thì không khỏi sợ tới mức đôi con ngươi trợn trừng lên, nước tiểu không ngừng chảy ra bên dưới quần, ngoài miệng cũng trào bọt mép ra.   - Đừng...van cầu anh, đừng ném tôi xuống sông.   Theo sau, gã thanh niên kia dường như ý thức được chuyện gì đó, thân mình cuộn tròn thành một đoàn không nói, hai tay còn như vái tổ tông, hướng Trần Phàm phục lạy.   - Bang...bang...   Có thể do quá mức hoàng sợ, cho nên gã thanh niên bất lương kia đã dùng sức khá mạnh, trên trán sưng húp lên không nói, máu tươi còn không ngừng trào ra.   ở dưới biểu tình hoảng hốt cực điểm của gã thanh niên, Trần Phàm xoay người, lùi về phía sau hai bước, đi thẳng đến bên cạnh người gã thanh niên.   Dư quang trông thấy hai chân của Trần Phàm, gã thanh niên cúi sát đầu xuống dưới lòng đường, không dám nhúc nhích sợ chọc giận tới Trần Phàm.   Nhưng...Hắn bất động, Trần Phàm liền sẽ buông tha hay sao?   Sẽ không!   Bởi vì đối với địch nhân, trong từ điển sống của hắn không bao giờ có hai chữ nhân từ.   - Vù...vù...   Trần Phàm nhấc chân lên đá đùi phải ra, tốc độ khũng bố như muốn đem không khí chung quanh xé rách ra bình thường, sinh ra những thanh âm vù vù cương mãnh.   - Phanh!   Một cước này đá trúng xương hông của gã thanh niên, lực lượng khổng lồ trực tiếp đá văng gã thanh niên lên giữa không trung, bay về phía mặt sông.   - Mày là tên ác ma, tao biến thành quỷ cũng không buông tha cho mày...   Bên hông truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, làm cho gã thanh niên hoàn toàn rơi vào bên trong cơn điên cuồng. Nhất là khi nhìn xuống thấy nước sông mênh mông cuồn cuộn, thì diễn cảm trên mặt hắn đã không còn một chút huyết sắc nào. Có chăng chính là xám ngoét như tro tàn.   - Tùm...tùm...   Sau khi hóa thành một đường vòng cung kinh diễm trên không trung, gã thanh niên nhanh chóng lao thẳng xuống bên dưới dòng sông, thanh âm kêu rên thảm thống cũng dừng lại.   Tất cả những chuyện này, bất quá chỉ là phát sinh ở trong khoảnh khắc mà thôi, điển hình với câu nói tốc chiến tốc thắng. Thậm chí...ngay cả Trương Thiên Thiên cũng không trông thấy rõ động tác của Trần Phàm...   Trông thấy ba gã thanh niên bất lương bị Trần Phàm ném xuống sông, Trương Thiên Thiên trong lòng khẽ thở phào ra một hơi. Tâm tình muốn quyên sinh lúc trước cũng hoàn toàn biến mất, cả người vô lực dựa vào trên thành lan can.   Trần Phàm thấy vậy, liền bước nhanh đến bên người Trương Thiên Thiên, cởi áo khoác ngoài ra, choàng qua vai của nàng. Làm xong những chuyện này, Trần Phàm xoay người, vươn một tay ra ôm lấy thân hình mềm mại của nàng.   Nguyên bản đang run rẩy vì gió đêm lạnh buốt, Trương Thiên Thiên bị Trần Phàm ôm lấy, lập tức đã cuộn tròn vào trong lòng của Trần Phàm. Đồng thời thân mình còn không ngừng run rẩy lên, giống như một con mèo nhỏ dính phải nước mưa.   Cảm giác được thân hình của Trương Thiên Thiên ở trong lòng mình đang không ngừng run rẩy, Trần Phàm hai chân mày khẽ nhíu vào giữa mi tâm. Hắn biết rõ, lấy trạng huống trước mắt của nàng, nếu như không đưa tới bệnh viện kịp thời, coi như có thể bảo trụ tánh mạng, cũng sẽ tai biến trở thành kẻ ngu ngốc. Hiểu rõ điểm này, đồng thời Trần Phàm không dám lãnh đạm, ôm Trương Thiên Thiên chạy về phía xe ô tô dừng ngoài phía xa.   Giành giật từng phút giây!   Giờ khắc này, Trần Phàm đang muốn chạy thi cùng thời gian...