Ánh nắng sáng rỡ, xuyên thấu qua cửa kính thủy tinh chiếu vào trong văn phòng Tần An, chiếu lên khuôn mặt Trần Phàm, cho hắn một loại cảm giác ấm áp.   Bên trong văn phòng, vợ chồng Hoàng Chí Văn đã rời đi, Trần Phàm ngồi trên ghế sô pha hút thuốc lá, mà Tần An lại ngồi trên ghế làm việc, đôi mày thoáng nhăn lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Trần Phàm.   Nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói, Trần Phàm liếc mắt nhìn Tần An:   - Muốn nói cái gì ông cứ nói thẳng đi...   - Tiểu Phàm, tôi không thể không thừa nhận, thủ đoạn của cậu rất khá. Cậu hoàn toàn nắm chắc tâm lý của Hoàng Chí Văn. Tần An thở dài cảm thán nói, cho tới nay, hắn cho rằng Trần Phàm chỉ thuộc loại công tử ca thân thủ lợi hại, gia thế khủng bố, vũ lực giá trị biến thái, nhưng trị số trí lực không vào mắt, hiện giờ xem ra căn bản không phải là như vậy.   Nghe được Tần An tán thưởng, Trần Phàm cũng không hề cảm thấy có chút tự hào.   Đối với hắn ngày trước mà nói, phải học thuật tâm lý chiến chính là môn học bắt buộc, lúc trước hắn nhiều lần chạy trốn trong tay những cỗ máy giết người nổi tiếng toàn cầu, ngoại trừ năng lực tác chiến đơn độc siêu việt, còn nhờ vào tố chất tâm lý cường đại.   Mà ở chung một chỗ với vị bác sĩ tâm lý quyền uy nhất của bán đảo England thậm chí là toàn Châu Âu như Dai Fu, phương diện vận dụng tâm lý của Trần Phàm lại càng thêm thuần thục, tuy rằng còn chưa đạt được tới khả năng xuất thần nhập hóa như Dai Fu, nhưng có thể thông qua việc nắm chắc tâm lý trong tay, ảnh hưởng lối suy nghĩ cùng hành động của người khác, nhưng tuyệt đối không kém hơn một số chuyên gia tâm lý khác.   - Bất quá...tiểu Phàm, Hoàng Chí Văn kia cũng không đơn giản.   Giọng nói của Tần An trở nên ngưng ữọng lên:   - Có thể nói hắn có thể hỗn cho tới vị trí hôm nay toàn bộ đều do hắn tự cố gắng. Mà cậu cũng rõ ràng, quan trường không giống như với lĩnh vực khác, không phải cố gắng là có thể thành công, ở quan trường, nếu như không có chỗ dựa vững chắc muốn leo lên cấp tỉnh bộ so với lên ười còn khó hơn. Hoàng Chí Văn có thể làm được đến điểm này, cách đối nhân xử thế đã đạt đến tiêu chuẩn tương đối cao. Cũng chính bởi vì như thế hắn ở Đông Hải thậm chí trong giới quan trường phía nam có được một danh hiệu vang dội: Sói đói ăn tươi nuốt sống!   - Điều này tôi biết...   Trần Phàm híp mắt gật đầu:   - Hơn nữa hắn còn lòng dạ tàn nhẫn hơn trong sự tưởng tượng của tôi, điển hình của một nhân vật kiêu hùng. Đồng dạng tôi cũng rất rõ ràng, nếu một ngày kia hắn thăng chức rất nhanh tới mức không cần băn khoăn thế lực sau lưng tôi, hắn sẽ là người thứ nhất lấy tôi khai đao!   Nghe Trần Phàm vừa nói như thế, Tần An trầm mặc không nói, đồi mắt không ngừng chuyển động, tựa hồ đang suy đoán bối cảnh chân thực cùa Trần Phàm.   Sau đó hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, trước mắt đột nhiên sáng ngời, khóe mắt kịch liệt nhảy lên vài cái!   Tuy rằng trong lòng rất muốn cùng Trần Phàm hỏi thăm để khẳng định suy đoán của mình nhưng Tần An cũng không phải một người bình thường, hắn thu hồi lòng hiếu kỳ nói sang chuyện khác:   - Đúng rồi, tiểu Phàm, theo hình thức trước mắt đến xem Hoàng Chí Văn hẳn là có thể xử lý Cổ Thanh Hà. Dù sao Cổ Thanh Hà đã mất đi chức quan, cho dù có gây náo cũng sẽ không tạo thành bao nhiêu náo động, đồng dạng một khi hắn mất chức, tiếp tục muốn lợi dụng nhân mạch chỉ sợ khó khăn cũng không nhỏ.   Đối với lời nói này của Tần An, Trần Phàm cực kỳ đồng ý, hắn biết xã hội hiện giờ thực sự đúng là cây đổ bầy khỉ tan, người đi trà lạnh, không có chức quan lại bị thị ủy Đông Hải chèn ép, Cổ Thanh Hà tuyệt đối không thể tạo nổi cơn sóng to gì khác.   - Bất quá, còn có một phiền phức.   Tần An nói xong cười khổ.   Trần Phàm dụi tắt tàn thuốc, nghiêm mặt nói:   - Là chuyện giao lưu với trường học nổi tiếng phải không?   - Ân.   Tần An cười khổ gật đầu:   - Tôi gặp mặt người phụ trách ở chỗ cấp trên đã vỗ ngực cam đoan có thể mời được bất cứ trường đại học nổi tiếng nào, cậu cũng không được hứa suông với tôi a, nếu không xem như mặt mũi tôi mất hết...   Khi nói chuyện, Tần An vẻ mặt chờ mong nhìn Trần Phàm, chờ mong Trần Phàm mang đến nỗi vui mừng cho hắn.   - Trước tiên tiến hành giao lưu với đại học Cambride, đại học Oxíòrd, học viện đế quốc London, học viên đại học London, được không?   Trần Phàm nghĩ nghĩ, cấp ra   Câu trả lời thuyết phục.   - Tê...   Đột nhiên nghe được Trần Phàm báo ra bốn cái tên này, dù tố chất tâm lý của Tần An thật tốt, cũng nhịn không được hít sâu một hơi, gương mặt cực kỳ cổ quái, ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm giống như đang nhìn quái vật.   - Cậu xác định?   Vài giây trôi qua, Tần An thật cần thận hỏi, sợ Trần Phàm không khẳng định.   Trần Phàm gật đầu cười:   - Xác định.   - Tiểu Phàm, bốn trường đại học này không phải là trường học cao nhất Anh quốc, nhưng cũng là một trong những trường bài danh trong mười trường cao nhất thế giới. Dựa theo tình huống bình thường mà nói, chỉ cần không phải chính phủ ra mặt, dù là đại học Thanh Hoa và Yên Kinh đều khó có khả năng cùng họ tiến hành giao lưu.   Có lẽ Trần Phàm đưa ra bốn trường đại học danh khí quá lớn, Tần An nhiều ít có chút bận tâm, theo hắn xem ra, nếu tin tức này tuôn ra ngoài, tuyệt đối sẽ khiến tạo thành sóng to gió lớn trong hệ thống giới giáo dục quốc nội cùng toàn cầu, đồng dạng nếu tin tức này là giả, Tần An đã có thể mua đống đậu hũ đâm chết.   Hắn không gánh nổi trách nhiệm này.   - Tần lão tiên sinh, lấy lực ảnh hưởng của Dai Fu cùng gia tộc Kemer tại Anh quốc, làm được điểm này không khó đi?   Mắt thấy Tần An không dám tin, Trần Phàm đành phải nói ra lời nói thật.   - Dai Fu?   Tần An đột nhiên bừng tỉnh, theo sau chỉ vào Trần Phàm, lắp bắp nói:   - Nguyên...nguyên lai Dai Fu đến trường ta đảm nhiệm giáo y là bởi vì cậu.   Trần Phàm không trả lời.   - Một khi đã là như vậy, vậy chuyện gia tộc Kemer Er đầu tư tại đại lục hơn phân nửa cũng bởi vì cậu đi?   Tần An bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, lại hỏi.   Lúc này Trần Phàm lại lắc đầu:   - Vậy cũng không phải, gia tộc Kemer Er đầu tư tại đại lục, là bởi vì bọn họ muốn khuếch trương thị trường, cố gắng chiếm cứ thị trường quốc nội.   - Nha.   Tần An như có suy nghĩ gì gật gật đầu, theo sau lại nói:   - Tuy nói như thế, bất quá nếu như tôi không đoán sai, theo quan hệ giữa cậu cùng Dai Fu, hoàn toàn có thể chỉ định xí nghiệp họp tác với gia tộc Kemer Er phải không?   - Ân, có thể.   Trần Phàm không phủ nhận, trên thực tế, hắn chứng thật là nghĩ như vậy, hắn đã quyết định chờ sau khi gia tộc Kemer Er chính thức tiến vào thị trường quốc nội, sẽ để cho Tô Thanh Hải, tập đoàn Thiên vấn của Hồng Trúc bang cùng với Tiêu gia hợp tác với gia tộc Kemer Er.   Đối với Tần An mà nói, tuy rằng hắn giống như thái sơn bắc đẩu trong lĩnh vực kinh tế, nhưng hôm nay hết thảy những chuyện đã phát sinh, đối với hắn mà nói có lực rung động lớn lao, thế cho nên sau khi nhìn thấy Trần Phàm gật đầu, hắn trầm mặc suốt mười giây cũng không nói gì.   - Tần lão tiên sinh, nếu như không còn chuyện gì khác, tôi cáo từ trước, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, một tuần sau thư mời của bốn trường đại học sẽ được đưa đến trong tay của ông.   Trần Phàm đứng dậy chuẩn bị cáo từ.   Tần An thấy Trần Phàm muốn đi, vội vàng đứng lên, cân nhắc một chút lại hỏi:   - Trần Phàm, hôm nay cậu đã cho tôi nhiều vui mừng như vậy, không ngại cho tôi thêm một lần. Tôi nhớ được trước đó cậu có nói với tôi, những trường học nổi danh trên thế giới, mặc cho tôi chọn lựa, như vậy có phải có ý nghĩa cả trường học nổi danh tại Mỹ cũng có thể?   - Ân.   Trần Phàm cân nhắc một chút, gật đầu xác định.   Tần An trợn tròn mắt:   - Bên đó mà cậu cũng có quan hệ?   - Xem như thế đi, nhưng năng lượng không lớn được như gia tộc Kemer Er, thao tác có chút khó khăn.   Khi nói chuyện trong đầu Trần Phàm dần hiện ra thân ảnh một cô gái thích mặc áo tắm hai mảnh, sau đó lại nói:   - Bất quá...nếu tôi đã đáp ứng ông, nhất định sẽ giúp ông làm được. Chờ sau khi hoạt động giao lưu với bốn trường đại học kia chấm dứt, tôi tiếp tục liên hệ trường học nước Mỹ.   Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Trần Phàm đang cười khổ:   - Nếu đề cho yêu   Tinh kia biết mình đang ở quốc nội, chỉ sợ sẽ lập tức giết tới đi?   Trong lòng hiện ra ý nghĩ này, khóe miệng Trần Phàm hiện lên một dáng tươi cười không dễ dàng phát giác.   Đã qua suốt bao nhiêu năm, Trần Phàm gặp qua nữ nhân muôn hình muôn vẻ, nhưng có thể bị hắn xưng là yêu tinh chỉ có hai nữ nhân, một là cô gái vừa thoáng hiện trong đầu, một chính là Dai Fu.   Mà ở phương diện kia, cô gái mặc áo tắm hai mành kia so với Dai Fu chỉ có hơn chứ không kém, cường đại đến mức làm kẻ khác giận sôi.   Rời khỏi văn phòng của Tần An, Trần Phàm vẫn chưa trở về phòng học, mà trực tiếp quay trở về phòng ngủ, bởi vì trong ký ức của hắn, tiết giảng bài thứ hai chính là toán học cao cấp giống như vô tự thiên thư ở trong ý nghĩ của hắn.   Lúc chiều, Trần Phàm cũng không làm gì, mà cùng Tiêu phong và Chu Văn lên lóp học, chuẩn bị như mọi người, trong tháng sau cùng ra chút lực tranh thủ ngốn ngấu những môn học khác ngoại trừ toán học cao cấp.   Sau một ngày lịch học kết thúc, Trần Phàm lại lái chiếc cc, chở Tô San về nhà.   Nhưng...khác với thường ngày chính là Tô San ngồi kế bên vị trí tài xế lại không líu ríu như trước kia, lại nhíu mày suy nghĩ sâu xa, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.   Hơn nữa làm cho Trần Phàm kỳ quái chính là trong lúc đang suy nghĩ Tô San lại nhiều lần dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.   Điều này thiếu chút nữa làm cho Trần Phàm nghĩ đến Tô San đã biết chuyện lăng nhăng giữa hắn và Lý Dĩnh.   Cũng may từ trường học về đến nhà, Tô San cũng không mở miệng, mặc dù ăn xong cơm chiều, Tô San cũng không hỏi gì, một mình quay về phòng ngủ tiếp tục suy nghĩ chuyện của nàng.   Vì thế Trần Phàm cũng không tiếp tục nghĩ ngợi, cũng quay về phòng mình gọi điện cho Dai Fu.   Số điện thoại của Dai Fu tại Anh quốc, Trần Phàm chưa bao giờ quên.   - Nga, hơney, làm sao anh lại nhớ gọi điện cho em vậy?   Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra lời trêu chọc của Dai Fu.   Trần Phàm châm một điểu thuốc lá, hưởng thụ một điếu thuốc sau bữa cơm, cười nói:   - Cô gái điên, tâm tình của em thoạt nhìn không tệ.   - Hơney, chẳng phải anh cũng vậy sao? Em nghe nói một ít hành vi của anh ở gần đây nga, hiện tại anh đúng là danh nhân trong đại học Đông Hải rồi, nghe nói nhân khí còn cao hơn cả em nữa.   Đầu bên kia điện thoại, Dai Fu không nhắc tới chuyện Trần Phàm chọc vào Sơn Khẩu Tổ, mà lại dùng một loại giọng nói khêu gợi bảo:   - Hơney, nếu anh đã nói tâm tình của em không tệ, không bằng chúng ta chơi một trò chơi kích thích, thế nào?   Trò chơi kích thích?   Trong lòng Trần Phàm chợt giật mình, lập tức hiểu được Dai Fu muốn làm gì.   - Ngô, cô gái điên...   Trần Phàm cố gắng cự tuyệt.   Nhưng không đợi hắn lên tiếng, bên kia điện thoại, Dai Fu lại dùng một loại giọng nói hấp dẫn:   - Hơney, em vừa mới tắm rửa xong, trên người chỉ có một chiếc khăn tắm...   - Cô gái điên, anh có chính sự muốn nói.   Trần Phàm dở khóc dở cười.   - Muốn nói chuyện chính sự cũng được, cho chút kích thích hãy nói sau, nếu không không bàn nữa.   Dai Fu dứt lời, trực tiếp cúp điện thoại, căn bản không cho Trần Phàm cơ hội phản đối...