- Hắc, tiểu tử, hay là ngươi muốn giết người diệt khẩu sao?   Lời nói của Trần Phàm làm Cổ Thanh Hà hoàn toàn tức giận, oán khí trong lòng cũng bùng nổ, chỉ thấy hắn tiến lên hai bước chỉ vào ngực mình nói:   - Ta sẽ đứng ở trước mặt ngươi, có bản lĩnh ngươi động thủ thử xem, bản thân ta muốn nhìn ngươi có thể vô pháp vô thiên đến mức nao.   Chóng kiến hành động của Cổ Thanh Hà, không đợi Trần Phàm phản ứng, sắc mặt Tần An không khỏi đại biến.   Theo hắn xem ra, Cổ Thanh Hà quả thực đang đùa với lửa.   Đồng thời hắn cũng biết, hắn nhất định phải ngăn cản, nếu không Trần Phàm trong cơn giận dữ, ở trong phòng làm việc giết chết Cổ Thanh Hà, sự tinh này liền hoàn toàn làm lớn.   Trong lòng hiểu được điểm này, Tần An cơ hồ nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, bước dài tới trước người Trần Phàm.   Làm Tần An thoáng an tâm chính là Trần Phàm tựa hồ cũng không có ý định ra tay, đối mặt vẻ khiêu khích của Cổ Thanh Hà, cũng chỉ thoáng chau mày.   - Cổ Thanh Hà, tôi không biết ông thật là hồ đồ, hay là giả bộ hồ đồ.   Thấy Trần Phàm không định ra tay, Tần An chợt yên tâm, vẻ tức giận trong giọng nói càng thêm rõ ràng:   - Chuyện này đã bị tôi tìm người tạm thời áp đi xuống, ông làm như vậy chỉ có thể phá lớn chuyện này, đây hoàn toàn chẳng có chỗ tốt gì cho ông, còn về chuyện ông muốn dùng chuyện này tới tìm tôi cùng Trần Phàm gây phiền phức, chỉ sợ không dễ dàng đơn giản như vậy.   - Trước đó Trần Phàm đã nói rất rõ ràng, là do đám người kia làm trái quy định trước, Trần Phàm sau đó mới động thủ, cũng không hề làm sai chuyện gì, điều này dù đi tới chỗ nào cũng nói qua được.   Tần An nói xong lại tiếp tục bổ sung.   Cổ Thanh Hà tựa hồ hiểu được điểm này, không chút cử động, cười lạnh nói:   - Tạm thời không đề cập tới chuyện này, vậy chuyện hắn làm ở quân doanh thì sao? Hắn ở trong quân doanh làm bị thương vài sinh viên cùng binh lính trong trung đoàn võ cảnh Đông Hải, chỉ vì nhờ vào quan hệ trong nhà đã giải quyết được chuyện này không nói, mấy sinh viên kia hiện giờ còn chưa thể quay về trường học.   Nói xong, Cổ Thanh Hà khí thế thịnh vượng:   - Tần An, tôi cho ông biết, ông thân là hiệu trưởng đại học Đông Hải, thế nhưng nối giáo cho giặc, ông cũng không thể trốn tránh ứách nhiệm.   - Cổ Thanh Hà, Tần An tôi không sợ tà, nhiều năm như vậy tôi làm việc chỉ nói tới chữ lý, ông nói không sai, Trần Phàm ở trong quân doanh làm bị thương vài sinh viên và binh lính võ cảnh, nhưng đều do những người đó khiêu khích trước, sau đó Trần Phàm mới ra tay, hoàn toàn nắm chặt chữ lý, nếu không ông nghĩ rằng tôi sẽ để yên cho hắn ở lại trong trường học?   sắc mặt Tần An xanh mét quát:   - Cổ Thanh Hà, ông cũng đã quá coi thường Tần mỗ.   Hiển nhiên tới lúc này Tần An cũng đã nhìn ra, Cổ Thanh Hà lấy cớ mâu thuẫn giữa đại học Đông Hải cùng đại học Tokyo, cũng không phải muốn thông qua chuyện này làm khó, chỉ là muốn lợi dụng chuyện này tạo thế sau đó tuôn ra chuyện Trần Phàm vung tay trong buổi huấn luyện quân sự.   Không riêng gì Tần An hiểu được điểm này, Trần Phàm cũng nhìn ra điểm này.   - Lão già kia, nếu như ta không đoán sai, oán phụ Lý Hồng kia hẳn là chưa kể thật với ngươi đi?   Hiểu được điểm này, Trần Phàm đã hiểu rõ đại khái câu chuyện lần này, đột nhiên lớn tiếng nói với Cổ Thanh Hà:   - Có phải người đàn bà kia nói cho ngươi, ta chỉ xảy ra một ít mâu thuẫn miệng lưỡi linh tinh với con bà ta thì vung tay đánh hắn?   - Chẳng lẽ không đúng sao?   Đối với chất vấn của Trần Phàm, sắc mặt Cổ Thanh Hà hơi đổi, nhưng bộ dạng vẫn cãi bướng.   Nghe hai người vừa nói như thế, Tần An tỉnh ngộ vội vàng nói:   - Cổ Thanh Hà, ông quả nhiên già tới hồ đồ, ngay cả lời nói hồ đồ như vậy mà ông cũng đều tin tưởng, hắc, ông cho rằng Lý Hồng nói không sai, như vậy ngay bây giờ tôi gọi Lý Hồng đến, chúng ta giáp mặt nói cho rõ ràng.   Tần An dứt lời, không đợi Cổ Thanh Hà đáp lại phất tay rời đi.   Cùng lúc đó, dưới ký túc xá, một chiếc xe BMW 7 mang biển số thuộc thị ủy Đông Hải chậm rãi dừng lại.   Lái xe chính là một người trung niên mặc âu phục màu đen.   Cũng giống như rất nhiều nghề nghiệp, lái xe cũng phân ba bảy loại.   Lái xe cho thị ủy đại viện, cùng lái xe taxi bên ngoài, hai bên hoàn toàn không thể so sánh.   Làm một nhân viên lái xe lâu năm cho thị ủy đại viện Đông Hải, người trung niên ở vài sự tình có thể phát ra loại tác dụng không thua cấp cán bộ bình thường.   - Hoàng thị trưởng, đã tới.   Xe vừa dừng ổn, người lái xe quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoàng Chí Văn ngồi phía sau, phát hiên hắn vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, do dự một chút nhẹ nhàng gọi, gương mặt cung kính tới cực điểm, cũng giống như nô tài thời cổ đại nhìn thấy ông chủ của mình.   Theo ý nào đó mà nói, hắn quả thật có thể xem như là nô tài cho Hoàng Chí Văn.   Từ khi Hoàng Chí Văn bước vào đại viện thị ủy, hắn bắt đầu đảm nhiệm công việc làm lái xe cho Hoàng Chí Văn, suốt năm năm nay, hắn chứng kiến con đường làm quan của Hoàng Chí Văn, nhìn thấy Hoàng Chí Văn từ chức phó thị trưởng chủ quản công tác giáo dục, thăng thành thường ủy thị ủy Đông Hải, tiếp tục cho tới bây giờ là thường vụ phó thị trưởng, rồi là thường ủy thị ủy.   Đối với lần đầu tiên Hoàng Chí Văn lên chức, hắn nhìn ra được hết thảy đều quy vào công lao cách đối nhân xử thế của Hoàng Chí Văn.   Mà lần kế tiếp hắn xem nhưng không hiểu.   Một chút cũng không hề hiểu được.   Lần kế tiếp Hoàng Chí Văn thăng quan là khi đó con của Hoàng Chí Văn bị đánh gãy hai chân, cần ngồi trên xe lăn cả đời, Hoàng Chí Văn cả ngày vì bận rộn chuyện con hắn mà sứt đầu mẻ trán, cơ hồ không hề đem tâm tư đặt vào công việc.   Nhưng chính là ở tại tình huống này, Hoàng Chí Văn lại trở thành thường vụ phó thị trưởng, trở thành nhân vật thứ ba của thị ủy đại viện Đông Hải, ẩn ý trong chuyện này tuyệt đối không phải người lái xe trung niên có thể am hiểu.   Hắn chỉ cảm thấy Hoàng Chí Văn có hương vị như gặp họa được phúc.   Mà trên thực tế, quả thật là như thế - Hoàng Chí Văn lên chức cùng việc con hắn Hoàng Hiểu Đông bị Trần Phàm đánh gãy hai chân có quan hệ mật thiết.   Chính xác rạ, là Hoàng Chí Văn tự mình cứu vãn con đường làm quan của mình...khi đứa con hắn bị đánh gãy hai chân, hắn không ngu xuẳn lựa chọn trả thù, mà lựa chọn nén giận.   Theo ý nào đó mà nói, Hoàng Chí Văn lựa chọn nhẫn nhịn lại là chuyện tốt cho bản thân hắn cùng những người làm chỗ dựa cho hắn.   Dù sao nếu Hoàng Chí Văn lựa chọn trả thù, do đó chọc giận phương bắc Trần gia, như vậy chịu liên lụy tuyệt đối không chỉ là một mình Hoàng Chí Văn.   Cũng chính là dưới tình huống như vậy, một vài người có khả năng nói chuyện tại kinh thành âm thầm thao tác thăng chức quan cho Hoàng Chí Văn, xem như khen thưởng cho sự ẩn nhẫn của hắn.   Bên tai vang lên tiếng gọi của lái xe, Hoàng Chí Văn chậm rãi mở mắt, vẻ lo lắng trong con ngươi chợt lóe lên, gương mặt âm trầm tới cực điểm:   - Anh ở đây chờ tôi.   - Dạ, Hoàng thị trưởng.   Người lái xe vâng vâng dạ dạ cúi đầu đáp ứng, không dám hỏi nhiều, dù trong lòng hắn vô cùng tò mò vì việc Hoàng Chí Văn đột nhiên đến đại học Đông Hải.   Sau khi gật đầu đáp ứng, người lái xe nhanh chóng xuống xe đi tới cửa sau mở cửa, cung kính cúi đầu.   Hoàng Chí Văn âm thầm hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc một chút, nhìn thoáng qua tòa lầu nguy nga, di chuyển bước chân hướng thang lầu đi đến.   Trong hoảng hốt, người lái xe chứng kiến ngay khi Hoàng Chí Văn bước ra bước đầu tiên, nện bước có chút do dự.   Còn có một tia run rẩy...   Tựa hồ bước đó với hắn mà nói, như nặng tới ngàn cân, rất khó đi tới.   Tầng cao nhất, trong phòng làm việc của phó hiệu trưởng, Lý Hồng trong bộ quần áo màu đỏ nhìn thấy Tần An không hề gõ cửa lại trực tiếp đẩy cửa đi vào, sắc mặt không tốt hỏi:   - Tần hiệu trưởng, có chuyện gì sao?   - Lý Hồng, bà đây là đang chơi lửa.   Tần An tức giận giáo huấn, theo hắn xem ra sở dĩ sáng sớm Cổ Thanh Hà chạy tới nơi đây đại náo, hoàn toàn là vì có Lý Hồng ở một bên châm ngòi thổi gió, đâm bị thóc chọc bị gạo đổi trắng thay đen.   Đối mặt Tần An giáo huấn, Lý Hồng hừ lạnh một tiếng:   - Tần hiệu trưởng, thật xin lỗi tôi không biết ông đang nói gì.   - Lý Hồng, đừng tưởng về chút khôn vặt này của bà những người khác đều nhìn không ra. Hắc, bà xem những người khác là kẻ ngốc, những người khác không phải cũng đang xem bà là kẻ ngốc sao?   Tần An cười lạnh một tiếng:   - Nếu như thức thời, hiện tại bà lập tức đi lôi lão già Cổ Thanh Hà hồ đồ kia đi đi, nếu không sự tình gây ra hậu quả không phải là bà có thể thừa nhận được.   - Tần hiệu trưởng, lời này của ông có ý tứ gì?   Lý Hồng nhíu mày, bàn tay núc ních vỗ bàn tức giận nói:   - Ban lãnh đạo trường ta cùng người phụ trách hệ thống giáo dục Đông Hải cùng nhau thương thảo xử lý sự tình lần nầy là do cấp trên chỉ thị, tôi chỉ là đi đón Cổ cục trưởng tới nơi này, đến nỗi các người bàn như thế nào có quan hệ gì tới tôi?   - Lý Hồng, đến lúc này bà còn giả ngu, có ý nghĩa sao?   Tần An trầm giọng nói:   - Nếu không phải bà cố ý vặn vẹo chân tướng trước mặt Cổ Thanh Hà, dù Cổ Thanh Hà có già hồ đồ, cũng không thể làm ầm ĩ như vậy đi?   - Vặn vẹo chân tướng sự thật?   Lý Hồng cười lạnh:   - Tần hiệu trưởng, nói chuyện cần chứng cớ, tôi vặn vẹo chân tướng gì?   - Hắc, chẳng lẽ bà chưa cùng Cổ Thanh Hà nói chuyện vì sao Trần Phàm làm bị thương con của bà? Bà dám nói, bà nói với Cổ Thanh Hà hết thảy đều là sự thật sao?   Tần An bước lên vài bước, từ trên cao nhìn xuống Lý Hồng, chất vấn.   Đột nhiên nghe lời này của Tần An, Lý Hồng biến sắc, khóe mắt kịch liệt nhảy lên vài cái, theo sau lạnh lùng nói:   - Tần An, đừng nói chuyện của con tôi với tôi.   - Được, tôi không đề cập tới.   Tần An nheo mắt lại nói:   - Bà đã không thừa nhận, như vậy hiện tại bà theo tôi đến đó, đem lời nói cho rõ ràng.   - Không thành vấn đề.   Lý Hồng cười lạnh đứng dậy, nhưng trong lòng đã làm ra quyết định, nếu sự tình đã đến nước này, bà ta dứt khoát hoàn toàn giấu diếm, dù sao theo bà ta xem, lúc này Cổ Thanh Hà tuyệt đối sẽ tin tưởng lời bà ta, kể từ đó bằng vào nhân mạch cùng lực ảnh hưởng của Cổ Thanh Hà trong giới giáo dục, đủ làm lớn chuyện này, đến lúc đó Tần An và Trần Phàm không gặp may là tốt nhất, nếu không có gì cũng không trách được tội lên người bà ta cùng Hoàng Chí Văn.   Dù sao gây ra chuyện đều là lỗi cho Cổ Thanh Hà làm ầm ĩ.   Còn bà ta cùng Hoàng Chí Văn không hề can dự vào...   Thậm chí Hoàng Chí Văn nhìn thấy con mình bị đánh tổn thương hồi tháng chín nhưng lại không hề áp dụng hành động gì trả thù đó là chứng mình tốt nhất.   - Lý Hồng a Lỷ Hồng, bà muốn cướp vị ưí hiệu trưởng của tôi, tôi không trách bà, dù sao mỗi người đều có dã tâm.   Mắt thấy Lý Hồng đứng dậy, Tần An tựa hồ hiểu được tâm ý của bà ta, giận dữ nói:   - Nhưng hôm nay bà làm như vậy, là hoàn toàn đem bà cùng Hoàng Chí Văn đẩy vào trong hố lửa.   Dứt lời, Tần An không nói thêm lời vô ích, rời đi trước, Lý Hồng theo sát phía sau.   Rất nhanh hai người đi tới văn phòng của Tần An.   Chân trước vừa bước vào văn phòng, Lý Hồng không hề dừng lại, lập tức đi tới bên cạnh Cổ Thanh Hà nghiêm mặt nói:   - Cổ thúc, lời của tôi nói với chú lúc trước những câu đều là thật, tuyệt không nói dối. Tần An mặt ngoài thoạt nhìn chính khí, nhưng trên thực tế hắn chỉ là khuất phục thế lực mà hắn không dám trêu chọc, lựa chọn nối giáo cho giặc.   Nguyên bản, Cổ Thanh Hà vì câu nói của Tần An trong lòng nhiều ít có chút dao động...hắn biết rõ nếu chuyện huấn luyện quân sự không phải sai lầm của Trần Phàm, bằng vào việc xung đột giữa hai trường đại học mà muốn gây nháo với Trần Phàm cùng Tần An là rất khó khăn.   Hiện giờ, nghe được lời nói khẳng định của Lý Hồng, cuối cùng Cổ Thanh Hà yên tâm, đang muốn nói gì lại nghe ngoài cửa vang lên một thanh âm âm trầm:   - Đàn bà ngu xuẩn, tôi đã nói gì với bà, bà đều quên? Hay là hơn nửa đời người bà đều sống trên thân chó?   Lời nói vừa hạ xuống, một thân ảnh xuất hiện ngay cửa phòng làm việc.   Hoàng Chí Văn.