Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 138
Mất mặt xấu hổ!
Bốn chữ này vừa ra khỏi miệng, gương mặt đoàn người Phạm Chí Vĩ nhất thời biến thành tro nguội.
Bọn hắn thật muốn phản bác, nhưng bọn hắn rất rõ ràng, lời này nói ra cũng không sai - nếu tiêu chuẩn thực lực Trần Phàm đúng là như vậy, bọn hắn thật sự chì có thể đi về nhà tắm rửa rồi ngủ, tiếp tục đánh nữa đúng thật là chỉ tìm xấu hổ mất mặt.
Hoàn toàn sẽ không có cơ hội thắng lợi.
Thậm chí, ngay cả một giọt máu của người ta cũng không thể đánh rụng?
Vậy còn đánh cái mao gì a?
Ngay cả trong lòng đám người Phạm Chí Vĩ cũng đều nghĩ như vậy, huống chi là những người xem tại hiện trường.
- Kháo, chiến đội No 1, bọn lão tử đều bị các ngươi lừa sao?
- Đúng vậy, con mẹ nó các ngươi đánh không lại người ta, lại nói đội thái điểu A chơi gian lận, còn ở trên diễn đàn nghi ngờ người ta.
- Làm người không thể quá vô sỉ, các ngươi tốt nhất đừng tìm thêm mất mặt xấu hổ, về nhà tắm rửa ngủ đi thôi.
- Sau này đừng dùng tên chiến đội No 1 nữa, ta xem các ngươi xách giày cho đội thái điểu A của người ta cũng không xứng.
Tiếng mắng bay đầy trời giống như nước thủy triều vọt tới, làm sắc mặt đám người Phạm Chí Vĩ tái nhợt như tờ giấy, nhất là Phạm Chí Vĩ, vừa nghĩ tới chuyện đánh cuộc với Trần Phàm trước trận đấu, hắn hận không thể lập tức tìm một lỗ hổng để chui vào.
- Tôi không tin.
Cực độ phẫn nộ làm hai mắt Phạm Chí Vĩ đỏ bừng, hơi thở cũng trở nên dồn dập:
- Tôi có thể dùng phương pháp của mình chứng minh hắn có chơi gian lận hay không.
Lúc này, bởi vì khoảng cách của Phạm Chí Vĩ đứng cách microphone rất gần, lời của hắn đều rơi vào trong lỗ tai mọi người tại hiện trường.
- Chứng minh mẹ ngươi a, còn ngại dọa người không đủ sao?
- Đúng vậy, ta xem các ngươi thật đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, chẳng lẽ muốn đội thái điểu A người ta nhục nhã hoàn toàn mới chịu cam tâm?
- Ai, hài tử đáng thương, ngươi đã mê muội...
Trong lúc nhất thời tiếng mắng lại vang lên, người xem tại hiện trường giống như đánh máu gà, hưng phấn không thôi, đối với bọn hắn mà nói, có thể thường thức trận đấu phấn khích đương nhiên thích thú, nhưng tuyệt đối không thích như gây nhiệt náo giống bây giờ.
Ngay trong lúc người xem tại hiện trường đang chửi vang, thầy giáo kiểm tra máy tính dùng một loại ánh mắt bi ai nhìn Phạm Chí Vĩ bị nhập ma, hỏi:
- Cậu có phương pháp gì?
- Tôi...tôi...
Phạm Chí Vĩ đỏ mắt, thở hổn hển, kích động không thôi:
- Biện pháp của tôi là, để cho hắn dùng máy tính do chúng tôi mang đến chơi, nếu hắn dùng máy tính của chúng tôi vẫn biểu hiện được như vừa rồi, chúng tôi liền nhận thua.
Nghe Phạm Chí Vĩ vừa nói như thế, thầy giáo cũng cảm thấy hữu lý, dù là người xem tại hiện trường cũng cho rằng đây là biện pháp tốt.
Trong lúc nhất thời, nguyên bản hiện trường đang ồn ào bỗng yên tĩnh trở lại, thầy giáo thoáng do dự nhìn Trần Phàm hỏi:
- Vị bạn học này, cậu cảm thấy có thế chấp nhận lời đề nghị của hắn không? Cá nhân tôi cho rằng cậu nhận đề nghị của hắn, để cho bọn họ hoàn toàn hết hi vọng.
- Được.
Trần Phàm gật gật đầu.
Thấy Trần Phàm đáp ứng, thầy giáo nói với Phạm Chí Vĩ:
- Đi lấy máy tính của các cậu tới, mặt khác, nếu các cậu lo lắng thì có thể cho đội viên bổ sung đứng ở sau lưng hắn giám sát.
Đối với đám người Phạm Chí Vĩ mà nói, bọn hắn đã bị dồn tới tuyệt lộ, đây đã là biện pháp cuối cùng của bọn hắn, vì thế không dám có chút lãnh đạm, lập tức cho người lấy Notebook đưa tới trước mặt Trần Phàm, hơn nữa còn để cho một gã thành viên bổ sung của chiến đội No 1 đứng sau lưng Trần Phàm giám sát.
Trong cả quá trình, người xem cũng không tiếp tục quấy rối, giờ khắc này, đại bộ phận người xem đều muốn biết xác thực, Trần Phàm rốt cục có thật sự chơi gian lận hay không.
Mà đối với một ít người chơi cs tinh thông mà nói, bọn hắn cùng nhóm người Tô San và vị thầy giáo kiểm tra cũng giống như nhau, đã biết trước kết quả.
Lại chứng minh lần nữa sẽ chỉ làm chiến đội No 1 mặt mũi thêm quét rác mà thôi.
Năm phút sau, Trần Phàm lại ngồi trước máy vi tính, cũng giống như phía trước, không chút hoang mang đeo tai nghe, sau đó tiến nhập vào trong trò chơi.
Theo sau, trò chơi lại bắt đầu.
- Trần Phàm, anh khoan vội chơi, tôi mua cho anh khẩu súng.
Sau khi trò chơi bắt đầu, Tô San nói.
Bởi nguyên nhân Trần Phàm đã rời khỏi trò chơi, giống như thêm một lần nữa tiến vào, cũng không có sung túc tiền để đi mua súng ống, lúc này nghe được lời Tô San,
nói:
- Không cần mua súng. Mặt khác mọi người cử ở căn cứ, không nên đi ra.
Cùng lúc đó ở một bên, Phạm Chí Vĩ hoàn toàn bị đả kích đến choáng váng đầu óc cũng dần dần lãnh tĩnh ừở lại, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ván này chúng ta cùng đi, cùng nhau trấn thủ căn cứ A.
Mười giây sau, thời gian tập trung chấm dứt, Trần Phàm khống chế cường đạo trùm khăn đỏ lao ra, mà những cường đạo khác vẫn ở yên tại chỗ.
Ân?
Thấy một màn như vậy, người xem tại hiện trường nhất thời ngây ngẩn cả người.
- Ta X, bạn thân này cố ý cho mọi người ở lại căn cứ, hắn muốn tiếp tục lấy một đánh năm a.
- Mụ nội nó, rất kích thích, bạn thân này quả thực là đại gia.
- Lần này hắn muốn dùng súng lục lấy một đấu năm, chỉ sợ có chút khó khăn.
- Đúng vậy, bên phía cảnh sát đều đang tụ tập chung một chỗ.
Trong lúc người xem tại hiện trường đang sôi nổi nghị luận, Trần Phàm đã khống chế cường đạo trùm khăn đỏ đi thẳng tới căn cứ B.
Bởi vì toàn bộ cảnh sát đã đi căn cứ A, Trần Phàm dọc theo đường đi không hề gặp được ngăn trở, thuận lợi đi tới căn cứ B không nói, còn có thể đặt bom.
Nguyên bản, chiến đội No 1 đều cho rằng Trần Phàm sẽ giống như lúc trước, trực tiếp đi tới căn cứ A, dùng phương thức đơn giản nhất giải quyết bọn hắn, cho nên toàn bộ tụ tập tại căn cứ A, lúc này phát hiện đã bị đặt bom, toàn bộ đều sắc mặt đại biến.
- Toàn bộ đi A môn, cùng nhau hành động.
Phạm Chí Vĩ lập tức truyền đạt mệnh lệnh, mệnh lệnh vừa ra, chiến đội No 1 tạo thành một hàng dài, chậm rãi từ căn cứ A giết tới căn cứ B.
Mà sau khi Trần Phàm đặt bom xong, cũng không ngây ngốc tại căn cứ B, mà là nhanh chóng theo con đường đi tới trung môn.
Chờ khi Trần Phàm đi tới trung môn thì người của chiến đội No 1 cũng đi tới trung môn, nhưng lực chú ý của bọn hắn đều đặt tại căn cứ B, hoàn toàn không hề quan sát chung quanh lần nào.
Một.
Hai.
Ba.
Bốn.
Trần Phàm nhìn thấy cảnh sát đi ở mặt sau cùng đội ngũ thì không hề do dự, nháy mắt nổ súng.
- Phanh.
- Phanh.
Súng vang, đầu người bạo.
Thành viên chiến đội No 1 đi ở mặt sau cùng còn chưa kịp phản ứng, đã bị bắn nát đầu.
Chứng kiến đồng đội tử vong trên màn ảnh, Phạm Chí Viễn biến sắc:
- Cẩn thận đánh lén sau lưng, Lâm Vũ đi với tôi gỡ bom, hai người lưu phía sau.
Phanh phanh phanh phanh...
Không đợi Phạm Chí Vĩ nói cho hết lời, cường đạo tràm khăn đỏ từ trung môn lòe ra, bắn thẳng vào hai cảnh sát định xoay người.
Hai gã cảnh sát thậm chí ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có, trực tiếp bị bắn gục.
- Lâm Vũ, cậu đi gỡ bom, tôi đoạn hậu.
Thấy một màn như vậy, Phạm Chí Vĩ vội vàng xoay người, đem họng súng nhắm ngay phía sau, mà Lâm Vũ thì chạy tới cửa lớn của căn cứ B.
Có lẽ nguyên nhân quá mức khẩn trương, tay phải cầm chuột của Phạm Chí Vĩ run rẩy không thôi, tim đập nhanh tới nông nỗi khủng bố.
Theo sau, hắn rõ ràng nhìn thấy cường đạo trùm khăn đỏ lại xuất hiện, hắn theo bản năng liền bóp cò.
Phanh phanh phanh phanh...
Hoặc có lẽ do nguyên nhân quá mức khẩn trương, Phạm Chí Vĩ chỉ một lần bắn sạch đạn.
Nhưng...
Lại không hề bắn trúng Trần Phàm.
Đúng vậy, không hề bắn trúng một phát.
Ngay sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của người xem toàn trường, cường đạo tràm khăn đỏ nhanh chóng tiếp cận tên cảnh sát đoạn hậu kia, rút chùy thủ, nhảy dựng lên.
Xì...
Một đao bạo đầu.
Thấy một màn như vậy, toàn bộ người xem tại hiện trường trợn tròn mắt, toàn bộ bảo trì trầm mặc, chỉ còn tiếng tim đập kinh khủng tỏ rõ sự rung động trong lòng bọn họ.
Trong căn cứ B, Lâm Vũ bởi nguyên nhân quá mức khẩn trương, tìm địa phương đặt bom hồi lâu vẫn không tìm được, nhất thời trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Theo sau, hắn mất hết sức chín trâu hai hổ, rốt cục tìm được chỗ đặt bom, không nói một lời trực tiếp tiến lên gỡ bom.
Mà lúc này đây, Trần Phàm cũng không đi đối phó Lâm Vũ, mà huy tiểu đao, không chút để ý rời đi.
Tích tích...
Thanh âm bom sắp nổ mạnh vang lên, thanh âm kia giống như ma âm đến từ địa ngục tập kích vào trái tim từng người trong chiến đội No 1.
Cả một đám người hoàn toàn ngừng thở.
Ngay cả Lâm Vũ đang gỡ bom, cả trái tim cũng dâng lên cổ họng, hai mắt đỏ bừng.
Hắn biết rõ, chỉ cần gỡ bom thành công, như vậy ván này bọn hắn sẽ thắng.
Một giây, hai giây...
Tích tích tích tích tích tích tích...
Tiếng còi cảnh sát đã trở nên dồn dập.
Giờ khắc này, tất cả mọi người ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm lên thân ảnh đang gỡ bom trên màn ảnh.
Mà đúng lúc này, Trần Phàm lấy xuống tai nghe.
Có lẽ do khán giả quá mức chú ý trận đấu, bọn hắn cũng không nhìn thấy hành động này của Trần Phàm.
Ngay lúc Trần Phàm vừa gỡ xuống tai nghe...
- Oanh...
Một tiếng vang thật lớn, bom nổ, tiếng nổ mạnh kịch liệt trực tiếp đem tên cảnh sát kia tạc văng lên bầu trời, căn cứ B cũng vì vậy mà bị phá hủy.
- Không...
Mắt thấy sắp thành công thì bom lại nổ!
Hai loại kết quả hoàn toàn ngược lại, làm Lâm Vũ đỏ bừng mắt giận dữ rống lên.
Mà hiện trường lại là một mảnh im lặng.
Mọi người đều không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm đã gỡ tai nghe xuống vừa rồi.
Giờ khắc này, bọn họ rốt cục hiểu được nguyên nhân Trần Phàm không đi tới căn cứ B giết chết gã cảnh sát cuối cùng.
Bởi vì...Hắn đoán chắc tên cảnh sát kia không khả năng gỡ bom thành công.
Không riêng gì bọn hắn, dù thành viên chiến đội No 1 cùng Tô San, Chu Văn, Vương Vũ đều hiểu được điểm này.
Tô San, Chu Văn, Vương Vũ ba người đều bị năng lực tính toán khủng bố của Trần Phàm làm rung động, Trần Phàm bày ra kỹ thuật hoàn toàn siêu việt phạm vi hiểu biết của bọn họ.
Bọn họ căn bản không thể hiểu được, Trần Phàm vì sao có thể tự tin cho rằng tên cảnh sát không thể gỡ bom trước khi kịp nổ.
Vị thầy giáo kiểm tra cũng không hiểu, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy được, vấn đề này đề cập tới khả năng tính toán khủng bố cùng tâm lý chiến.
Khả năng tính toán là chỉ Trần Phàm có thể tính ra chính xác thời gian bom nổ, đồng thời căn cứ theo địa phương hắn đặt bom cùng tâm lý của đối thủ, tính toán ra thời gian đối thủ tìm được chỗ đặt bom.
Cuối cùng, phải tính toán sau khi đối thủ tìm được bom, cần bao lâu thời gian để gỡ, có kịp lúc trước khi bom nổ hay không.
về phần tâm lý chiến...Rất rõ ràng, biểu hiện của Trần Phàm cấp cho người chơi cuối cùng áp lực quá lớn, thế cho nên khi hắn tìm được chỗ đặt bom lại chậm hơn thời gian bình thường một ít.
Đáng sợ.
Giờ khắc này, trong đầu thầy giáo dần hiện ra một ít hình ảnh của Thần cs Đồ Tể, trong lòng không khỏi hiện ra hai chữ này.
Hiện trường người duy nhất có thể bảo trì bình tĩnh cũng chỉ có Tiêu Phong.
Từng được Trần Phàm trợ giúp qua nên hắn biết rõ, Trần Phàm làm như vậy mục đích chỉ có một: Làm cho những người của chiến đội No 1 từ hi vọng biến thành tuyệt vọng.
Hoàn toàn tuyệt vọng!
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
64 chương
9 chương
21 chương
19 chương
169 chương
87 chương